Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?
Chương 39
Ông Vương ngồi ở ngoài hiên uống nước trà, lòng ông lúc này rối loạn khi con gái ông đang ở giữa hai người đàn ông. Cho dù chọn ai thì cũng tốt, chỉ là ông thấy được sự tổn thương trong đôi mắt của họ. Ông cũng biết tình cảm của con gái mình dành cho ai, nhưng người đàn ông kia cũng rất yêu con gái ông.
Cô Nhài ( cô giúp việc) đi tới chỗ ông, thấy ông buồn trong lòng cũng không thoải mái.
– ông chủ, ông có chuyện gì sao? Cô Lan đã về rồi, ông phải vui lên mới phải chứ?
– tôi đang vui mà, cô đi ngủ đi, không phải lo cho tôi.
– tôi biết ông đang nghĩ gì. Nhưng mọi thứ trên đời này đều có duyên số. Cậu Dũng và cô Lan gặp lại được nhau thì chắc chắn là có nợ rồi.
– tôi chỉ buồn một điều là cậu Thành đối với con tôi quá tốt, nghĩ thế nào cũng không có cách giải quyết.
– chuyện tình cảm ông để cho bọn trẻ nó tự quyết định. Cho dù là cô Lan chọn cậu Thành thì chúng ta cũng nên chúc phúc cho cô ấy.
Ông đương nhiên biết là tình cảm thì nên để con gái tự chọn, nhưng con gái ông bây giờ nó có thể tự chọn sao?
Buổi sáng, những ánh nắng lấp ló qua ô cửa sổ, Lan mở mắt thấy đang ôm bé Bông trong lòng. Chẳng hiểu sao cô lại cứ muốn ôm con bé mãi như thế. Suy nghĩ tới hai từ” mẹ, con ” cô lại mỉm cười.
– mẹ….
Chỉ là vô tình Bông gọi như thế thôi, có lẽ sâu trong lòng con bé luôn muốn gọi như thế nên mới quên mất là Lan chẳng nhớ gì tới nó…
Lan chỉ cười, ánh mắt lúc này vô cùng dịu dàng.
– cháu dậy rồi à.
– vâng, cô Lan nay tới nhà cháu chơi nhé.
– để cô xin phép bố đã…
Ông Vương đồng ý để Lan đi, biết đâu tới đó Lan sẽ nhớ lại…
Dũng nghỉ làm, bé Bông chủ nhật không phải đi học. Dũng lái xe tới đón, Lan cảm thấy bản thân mình rất khó hiểu khi chẳng có chút khó chịu nào đối với người đàn ông kia dù có những lúc anh ta tới chỗ cô rất gần.
Bông đưa Lan sang phòng con bé chơi, nó vừa nắm tay Lan vừa hỏi.
– cô thấy nơi này có quen không?
– ( gãi đầu) cô không nhớ, mà phòng đẹp quá..
– phòng bố cháu còn đẹp hơn ấy. Ở đó vô cùng đẹp luôn.
– thật á ( tò mò) cô xem có được không?
– được ạ.
– con dẫn cô tới đó nhé.
– vâng.
Bông đưa Lan tới trước cửa thì bảo.
– cô vào trong đi, con đi nhà vệ sinh một lát.
Lan đứng ở trước cửa căn phòng đó một lúc lâu, tay cứ nắm vào trốt cửa nhưng lại không dám mở. Cảm xúc tự nhiên không có cách nào điều khiển, cô thật khó hiểu quá rồi.
Đợi mãi không thấy bé Bông quay lại, Lan sau đó cũng tự mình bước vào trong. Cánh cửa mở ra, Lan bước vào phòng. Dũng đang ngồi ngay ở ghế, nhìn người đàn ông ấy dù là góc nghiêng hay trực diện thì cũng là vô cùng đẹp trai, Lan ngẩn ngơ một lát khi trở lại hiện thực thì Dũng là tới trước mặt cô từ lúc nào.
Khoảng cách giữa hai người họ gần, rất gần, gần đến nỗi Lan có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi có hương hổ phách, cảm nhận được trái tim người ấy đang đập rất mạnh.
Cô còn chưa kịp lùi ra sau vài bước thì đã bị người đàn ông ấy kéo vào lòng, cái ôm ấy vừa ấp áp, vừa khiến trái tim cô không thể ngừng loạn nhịp.
– 1 lát thôi, chỉ một lát thôi xin em đừng có ý định giữ khoảng cách với anh. Xin em.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi như thế vậy mà Lan cũng không cử động nữa, cô cứ như thế ở trong vòng tay người đàn ông ấy cảm nhận cơ thể ấm áp kia.
Thành cũng từng ôm Lan, nhưng cảm giác khi ấy so với khi Dũng ôm thì lại hoàn toàn không giống. Cái ôm của Thành Lan thấy yên tâm, nhưng lại không có cảm giác thổn thức, không có cảm giác muốn níu giữ…mọi thứ sao lạ lẫm quá, cái cảm giác ấy rốt cuộc được gọi là gì?
Nhớ Lan, muốn được ở cạnh cô, muốn được chạm vào môi cô cho thỏa lòng nên Dũng bất chấp hết. Anh nhìn thẳng vào mắt Lan, cô như bị thôi miên trong ánh mắt ấy ;, nhưng rồi mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở đó vì Dũng sợ, sợ sẽ bị cô ghét, sợ cô sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.
– em vào đây có chuyện gì không?
– à ( lúc này mới quay về thực tại) em chỉ muốn xem phòng thôi.
– ừ, em xem đi, anh làm việc…
Lan dạo quanh một vòng thì cô nhìn thấy một bức ảnh, ngạc nhiên lắm nên Lan lập tức hỏi.
– sao anh lại có ảnh của em..
Bức ảnh ấy Dũng in ra từ điện thoại, cái tấm ảnh mà Lan đã gửi cho Dũng khi trước. Lan trở về rồi Dũng mới dám đem nó ra, khi cô mất tích anh chưa một lần dám đối diện.
– chúng ta quen nhau sao? Sao anh Thành không nói gì với em hết vậy?
– chắc cậu ấy quên thôi…
– giường này êm thật ấy, còn êm hơn cả giường ở nhà anh Thành nữa. Nó còn có tận hai màu, hai người ngủ à anh?
Lan lại đi loanh quanh, nhìn qua cửa kính tủ quần áo cô thấy có đồ của phụ nữa.
– phòng này có người khác ở nữa ạ.
– giờ không ở nữa rồi
– tại sao?
– cô ấy bị mất trí nhớ, đã chẳng nhớ nổi anh là ai nữa.
– eo buồn thế..
– nhưng anh tin cô ấy sẽ nhớ lại.
– anh thích cô ấy à.
– không đơn thuần chỉ thích, anh yêu cô ấy.
Lan là chưa biết yêu là gì nha, cô đi tới chỗ dũng, ngồi xuống bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh rồi hỏi.
– yêu là gì vậy ạ?
– yêu là thật lòng quan tâm đến một người, là khi gần họ tim sẽ đập mạnh, thổn thức. Là nhớ họ đến cồn cào mỗi khi họ đi khỏi. Là khi xa họ bản thân không còn mục đích sống. Nếu có thể chỉ muốn họ ngày ngày ở cạnh, một bước cũng không được rời xa.
Lan nghĩ rồi lại nghĩ về câu hỏi của Thành. Cô khi ở cạnh Thành cũng cảm thấy rất vui, cũng không muốn xa anh. Nhưng sao lại không có cảm giác tim đập mạnh, thổn thức gì đó như người đàn ông này vừa nói.
– em đang nghĩ gì vậy?
Lan vô tư trả lời.
– em đang nghĩ xem mình có yêu anh Thành không?
Câu nói ấy khiến Dũng cảm thấy vô cùng hồi hộp, anh cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi Lan.
– vậy em đã có câu trả lời chưa?
– em không biết nữa. Nhưng sao tim em lại không đập nhanh cũng không thấy thổn thức gì cả. Khi anh ấy ôm em chỉ cảm thấy yên tâm thôi…
Dũng cười, cô gái trước mặt dẫu có thế nào thì cũng vẫn giữ được sự hồn nhiên trong sáng. Dù có ra sao thì bản thân anh vẫn luôn có một cơ hội.
– trước đây chúng ta đã từng yêu nhau đấy. Em còn hứa hẹn với anh đủ điều cơ.
– ( ngạc nhiên) thật á. Em với anh yêu nhau á, sao em không nhớ gì?
– em bị mất trí nhớ mà. Bây giờ có muốn nhớ lại không?
– nhớ lại á? Nhưng bằng cách nào.
– lại đây? Anh ôm.
– anh Thành bảo không được gần người lạ đâu.
– anh không phải người lạ. Anh là chồng em.
Dũng càng nói cành khiến cho Lan mù tịt, sao lại rắc rối như thế chứ. Khó hiểu quá.
Thành thì bảo cô là người yêu, Dũng thì lại nói cô là vợ, mà vợ là gì nhỉ. Lan cũng hay nghe người ta nhắc hai từ vợ chồng nhưng thực sự không hiểu.
Dũng kéo Lan vào lòng, chỉ là muốn để cô thấy anh đã nhớ cô đến thế nào mà thôi.
– im lặng để xem tim em có đập nhanh hơn không, có thổn thức không nhé…
Mọi thứ lẽ ra đã thành công nhưng Lan còn chưa kịp cảm nhận gì thì Bông chạy lên.
– cô Lan ơi…
Lan vội đẩy Dũng ra, thật xấu hổ chết đi được.
– cô đây.
– cô đi xuống nhà với cháu đi cô.
Bông dẫn Lan xuống dưới, con bé có biết gì đâu chỉ thấy ánh mắt lạ lạ từ Bố, kiểu như vừa bỏ lỡ một cái gì đó rất quan trọng.
Dũng còn đang định làm nốt việc thì nghe thấy có tiếng hét ở bên dưới.
aaaaaaaaa
Anh vội vã chạy xuống thì thấy Lan ngã ở dưới chân cầu thang, mặt Dũng trắng bệch hoảng loạn tới tột cùng.
– Lan, em sao vậy? ( quay sang Bông) mẹ con sao vậy…
Bé Bông òa lên khóc, con bé vừa khóc vừa nói.
– mẹ chạy rồi mẹ ngã, con không đỡ kịp.
Lan lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh, Dũng vội vã gọi xe cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.
Cảm giác sợ hãi nó tiếp tục bao vây lấy anh, chỉ mới vừa tìm được cô thôi, không thể nào để mất cô được. Bàn tay thêm một lần nữa xiết chặt, cả người Dũng run rẩy, căng thẳng đến tột độ.
– anh xin lỗi, xin lỗi…em đừng có truyện gì hết, anh không thể nào sống thiếu em thêm một lần nữa được đâu. Sắp tới bệnh viện rồi, cố lên em…
Trong cơn mê man Lan dường như lạc vào một giấc mơ nào đó, cô thấy mình nằm cùng giường với một người đàn ông, thấy mình ôm một cô bé vào lòng. Lan nhìn quanh thấy có một thác nước, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô bằng ánh mắt độc ác. Cô thấy mình đang bị treo trên một cành cây, rồi sợi dây bị đứt…
Từng mảnh kí ức vụn vỡ cứ thế ùa về, Lan cố gắng thoát khỏi giấc mơ ấy nhưng lại không thể…
Có người nào đó đang đánh cô, sợ lắm, muốn bỏ chạy nhưng lại không thể, cả người cô đều bị trói.
Lan đã gọi tên người đàn ông mà cô tin tưởng nhất.
– Dũng, anh Dũng, cứu em với.
Dũng giật mình nhìn Lan còn đang hôn mê. Cô vừa mới gọi tên anh, cô thực sự đã gọi tên anh…
– anh đây, anh đây.
Bác sĩ: mời người nhà ra ngoài để chúng tôi làm việc.
Dũng không được vào bên trong, không thể gọi cô dậy để hỏi cô đã nhớ ra anh chưa. Càng hy vọng lại càng sợ hãi. Sợ rằng cô sẽ giận mà mãi mãi chẳng chịu nhớ ra anh là ai…
Ông Vương cũng chạy tới, gấp gáp hỏi.
– con bé sao rồi.
– cô ấy đang trong phòng cấp cứu. Cô ấy đã nhớ ra con rồi, cô ấy đã gọi tên con
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!