Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?
Chương 7
– chuyện này con đã quyết định rồi. Bây giờ con đã lớn và con sẽ làm theo những gì mà mình muốn…
Ông Vương chỉ biết bất lực nhìn con gái. Đúng là Lan đã lớn và không còn là một đứa trẻ bé bỏng ở trong vòng tay ông bao bọc nữa, Vậy lên những lời mà ông nói Lan đã không còn nghe một cách tuyệt đối.
– con đã quyết định như thế thì lần này bố cũng nói luôn. Con muốn làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không được để mang tiếng, sau này không ai lấy nữa đâu…
– bố yên tâm đi, sau này có nhất định sẽ đưa về cho bố một chàng rể thật tốt….
Lan đang cố gắng làm bố yên tâm, chẳng biết cô hàng xóm từ đâu xuất hiện lù lù đi vào. Nhìn thấy cô ấy là không vui rồi…
– Cháu chào cô Hoa.
– chào cháu( cười kiểu Thảo Mai một cách kinh khủng) lan hôm nay lại không đi làm à cháu? Dạo này Cô thấy cháu hay nghỉ làm nhỉ???
– Cháu Ở nhà coi bố cô ạ…
– bố cháu có gì đâu mà phải coi? Bố cháu đâu còn là một đứa trẻ nữa đâu.
– Cháu sợ có ai đó muốn cướp Bố cháu ra khỏi cháu cô ạ…
Có lẽ cô ấy hiểu những gì mà Lan nói nên khuôn mặt trở nên hơi khó chịu, những Lan đâu có bận tâm đến mấy điều đó, Lan đang định đi làm rồi thì cô ấy nói với bố Lan.
– chuyện hôm trước mà anh nhờ ấy, em đã tìm được rồi.
Nghe cô ấy nói như thế thì Lan cảm thấy rất tò mò, bố nhờ cô ấy tìm cái gì ấy nhỉ?
Bố Lan khi nghe thấy cô Hoa nói như thế thì vui mừng ra mặt.
– đâu cô cho tôi xem, người như thế nào, công việc ra sao hả cô??
– anh nhìn xem, Ở đây có 5 người đàn ông, ai cũng đẹp trai sáng láng cả.
Nghe tới đây thì Lan đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi, bố đã nhờ cô Hoa tìm người để Lan con mắt. Và kia là cả một đống ảnh của những người đàn ông ấy.
Có lẽ Cô Hoa muốn nhanh chóng Tống Lan đi khỏi nơi này, để cô ấy có thể đường đường về đây trở thành vợ của bố cô mà không ai ngăn cản. Chuyện đó làm sao có thể dễ dàng như thế được….
Cô Hoa bắt đầu đi vào chuyên mục giới thiệu, bố Lan thì chăm chú lắng nghe.
– Cậu này tên Tuấn, làm kỹ sư nông nghiệp. Thông minh đẹp trai vô cùng, Mỗi tội đã có một đời vợ và hai đứa con….
Lan nghe cô Hoa giới thiệu xong thì bật cười, cô là gái già đến mức phải lấy một người đàn ông đã từng có vợ và hai đứa con sao:)))
tuy vậy nhưng Lan cũng chẳng phản ứng gì, Lan muốn biết 4 người đàn ông tiếp theo sẽ là những người như thế nào.
Cô Hoa cầm tấm ảnh thứ Hai lên, lại tiếp tục say sưa giới thiệu.
– Cậu này tên Trí, nhà cách đây mấy chục km thôi chứ cũng chẳng xa xôi gì. Cậu này thì có cửa tiệm xe máy, chăm chỉ chịu khó làm ăn, mỗi tội hơi xấu…
Lại còn mỗi tội hơi xấu:))) Lan tự nhìn mình thì không đến nỗi nào tồi tệ, Tại sao cô Hoa này lại giới thiệu toàn những người không đâu như vậy???
Cô ấy lại tiếp tục cầm tấm ảnh của người đàn ông thứ ba lên, lại chăm chú say mê giới thiệu.
– Cậu này thì không chê vào đâu được, Cậu này tên Thành, nhà ngay gần đây thôi. Nhà mặt phố bố làm công an Quận, vừa mới đi du học nước ngoài về. Đảm bảo nhìn một cái là mê luôn…
Người đàn ông cao ráo như thế Lan với thế nào được, nhà mặt phố bố làm quan cơ mà…
Bố Lan vẫn im lặng không nói gì cả, có lẽ ông muốn nghe hết thông tin của 5 người đàn ông chăng?
Cô Hoa bắt đầu cầm tấm ảnh của người đàn ông thứ tư lên để giới thiệu.
– Cậu này tên Hùng, nhà trong hẻm bố buôn hủ tiếu. Cũng đẹp trai, công việc ổn định.
Lúc này thì Lan mới hỏi.
– Công việc ổn định là công việc gì vậy cô?
– Cậu này làm bảo vệ cháu ạ? Công việc ổn định thế còn gì nữa.
Lan đương nhiên là không có ý định chê bai Những Người Bảo Vệ, nhưng bởi vì cô Không thích cuộc sắp xếp này cho lắm nên cô mới nói.
– cháu không lấy bảo vệ đâu cô ạ?
– Ừ thì cô chỉ giới thiệu như thế thôi( thái độ hơi khó chịu) mà cháu cũng đừng có khắt khe như thế, người ta tuy làm bảo vệ nhưng mà gia cảnh cũng không đến nỗi nào.
– Thôi để cô ấy giới thiệu nốt người thứ năm đi( Bố Lan chen vào giữa cuộc cãi nhau tưởng chừng như sắp cãi vã của hai cô cháu) cô cứ nói nốt người đàn ông cuối cùng đi, lúc đấy rồi tính sau.
Mặc dù Không hài lòng lắm nhưng cô Hoa vẫn cầm tấm ảnh của người cuối cùng lên để giới thiệu.
– Cậu này thì nhà cách đây mấy con phố, đẹp trai, cậu này đi Cò đất. Nói theo kiểu sang chảnh thì chính là bất động sản ấy…
Cô ấy muốn Lan đi lấy chồng đến mức mà chọn một lúc năm anh. Đẹp trai nhà giàu có, vợ bỏ con thơ có, nhà mặt phố bố làm chức to, Đúng là khá đầy đủ. Bây giờ Lan đang phải đối mặt với 5 người đàn ông, mà theo những gì cô biết thì chắc chắn bố cô sẽ bắt cô chọn lựa 1 trong 5 người. Đúng như những gì mà Lan dự đoán, ông Vương cầm tấm ảnh của 5 người đàn ông lên ngắm nghía, sau một lát thì nói với Lan.
– bố quyết định rồi, nếu như con muốn đến đó làm thì con phải chọn một trong năm cuộc xem mắt này, Nếu không thì không đi đâu hết.
Bố cô lại có thể dùng lý do này để ép buộc cô sao? Thật khiến cho cô bất ngờ.
– chuyện tình cảm đâu có gương ép được bố, hơn nữa kia là công việc, là công việc có thể kiếm ra tiền mà.
– bố không muốn nói nhiều, một là đi xem mắt, hai là nghỉ việc.
Cái cô Hoa này thật là biết chọn lúc để đi sang làm khó Lan đây mà, Lan liếc qua mấy tấm ảnh kia rồi quyết định chọn người đàn ông thứ ba, người đàn ông mà theo những gì cô Hoa nói là nhà mặt phố bố làm to. Những người đàn ông như thế thì chắc chắn sẽ không thèm nhòm ngó gì đến Lan rồi, Cô đâu còn là một đứa con gái mới lớn, nhan sắc cũng chẳng phải kiểu nghiêng nước đổ Thành. Nên chắc chắn sẽ bị từ chối, mà đối với một người từng trải Như Lan thì để làm cho người khác từ chối mình đâu có gì là khó.
– Con quyết định rồi, Con quyết định chọn người đàn ông này( chỉ vào tấm ảnh của người đàn ông thứ ba) Bao giờ thì có thể đi xem mắt được hả cô?
– ( vui vẻ ra mặt) nếu mà con muốn thì ngay ngày mai cô sẽ sắp xếp cho con một cuộc hẹn.
– Vậy thì cô giúp cháu nhé.
Thấy Lan ngoan ngoãn nghe lời như thế thì ông Vương cũng vui.
– thôi Bây giờ con có thể đi làm rồi….
– Vậy còn tối nay thì sao ạ( ý hỏi chuyện ở lại nhà của Dũng)
– tùy con quyết định, nhưng buổi hẹn ngày mai không thể không tới.
– Vâng con biết rồi…
Cuối cùng thì cũng có thể giải quyết xong một chuyện, buổi hẹn hò ngày mai căn bản không cần bận tâm…
Lan về đến nhà Dũng thì bé Bông đã thức giấc, con bé nhìn thấy mẹ về thì vui lắm..
Lan lấy từ trong túi xách ra một cây kẹo rồi đưa cho con bé.
– con ở nhà đợi mẹ có lâu không?
– con mới ngủ dậy thôi mẹ, mẹ đi ra ngoài có mệt không?
– mẹ không mệt đâu, hai mẹ con mình vào nhà thôi….
Dũng từ trên cửa sổ phòng tầng 2 nhìn thấy Lan đi về, Anh ta đang định đi xuống thì có chuông điện thoại, là một số máy khá lạ, anh bấm nút nghe thì giọng nói nào đó không quen thuộc cho lắm vang lên.
– sao anh không gọi điện cho em?
– em là ai ấy nhỉ?
– đã qua lại với người ta rồi mà không nhớ người ta là ai sao?
Quả thật là dũng không nhớ, anh qua lại với phụ nữ không phải ít, chủ yếu là chỉ qua đường 1, 2 lần thì làm sao mà nhớ được hết.
– Nếu em không nói mình là ai thì tắt điện thoại đi, Tôi không có thời gian…
Cô ta nghe thấy như thế thì vội vàng nói.
– em chính là người đã cùng anh Ngày Hôm Qua, Bây giờ em đang đứng trước cửa nhà anh, em có thể vào trong không??
Là người phụ nữ mà hôm qua Dũng đã cùng cô ta vui vẻ ở quán bar hay sao? Cô ta lại còn dám tới tận nhà anh, cô ta nghĩ mình là ai?
Dũng Lập tức thay đổi thái độ.
– tốt nhất cô nên rời khỏi nhà tôi đi, Nếu không tôi sẽ không biết có chuyện gì xảy ra với cô đâu?
Câu nói lạnh lẽo mang theo chút đe dọa ngay lập tức có tác dụng, cô ta run rẩy mà trả lời.
– Em có thể không đứng trước cửa nhà anh, Nhưng anh phải gặp em, Em muốn gặp anh ở chỗ hôm qua.
Cô ta nói xong rồi tắt máy, cái hành động của cô ta khiến cho dũng cảm thấy rất khó chịu. Nó giống như là thách thức, nó khiến cho Dũng chỉ muốn ngay lập tức đến cho cô ta ngay một trận.
Nhưng điều mà Dũng muốn làm bây giờ đó chính là phải đi gặp Lan để hỏi về bản hợp đồng, con người anh cái gì cũng phải rõ ràng, nhất là những chuyện liên quan tới công việc.
Dũng đi xuống bên dưới nhà, vừa nhìn thấy Lan Anh đã gọi.
– cô lên phòng gặp tôi có việc.
Bé Bông thấy Dũng gọi Lan như vậy thì tròn mắt Ngạc nhiên.
– sao bố lại gọi mẹ là cô? Con xem trong mấy bộ phim truyền hình người ta toàn gọi là vợ với em yêu thôi ạ???
Sau câu nói của bé Bông thì hai má Lan mỗi ửng hồng, một người chưa từng yêu đương gì Như Lan sao có thể không ngượng ngùng được.
Chỉ có thái độ của Dũng là không hề có chút nào thay đổi, anh không trả lời con bé mà đi lên trên phòng trước. Lan thấy Dũng đi lên thì cũng đi theo, vừa đặt chân vào trong phòng thì Dũng hỏi luôn.
– hợp đồng cô đã đọc hết chưa? Có điều gì cần thêm vào hay chỉnh sửa không?
– Tôi căn bản là không cần sửa chữa gì cả. Nhưng tôi muốn thêm vào đó một vài điều khoản.
– Cô nói đi.
– điều thứ nhất: tôi cũng cần có không gian riêng tư của mình, anh không có quyền cai quản những chuyện riêng của tôi. Điều thứ hai: tôi với anh chỉ là vợ chồng với nhau trước mặt con bé, nhưng anh cũng nên thực hiện đúng chức trách của một người chồng khi có con bé ở đó…. Những điều tôi cần nói chỉ có như vậy…
Dũng không cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu, truyện của Lan Anh ta thực sự là không muốn quan tâm, Còn chuyện thực hiện nghĩa vụ của một người chồng trước mặt con gái anh ta thì đó là điều hiển nhiên mà anh ta chẳng có gì phải từ chối….
– Thôi được rồi, bây giờ cô có thể ra ngoài…
– à tôi có chuyện muốn nói, Ngày mai tôi có thể nghỉ buổi sáng được không?
– Cô vừa làm đã muốn xin nghỉ?
– mai tôi phải đi coi mắt.
– cái gì? Coi mắt ai? Coi mắt để làm gì?
– điều khoản đầu tiên mà tôi mới thêm vào đã được Anh Chấp Nhận. Anh không có quyền xen vào chuyện riêng của tôi.
Lan nói rồi bỏ ra ngoài, DũngTự nhiên thấy mình quá đỗi ngớ ngẩn, cô ta đi đâu làm gì thậm chí là coi mắt ai thì đâu có liên quan gì đến anh? Giây phút vừa rồi có lẽ anh bị điên chăng?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!