Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không? - Chương 28: Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?


Chương 28: Chương 28


“À, thế à?” Sắc mặt Hà Văn không đổi, giọng nói lại mang theo một ít lạnh lẽo.
Bà rõ ràng không tin lời Thích Nguyệt.

Tô Cận có điều kiện như thế nào, bà tất nhiên rõ ràng.

Cô gái nhỏ tìm mọi cách leo lên cành cao, bà cũng hiểu được.
Nhưng hiểu được là một chuyện, đồng ý bọn họ ở bên nhau lại không thể nào.
Bà một lần nữa nhấn mạnh nói: “Nguyệt Nguyệt, con và Tô Cận không hợp.”
Thích Nguyệt cảm giác được ánh mắt hoài nghi và bài xích của người phụ nữ trước mặt, cô mím môi, cơ thể hơi run run.
Cô quay mặt đi, tay dùng sức, nhưng vẫn không thoát khỏi vùng khỏi tay của Tô Cận được.

Cô bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Anh buông em ra trước đi.”
Tô Cận xoa đầu cô, sắc mặt thong dong bình tĩnh nhìn Hà Văn, “Mẹ, có phải mẹ nghĩ lúc con và Thích Nguyệt ở chung, là Thích Nguyệt quyến rũ con?”
Sắc mặt Hà Văn sửng sốt.

Không lẽ là không phải?
Con trai bà trước kia không thích ở chung với con gái, bây giờ tuổi lớn, bị một cô gái trẻ 17 tuổi quyến rũ vài lần, rất dễ cắn câu.
Tô Cận nhìn sắc mặt mẹ mình, liền biết bản thân mình nói đúng rồi.

Anh buông tay cô gái nhỏ ra, đổi thành ôm eo cô, trầm giọng nói: “Xem ra đây đúng là suy nghĩ thật của mẹ.”
“Tô Cận,” Hà Văn nhàn nhạt mở miệng, “con chỉ là nhất thời bị mê hoặc, đừng quên thân phận của mình.”
Tô Cận vẻ mặt không sao cả cười nói: “Con có thân phận gì? Người thừa kế tương lai của nhà họ Tô sao.”
“Đương nhiên.” Trong lòng Hà Văn đột nhiên cảm thấy bất an, cố gắng nhẹ giọng giải thích: “Trong tất cả thế hệ dưới của nhà họ Tô ta, con là người xuất sắc nhất, ông nội con cũng xem trọng con.

Vợ tương lai được chọn của con, ông ấy sẽ giúp con chọn người tốt nhất.”
Thích Nguyệt vốn cảm thấy ngực bị đè nén, bây giờ lại nghe thấy Hà Văn ở trước mặt cô nói những lời này, cô càng cảm thấy khó chịu.

Mẹ anh nói không sai, cô và Tô Cận không xứng, mọi phương diện giữa hai người đều cách biệt rất lớn.

Nhưng cho dù sự thật là như vậy, cô vẫn cảm thấy thật tức giận, cực kì cực kì tức giận.
Thích Nguyệt túm quần áo Tô Cận, theo phản xạ dùng sức nhéo eo anh.
Hà Văn thoáng nhìn động tác nhỏ của Thích Nguyệt, sắc mặt rốt cuộc có chút thay đổi.

Xem ra phương thức ở chung giữa hai người, rõ ràng Thích Nguyệt là bên nắm quyền.
Sắc mặt bà hơi cứng lại, hoàn toàn không tưởng tượng được, đứa con trai ưu tú lí trí gần như lạnh nhạt của bà, sẽ nghe lời một cô gái nhỏ.
Trên eo bị nhéo nhẹ, Tô Cận cúi đầu, quả nhiên thấy sắc mặt cô gái nhỏ không tốt.

Đôi môi hồng nhạt bị cô cắn đến trắng bệch, má cũng phồng lên.
Trong lòng cô gái nhỏ chắc chắn đang rất tức giận.
Tô Cận thu lại tâm tư, hiếm khi trịnh trọng mở miệng nói: “Mẹ, con nghĩ có một số việc mẹ hiểu lầm rồi.”
“Thứ nhất, ông nội chọn người thừa kế, chỉ xem năng lực cá nhân.

Theo hiểu biết của con với ông nội, ông không có sở thích mai mối cho người khác.”
Ừ, ông nội đúng là không có sở thích tìm vợ cho con cháu, chỉ là đặc biệt có hứng thú với chuyện kết hôn của anh, trước sau giới thiệu không ít con gái cho anh.
Sắc mặt Tô Cận không đổi, nói tiếp: “Thứ hai, thân là một người có sự nghiệp thành công, suy nghĩ trưởng thành, có tính cách độc lập và năng lực độc lập kinh tế, con có khả năng, cũng như quyền lợi, tự chọn vợ tương lai cho mình.”
“Tô Cận.” Sắc mặt Hà Văn hoàn toàn thay đổi, giọng nói cũng to lên, “Con có biết mình đang nói gì không?”
Bà quá hiểu con trai mình.

Thái độ anh như vậy, rõ ràng bất chấp mọi thứ, nhất định phải cưới Thích Nguyệt.
Lúc trước bà không nên để hai đứa ở chung!
Tô Thừa Dịch nhìn về con trai mình, trên mặt mang theo vẻ vui mừng.

Ông liếc mắt nhìn vợ mình bên cạnh, cuối cùng cũng không nói gì.
Thích Nguyệt cũng cảm giác được không khí hiện tại rất không ổn, cô bất an kéo kéo quần áo anh, nhỏ tiếng nói: “Em muốn về nhà.”

“Ngoan, chờ một chút.” Tô Cận giống dỗ con nít nhẹ giọng dỗ dành cô.
Nói xong anh giơ tay xoa đầu cô gái nhỏ.
Tô Cận nhìn về mẹ mình, “Mẹ, có một việc con cần nói rõ với mẹ, Thích Nguyệt chưa từng quyến rũ con.

Em ấy vẫn luôn có thái độ rõ ràng nói không thích con, đời này cũng sẽ không lấy con.”
“Là con thích em ấy, dùng mọi thủ đoạn, ép buộc em ấy ở lại bên con, không biết xấu hổ mà theo đuổi em ấy.”
Sắc mặt Hà Văn xanh mét trừng Tô Cận.
“Nên người mẹ nên cảnh cáo là con mà không phải Thích Nguyệt.” Tô Cận nhẹ nhàng nói, “Con là người như thế nào mẹ rõ nhất, một cô gái nhỏ như Thích Nguyệt, con có ngàn vạn thủ đoạn đối phó với em ấy.”
Thích Nguyệt ngơ ngác nhìn sườn mặt của anh.
“Thích Nguyệt là người vợ duy nhất của con, con hy vọng sau này mẹ có thể dành chút tôn trọng cơ bản cho em ấy.

Nếu mẹ không làm được, con sẽ dẫn em ấy rời đi, sau này ngày lễ tết mới về nhà thăm ba mẹ.”
Ngữ khí Tô Cận hơi ngừng, “Ừm, còn dẫn cháu trai cháu gái tương lai của hai người về nữa.”
///
Rời khỏi nhà họ Tô, sắc mặt Thích Nguyệt vẫn có chút hoảng hốt.

Bên trong xe rất yên tĩnh, cô nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài không ngừng lui về sau thật lâu, trước mặt vẫn luôn hiện lên sắc mặt khó coi của Hà Văn.
Lời nói vừa rồi của Tô Cận, từng câu quanh quẩn trong lòng cô.

Lời nói hành động của anh, giống như đã khắc sâu vào lòng cô.
Cô hình như, có một chút, chỉ có một chút thích Tô Cận.
Khuôn mặt trắng nõn của Thích Nguyệt dần biến hồng.

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn về người đàn ông bên cạnh.
Vừa ngẩng đầu, cô phát hiện anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Cũng không biết anh nhìn bao lâu rồi, ánh mắt rất chăm chú.
“Anh nhìn cái gì chứ.” Thích Nguyệt không được tự nhiên nói thầm.
Tô Cận không chút do dự nói: “Đương nhiên là nhìn vợ của anh.

Nguyệt Nguyệt, em thật đẹp.”
“Hừ, ai là vợ anh chứ.” Thích Nguyệt có chút không tự tin nói, “Dì Hà vừa nói rồi, ông nội anh chắc chắn sẽ chọn cho anh người vợ tốt nhất.”
Nói xong, cô cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, nhẹ trừng anh một cái, nổi giận nói: “Sau này anh đừng làm phiền đến em nữa.”
Nhìn khuôn mặt tức giận của cô gái nhỏ, lại nghe giọng nói giống như đang làm nũng lại giống như đang oán trách của cô, Tô Cận sửng sốt vài giây, trong lòng nổi lên cảm giác cực kì lạ.
“Nguyệt Nguyệt,” Nâng mặt cô gái nhỏ lên, giọng Tô Cận mang theo sự không xác định, “em đang ghen.”
Mặt Thích Nguyệt đỏ lên, nhỏ giọng la lên: “Ai ghen chứ, anh không được nói bậy.”
“Em đang ghen.” Lần này giọng anh rất chắc chắn mà lặp lại một lần nữa.
Khóe miệng Tô Cận không nhịn được cong lên.

Cô gái nhỏ vì anh mà ghen với người phụ nữ khác.
“Em nói không có.” Thích Nguyệt đỏ mặt trừng anh, “Anh lại nói bậy nữa, em sẽ không để ý tới anh nữa.”
Không biết vì sao, Tô Cận cứ cảm thấy cô gái nhỏ bây giờ không giống như cô trước kia.
Trước kia lúc cô giận, cũng nói không để ý tới anh.

Nhưng không có giống như bây giờ, nghe vào mềm mềm mại mại, giống như là đang làm nũng.
Đầu quả tim Tô Cận rung động, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn trán, mặt và môi cô.
“Anh đừng hôn.” Thích Nguyệt nhịn không được giơ tay che lại môi anh.
Ánh mắt Tô Cận nóng rực, nắm lấy tay mềm mại của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng kéo xuống, “Nguyệt Nguyệt, em yên tâm, không có người khác, chỉ có em.”
Thích Nguyệt sửng sốt, ngây ngốc nhìn anh.
“Ông nội không có chọn vợ cho anh.” Biểu tình trên khuôn mặt Tô Cận sung sướng, giọng nói thay đổi, trầm giọng nói: “Nhưng trước kia dưới tình huống anh không biết trước, đúng là bị ông nội lừa, đi xem mắt hai lần.”
Nghe xong lời anh nói, sắc mặt Thích Nguyệt vội vàng nói: “Anh đi xem mắt với người khác?”
Những người phụ nữ có đẹp không, anh có thể thích các cô ấy không?
Thích Nguyệt càng nghĩ càng giận, dưới chân dùng sức đá anh, “Không biết xấu hổ.”
“Nguyệt Nguyệt, sao em lại mắng anh không biết xấu hổ?” Tô Cận giả vờ nghi hoặc, “Không lẽ vì anh từng đi xem mắt với người khác?”
Mặt anh mang theo ý cười, nhìn chằm chằm vào gương mặt thẹn thùng của cô gái nhỏ.
“Không có.” Thích Nguyệt đỏ mặt phản bác, “Anh đi xem mắt thì có liên quan gì tới em chứ.”
Tô Cận nghiêm túc gật đầu, “Ừ, đúng là không có liên quan gì tới em.

Nguyệt Nguyệt, em không muốn biết kết quả hai lần xem mắt đó?”
“Không muốn.” Thích Nguyệt lắc đầu, “Đó là chuyện của anh, em một chút cũng không có hứng thú.”
Cô nói xong, quay mặt đi không thèm nhìn anh nữa.
Hừ, cô đúng là không có hứng thú, anh muốn đi xem mắt với ai thì đi đi.
Thích Nguyệt cúi đầu, lại nhỏ giọng nói lần nữa: “Em thật sự không muốn biết.”
“Ừ, em không muốn biết.” Tô Cận cúi đầu, hùa theo lời cô.
Anh vuốt tóc cô, ngón tay thon dài xuyên qua những sợi tóc đen nhánh của cô, thật mềm, mang theo một trận mùi hương.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi, sờ mặt cô gái nhỏ, “Nguyệt Nguyệt, trên người của em thật sự rất thơm.”
“Anh đừng đến gần em.” Trong lòng Thích Nguyệt không vui, hừ nói: “Anh đi ngửi những người phụ nữ khác đi, trên người họ cũng có mùi thơm đó.”
Ngữ khí cô gái nhỏ không tốt, sắc mặt tức giận, nhưng Tô Cận lại cực kì thích bộ dáng hiện giờ của cô.
Cô quả nhiên là đang đang ghen.
Tô Cận cẩn thận ôm cô, hôn một cái lên vành tai cô, “Nguyệt Nguyệt, anh không có đi xem mắt với họ.”
Liếc nhìn anh một cái, Thích Nguyệt “À” một tiếng, “Em nói em không có hứng thú mà.”
Tô Cận: “Ừ, anh biết em không có hứng thú, nhưng anh muốn nói cho em biết.”
Anh phát hiện sắc mặt cô gái nhỏ vẫn thờ ơ như cũ, chẳng qua hai tròng mắt cô rõ ràng là đang sáng lên, biểu tình cực kì ngoan ngoãn.
Khóe miệng Tô Cận hơi cong, thong thả ung dung nói: “Hai lần xem mắt đó, anh đều cùng trợ lý cùng tham gia, đến mặt mũi họ ra sao anh cũng không nhìn kĩ.”
Mỗi khi anh nói xong một câu, biểu tình trên mặt Thích Nguyệt liền càng vui vẻ.
Chờ anh nói xong, Thích Nguyệt mặt mày bực bội đã hoàn toàn biến mất.

Cô ngước mắt nói thầm, “Em mới không muốn biết chuyện của anh.”
Nhìn khóe miệng cô gái nhỏ vẫn luôn giương lên, Tô Cận cũng không vạch trần cô.
Lòng bàn tay cọ gương mặt mềm mịn của cô vài cái, anh nói, “Nguyệt Nguyệt, anh sẽ không thích những người phụ nữ khác, các cô ấy có thơm không, cũng không liên quan tới anh.

Cô gái có liên quan tới anh, chỉ có em một người.”
Thích Nguyệt rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình, cô đỏ mặt trừng anh một cái, “Anh không phải cần nói hươu nói vượn.”
Vì sao cô luôn cảm thấy thật là khẩn trương, tim đập tăng nhanh, khuôn mặt giống như là càng ngày càng nóng?
Nhìn khuôn mặt Thích Nguyệt càng thêm sự ửng đỏ thẹn thùng, cả người Tô Cận hơi rung động.
Anh ôm mặt cô, giọng nói mang theo một tia chờ mong, hơi khàn hỏi: “Nguyệt Nguyệt, em đã thích anh.”
Ngữ khí Tô Cận kiên định, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ cực kì nóng rực..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN