Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không? - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?


Chương 7


Edit: Dánh

“Thích không?” Tô Cận hỏi, trên mặt mang theo sự chắc chắn.

Cô lên lớp 12, chuyện quan trọng nhất là thi đậu đại học. Mà sách bài tập này chắc chắn là thứ cô cần nhất bây giờ.

Tuy rằng ở trong mắt anh, những đề luyện tập này đều rất dễ, không cần tốn thời gian làm. Nhưng không phải ai cũng giống anh. Chỉ số thông minh của Thích Nguyệt đại khái cần làm càng nhiều bài tập.

Thích Nguyệt nhìn giấy gói quà bị cô mở ra, ánh mắt chậm rãi chuyển lên mặt Tô Cận.

Thần sắc anh bình tĩnh như vậy, trong ánh mắt còn có một cổ chắc chắn.

Chắc chắn cái gì? Chắc chắn món quà anh tặng này, cô sẽ rất thích.

Thẹn thùng trên mặt Thích Nguyệt biến mất không còn một mảnh. Cô suy nghĩ nhiều rồi, sao có thể vì Tô Cận từng uống say hôn cô, mà ảo tưởng người đàn ông này có chút ý với cô chứ.

Ngày đó là ngoài ý muốn, Tô Cận đã sớm nói rõ ràng với cô, anh sẽ không thích cô.

Mặt Thích Nguyệt lại đỏ lên lần nữa, lần này là vì tự mình đa tình mà xấu hổ.

Thật mất mặt, Thích Nguyệt mày rốt cuộc đang chờ mong cái gì? Thi đậu đại học, tìm việc kiếm tiền trả lại Tô gia mới là chuyện quan trọng nhất!

Áp xuống mất mát sâu trong lòng, cô nhìn quyển sách trên tay, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Thời gian không đến một phút, Tô Cận lại cảm giác được cảm xúc của cô gái trước mặt thay đổi đến vài lần.

Anh không nói nên lời chỗ nào có vấn đề, trực giác nói cho anh biết bây giờ tâm tình Thích Nguyệt không tốt.

“Em không vui.” Tô Cận nhàn nhạt nói, “Không thích món quà này?”

“Không có mà.” Thích Nguyệt liếc mắt nhìn anh, lại cúi đầu, “Em muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi học.”

Cô chuẩn bị đóng cửa lại.

Tô Cận giơ tay giữ cửa lại, “Em không vui.”

Hôm nay lần đầu tiên anh nấu cơm cho người khác ăn, không chỉ xin lỗi cô dỗ cô, còn tặng quà nữa, cuối cùng cô vẫn không vui?

Tô Cận cảm thấy chuyện này không đúng, thái độ của Thích Nguyệt đã vượt qua phạm vi không chế của anh.

“Em không có không vui.” Thích Nguyệt nhìn anh, “Quà anh tặng em rất thích, không có lí do không vui.”

Trong lòng cô đúng là không vui, còn có chút ủy khuất, nhưng những thứ này là việc nhỏ, là vấn đề của bản thân cô.

Tô Cận nhìn chằm chằm cô một lúc, thu tay về. Cô nói đúng, cô đúng là không có lí do không vui.

Đóng cửa phòng, Thích Nguyệt chống cằm nhìn đống sách trên bàn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói thầm: “Hừ, kiểu người gì vậy, một quyển sách còn gói đẹp như vậy, làm mình hiểu lầm.”

///

Ngày hôm sau, Thích Nguyệt dậy sớm. Rửa mặt xong, cô lấy một cái đầm màu vàng nhạt ra.

Đây là đầm mẹ cô tự tay may cho cô, cô chỉ mặc qua hai lần.

Thích Nguyệt thay váy, cột tóc lên. Cô nhìn gương, cổ vũ bản thân cố lên.

Mở cửa, cô tay chân nhẹ nhàng đi đến nhà ăn, không nghĩ đến Tô Cận đã ở trong nhà bếp.

Thích Nguyệt dừng chân, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp.

Cô phát hiện Tô Cận rất cao, quần áo ở nhà màu xám đậm mặc trên người anh, hoàn toàn phác họa ra dáng người đẹp của anh.

Từ góc độ này, Thích Nguyệt có thể thấy đường cong sườn mặt lạnh lùng của anh. Cả người anh phát ra cổ thanh lãnh, khiến người khác cảm thấy anh khó ở chung.

Thích Nguyệt nghĩ, loại đàn ông như anh không nên ở trong nhà bếp.
Có mùi cháo gạo kê bay ra, bụng cô “lộc cộc, lộc cộc” vang lên hai tiếng.

Tô Cận nghe tiếng, xoay người, ánh mắt ngẩn ra.

Da cô gái nhỏ rất trắng, là loại trắng nõn sạch sẽ, đầm phác họa ra vòng eo tinh tế của cô, ánh mắt anh thoáng nhìn qua đôi chân thẳng tắp của cô.

Tô Cận nhanh chóng dời tầm mắt đi, bưng cháo gạo kê ra ngoài, lúc đi ngang qua người cô gái nhỏ, nói: “Đi rửa chén.”

Thích Nguyệt lấy lại tinh thần, đỏ mặt đi cầm chén đũa.

Hai người ăn xong bữa sáng, Thích Nguyệt đeo cặp sách, khi thay giày ở huyền quan, cô phát hiện Tô Cận đứng bên cạnh cô.

“Em đi trước.” Cô nhỏ giọng nói một câu.

Tô Cận liếc nhìn cô một cái, “Tôi đưa em đi.”

///

Xe dừng lại trước cổng trường Nhất Trung. Hôm nay khai giảng, trước cửa dừng đủ loại xe.
Là học sinh chuyển trường, trong lòng Thích Nguyệt rất khẩn trương, dù sao cô không quen ai hết.

Tài xế mở cửa ra.

Thích Nguyệt quay mặt qua nhìn Tô Cận, “Cảm ơn anh đưa em đến trường.”

Tô Cận “Ừ” một tiếng. Tối hôm qua anh suy nghĩ rất lâu, vẫn là không tìm được lí do Thích Nguyệt không vui.

Sau khi cô xuống xe, Tô Cận cũng xuống xe theo.

Sắc mặt Thích Nguyệt nghi hoặc, không biết vì sao Tô Cận cũng xuống xe.

Nhìn ra cô nghi hoặc, Tô Cận nói: “Tôi đưa em đi làm thủ tục nhập học.”

“Không cần không cần.” Thích Nguyệt vội xua tay, “Em tự đi được rồi.”

Tô Cận đút tay vào túi, cúi đầu nhìn hai mắt cô gái nhỏ, “Vừa rồi hai chân em run nhẹ gần 10 phút, sắc mặt ngày càng tái nhợt, cắn môi 11 lần, đầu ngón tay không tự nhiên nhéo váy trên người, thường xuyên nhìn xung quanh ngoài cửa sổ.”
Ngữ khí anh bình tĩnh, “Tổng hợp các biểu hiện trên, em đang sợ hãi lo lắng và bối rối trong hoàn cảnh xa lạ.”

Tô Cận giơ tay lấy cặp sách trên tay cô, “Nếu em ở tạm nhà tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng.”

Một tay xách cặp sách màu hồng nhạt không hề hợp với anh, Tô Cận đi trước.

Trong lòng Thích Nguyệt không nhịn được nhũn ra, ngốc tại chỗ sững sờ một lúc, mới bước nhanh đuổi theo anh.

Cô không nghĩ đến Tô Cận không chỉ mang cô đi gặp chủ nhiệm lớp, đến hiệu trưởng và nhóm chủ nhiệm khối cũng gặp.

“Đây là Tiểu Nguyệt sao, sau này có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm chú Trương.” Vẻ mặt hiệu trưởng hiền từ.

Thích Nguyệt khẩn trương đến sống lưng thẳng tắp, sắc mặt cứng đờ nói: “Cảm, cảm ơn hiệu trưởng.”
Trái tim cô thình thịch nhảy loạn, nhìn thoáng qua lãnh đạo trường, nhịn không được dựa gần vào Tô Cận, vươn tay nhẹ túm quần áo anh.

Tô Cận bình tĩnh cùng mọi người nói chuyện một lúc, mới mang Thích Nguyệt rời đi.

Hai người đi đến dưới khu dạy học, Tô Cận dừng bước, tầm mắt đặt lên ngón tay cô gái nhỏ đang túm quần áo anh.

Tay cô quá nhỏ, một tay của anh hoàn toàn có thể bao bọc lấy.

Thích Nguyệt nhìn theo ánh mắt anh, đỏ mặt buông tay ra, “Hôm nay cảm ơn anh, em phải về phòng học đây.”

“Ừ.” Tô Cận nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của cô, trong lòng cứ cảm thấy ngứa ngáy.

///

Thích Nguyệt tìm được lớp 12.1, cô đi vào từ cửa sau. Người trong phòng học còn rất ít, cô tìm được chỗ ngồi mà giáo viên chủ nhiệm bảo cô, bắt đầu vệ sinh bàn ghế.
Buổi sáng này cũng không có học, họp xong là đi lấy sách và đồng phục.

Trong phòng học nhốn nháo ồn ào, Thích Nguyệt ngồi dọn sách.

“Cậu ăn không?”

Thích Nguyệt nhận chocolate bạn cùng bàn đưa, nói: “Cảm ơn.”

Bạn ngồi cùng bàn của cô là bạn học nam rất thẹn thùng.

Nháy mắt mặt và cổ Hà Lệ đều đỏ lên, rầm rì nói: “Cậu thích là được.”

Hai nữ sinh ngồi đằng trước xoay người xuống, cô bạn có khuôn mặt tròn cười hì hì nói: “Chào cậu, tớ tên Trần Viên.”

Tính cách cô bạn ngồi đằng trước Hà Lệ có chút lạnh lùng, cô mặt không biểu cảm nói: “Bạch Băng.”

Thích Nguyệt đỏ mặt nói chuyện với họ, cũng dần có hiểu biết nhất định với tính cách của ba người.”

Tiếng chuông tiết cuối cùng buổi sáng vang lên, người trong phòng học đều vội vàng chạy đến nhà ăn.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta cũng mau đi đi, đợi lát nữa sẽ có rất nhiều người xếp hàng.” Trần Viên cầm hộp cơm nhỏ, sắc mặt sốt ruột.

Chủ nhiệm lớp từ bục giảng bước xuống, ho nhẹ một tiếng, đặt hộp giữ ấm lên bàn của Thích Nguyệt, “Thích Nguyệt, đây là cơm trưa Tô tiên sinh đưa cho em.”

Thích Nguyệt giật mình, nói: “Cảm ơn thầy.”

Chủ nhiệm lớp cười nói vài câu cố lên rồi mới rời đi.

“Ay da thì ra cậu có người đưa cơm cho, vậy chúng tớ đi trước đây.” Trần Viên kéo Bạch Băng rời đi.

Thích Nguyệt nhìn chằm chằm hộp giữ ấm một lúc, lấy điện thoại gọi cho Tô Cận. Cô vừa mở khóa điện thoại, phát hiện Tô Cận có gửi tin nhắn cho cô.

【Sau này mỗi trưa sẽ có chuyên gia đưa cơm cho em. 】

Thích Nguyệt ngây ngốc một hồi mới mở hộp giữ ấm ra.
Mùi đồ ăn ập vào trước mặt.

Hốc mắt Thích Nguyệt đỏ lên. Vì sao anh đối cô tốt như vậy chứ?

///

Giải quyết xong phần văn kiện cuối cùng, Tô Cận tựa lưng vào ghế, có chút thất thần.

Hôm nay anh rất khác thường, trực tiếp biểu hiện trong lúc anh làm việc lại suy nghĩ chuyện khác.

Biểu tình Tô Cận dần trở nên nghiêm trọng. Hai mươi mấy năm qua, anh vẫn là lần đầu tiên phân tâm trong lúc làm việc.

Khiến anh hoang mang khó hiểu nhất là anh lại suy nghĩ về đôi môi đỏ bừng của Thích Nguyệt, cùng đôi chân trắng nõn thon dài của cô.

Còn có bộ dáng hôm nay cô túm quần áo anh, vô cùng đáng thương dựa vào anh.

Tô Cận trầm tư thật lâu, vẫn không tìm được đáp án. Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, thời gian này chắc là Thích Nguyệt sắp tan học.
Hôm nay lần đầu tiên cô đến trường, sáng nay còn sợ thành như vậy, nói không chừng bây giờ đang ngồi một mình, mặt đầy đáng thương không dám nói chuyện với ai.

Chậc, lá gan thật nhỏ.

Tô Cận rời công ty trước.

Anh ngừng xe trước cổng Nhất Trung, đứng bên cạnh xe gửi tin nhắn cho Thích Nguyệt.

Vừa tan học, học sinh và phụ huynh trước cửa rất đông. Đợi 10 phút Tô Cận mới nhìn thấy Thích Nguyệt.

Má cô rất hồng, đang nói chuyện với bạn học rất vui vẻ, hoàn toàn không có bộ dáng đáng thương như trong tưởng tượng của anh.

Đột nhiên, Thích Nguyệt bị người đụng trúng, thân thể lắc lư, Hà Lệ bên người cô khẩn trương đỡ cô, “Cẩn thận!”

Sau khi Thích Nguyệt đứng vững, cô cười đến lộ ra hai lúm đồng tiền, “Hà Lệ, cảm ơn cậu nha.”
Hà Lệ nhìn mặt cô đến ngẩn ngơ, mặt đỏ tới mang tai lắp bắp nói: “Không, không cần cảm ơn.”

Tô Cận nhìn hai khuôn mặt non nớt, đặc biệt là khi thấy tươi cười trên mặt Thích Nguyệt, trong lòng anh đột nhiên không thoải mái.

Ừ, là cực kì không thoải mái.

Khi hai người họ cách anh ngày càng gần, Tô Cận trầm giọng nói: “Thích Nguyệt, đến đây.”

Anh nghĩ, bản thân có trách nhiệm nói với Thích Nguyệt, nên lấy học tập làm trọng, không được yêu sớm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN