Có Phải Tình Là Biển Lửa - Phần 16: Lo sợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
533


Có Phải Tình Là Biển Lửa


Phần 16: Lo sợ


Chương 16: Lo sợ

Hắn lúc này trong lòng chợt xuất hiện 1 thứ cảm giác bất an kỳ lạ. Đối với người đang đứng ở trước mặt mình, hắn vốn không sợ chỉ là lại cảm thấy anh giường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Đưa cái nhìn thăm dò đặt lên thân ảnh phía trước mà Ngạo Thiên cũng không ngần ngại đáp trả lại bằng đôi mắt khiêu khích. 2 người bọn họ cứ vậy mà giao đấu nhau qua tia chớp sắc lạnh ấy.
Lúc này ở bãi đất đã xuất hiện thêm nhiều những chiếc xe khác, chủ nhân của nó cũng là những người ở trong các bang phái có tiếng nói trong xã hội này. Chỉ là bọn họ đụng mặt với 2 con người kia luôn có chút kiêng dè, kính nể, không 1 ai dám tiến lại gần dù chỉ là chào hỏi bởi so với Quỷ Thiên Hội và Hắc Long Bang thì tổ chức của bọn họ chỉ đáng được xem là 1 tiểu bang hội, làm sao dám ngang nhiên cạnh tranh cùng. Chỉ là số lô hàng đợt này thật sự rất khan khiếm, dù tỉ lệ dành được rất thấp nhưng cũng phải thử.
Không khí đang mỗi lúc trở nên căng thẳng thì từ phía trong kia đi ra là 1 người đàn ông dẫn đầu, độ tuổi đã ngoài 50 nhưng nét mặt lại có chút già nua vì mải bươn chải với cuộc đời đầy toan tính.
Phía sau ông ta là 1 đoàn người áo đen hậu  thuẫn, nhìn qua cũng biết quyền lực của người đàn ông đó lớn cỡ nào.
– Thật không ngờ tôi lại được các vị ở đây chào đón đến như vậy. Nếu đã đến rồi, vậy thì cùng vào đi.
Nói rồi người đàn ông đấy liền xoay người trở vào không đợi để cho ai lên tiếng.
Ngạo Thiên lúc này lại nhìn hắn nở 1 nụ cười giễu cợt:
– Vũ tổng, mời!
Hắn Nghe vậy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhìn anh 1 tia chán ghét rồi quay người mà bước vào.
Ngạo Thiên ở phí sau nhìn theo hắn cũng liền thu lại dáng vẻ cợt nhả khi nãy mà mặt lạnh theo sau.
Đám người kia bây giờ mới được thả lỏng liền hối hả mà đi vào.
Phía bên trong là 1 kho hàng đã bị bỏ hoang với những thùng lớn được che đậy cẩn thận.
Người đàn ông kia lúc này mới hướng cái nhìn đến mọi người rồi chậm rãi nói:
– Các vị có mặt ở đây chắc hẳn cũng đều cùng 1 mục đích, vậy nên tôi cũng không cần giới thiệu nhiều nữa.
Hắn nghe vậy vẫn giữ dáng vẻ ngạo mạn nhìn đến ông mà lãnh đạm nói:
– Fames, tôi không có nhiều thời gian, tôi muốn xem hàng.
– Haha…Vũ tổng thật nôn nóng. Được, sẽ không để ngài đợi lâu.
Dứt lời ông ta liền quay mặt ra hiệu cho vài tên áo đen bước tới tháo bỏ những lớp khăn đang che đậy các thùng hàng kia rồi mở nó ra.
Tất nhiên ngoài hắn và Ngạo Thiên ra thì những đám người còn lại đều bị số lô hàng kia làm cho kinh ngạc.
1 người trong đám đó nhìn về 1 thùng hàng mà buột miệng nói:
– Đó là AS50?
Người đàn ông kia nghe vậy khẽ mỉm cười gật đầu 1 cái:
– Phải, súng trường bắn tỉa AS50 là loại súng ngắm mạnh nhất hiện nay. Trọng lượng khẩu súng rơi vào khoảng 14,1 kg, có thể bắn được 5 viên đạn trong vòng 1,5 giây mà không cần phải nạp đạn. Khả năng đặc biệt của nó còn là ở việc có thể nhắm bắn được mục tiêu xa tầm 1800m. Độ giật của AS50 thấp, tốc độ nhanh và nó có thể bắn xuyên qua xe bọc thép, bê tông.
Lời ông ta vừa dứt thì đám người kia cũng cảm thấy ngưỡng mộ nó.
Lúc này, Fames lại bước tới 1 cái thùng khác lấy ra 1 khẩu súng chăm chú nhìn nó rồi nói:
– Đây là súng ngắn DE hay gọi là “đại bàng hoang mạc”. Ưu điểm của nó chỉ gói gọn trong 1 chữ là “mạnh”. Đây là 1 trong những khẩu súng lục hiếm hoi trêи thế giới hiện nay có tầm bắn hiệu quả lên tới 200 met, gia tốc đầu đạn đạt 470/ms. Nó có đủ khả năng hạ gục bất cứ kẻ nào chỉ trong 1 phát bắn.
Lời Fames vừa dứt, Ngạo Thiên liền lên tiếng chen ngang:
– Fames, ông không cần phải giới thiệu nhiều. Hãy đưa giá đi.
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhìn sang ông mà nói:
– Số lô hàng này tôi sẽ lấy. Họ trả bao nhiêu, tôi sẽ trả hơn gấp đôi.
Lời hắn vừa dứt mà khiến tất cả mọi người ở đây lấy làm kinh ngạc. Ngạo Thiên nghe vậy trong lòng liền tức giận mà nhìn đến hắn:
– Thiên Uy, mày đang nghĩ mày là ai?
Hắn lúc này mới quay sang nhìn anh, 2 tay đút túi, dáng vẻ ngạo mạn nói:
– Tao là Vũ Thiên Uy!
– Đừng tự cao như vậy rồi mày sẽ chẳng được gì đâu.
Lời nói của Ngạo Thiên khiến hắn khẽ nhíu mày, bỗng lúc đấy tiếng chuông điện thoại vang lên vọng hết cả nhà kho rộng lớn.
Hắn lấy trong túi ra nhìn số điện thoại trêи màn hình rồi bắt máy:
– ……..
Không thể nghe được đầu bên kia nói gì, chỉ thấy gương mặt hắn liền có chuyển biến kỳ lạ, 1 giây sau đó lại quay người bước trở ra.
Fames thấy vậy liền lên tiếng nói với theo:
– Vũ tổng, số lô hàng này thật sự rất khan hiếm tôi sẽ không chấp nhận chuyện ngài uỷ quyền cho ai khác đến giao dịch, tất cả mọi thứ, hàng và tiền đều được trao gọn trong buổi hôm nay. Nếu bây giờ ngài rời khỏi đây, số vũ khí này tôi sẽ nhường cho người khác.
Hắn lúc này như bỏ ngoài tai lời nói ấy, điều hắn để tâm đến bây giờ còn quan trọng hơn cả số lô hàng này.
Bóng lưng rộng lớn ấy vẫn thẳng người từng bước lãnh đạm trở ra nhưng không ai biết được lòng hắn lúc này đang thật sự như lửa đốt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngạo Thiên đứng đấy thấy hắn rời đi cũng chẳng lấy làm gì kinh ngạc mà anh cũng chẳng rời tầm mắt về phía hắn làm gì, bờ môi chỉ khẽ nhếch lên 1 đường cong nửa miệng, mà tiếng lòng lại rấy lên: “Thiên Uy, dù là thứ nhỏ nhất, tao cũng sẽ lấy bằng được.”
Ở trêи tầng thượng của toà nhà chọc trời, nữ nhân có gương mặt xinh đẹp đứng trêи thành lan can của toà nhà. Cơn gió mạnh thổi tung mái tóc từng sợi tát thẳng vào mặt đến đau dát nhưng có lẽ không bằng sự nhục nhã mà cô đang phải mang trêи mình.
Tô Nhược Dung lúc này đứng ở dưới nhìn lên cô gương mặt hốt hoảng mà nói:
– Băng Nhi, đừng dại dột như vậy, hãy xuống đây đi.
Cô không để tâm lời nói ấy, vẫn nhắm mắt ngửa mặt lên trời mà gặm nhấm sự sỉ vả, đâu đó khẽ thấy được 1 giọt pha lê trong suốt chảy dài xuống.
Vài nữ nhân viên đứng dưới kia nhìn lên lại không mang 1 chút thương cảm thay vào đó là cái nhìn khinh bỉ mà lên tiếng:
– Ra vẻ làm gì, cứ làm như mình bị oan ức lắm.
– Cô ta cũng thanh cao lắm mà, giờ trở thành nhân vật nổi tiếng trêи những trang mạng xxx rồi.
– Này cô đã xem chưa? Cô ta khi ấy cũng thoả mãn lắm, bây giờ lại giả mèo khóc chuột sao?
– Nhục nhã như vậy thì chết đi cũng đáng.
Từng lời, từng chữ của bọn họ cô đều nhét vào trong tai. Có lẽ trong cuộc đời cô cho đến bây giờ, chưa khi nào lại cảm thân bản thân ngã quỵ đến như lúc này, ngay 1 chút mạnh mẽ cũng không thể nào vớt vát được.
Hãy thử nghĩ xem, nếu 1 ngày cả thế giới đều quay lưng lại với bạn, vậy thì bạn mạnh mẽ bao nhiêu cho đủ để đứng vững tiếp?
Cô có thể bỏ ngoài tai, cô có đủ năng lực để khoá miệng bọn họ lại nhưng không hiểu sao khi nghe bọn họ nói những lời đấy lại khiến cô cảm thấy tổn thương rất mạnh.
Danh tiết của con gái vốn là thứ rất quan trong, cô dù có tạo cho mình vỏ bọc chắc chắn như thế nào cũng không thể phủ nhận được trong cô là tâm hồn của 1 cô gái.
Cô thật sự đối với cuộc sống này đã rất mệt mỏi, đã quá mệt mỏi rồi.
Bàn chân bước thêm 1 bước nhỏ, đôi mắt nhìn xuống phía con đường dòng người qua lại 1 tia mỏi mệt rồi nhắm chặt lại, cả người đã trở nên thả lỏng.
– TRIỆU BĂNG NHI, EM DÁM SAO?
1 giọng nói lạnh ngắt vang lên khiến mọi người run rẩy mà cô theo đó cũng khựng người quay đầu lại.
Hắn đứng dưới đấy nhìn lên cô bằng dáng vẻ bình thản đến kinh ngạc nhưng nhìn sâu trong đôi mắt phượng kia mới thấy được sự lo lắng tột cùng. Trêи gương mặt ấy, để ý kỹ mới thấy được những giọt mồ hôi còn lấm tấm, chắc hẳn hắn đã vội vã nhiều lắm.
Lúc này Từ Phương Đan cùng Vĩnh Kiệt cũng đi đến, mà Vĩnh Kiệt nhận thấy được ánh mắt lo lắng của hắn như vậy liền nhìn lên cô mà nói:
– Băng Nhi, đoạn clip đó tôi đã xử lý sạch sẽ rồi, sẽ không còn 1 trang mạng nào dám đăng tải nó.
Cô nghe vậy bờ môi lại khẽ cười nhạt 1 cái:
– Vậy thì sao? Nó đâu có nghĩa là chưa từng xuất hiện. Bọn họ đến lúc này có khi còn đã thuộc mặt tôi rồi cũng nên.
Phương Đan nét mặt cũng có chút hoảng hốt nhìn cô mà gấp gáp nói:
– Băng Nhi, mọi chuyện đều có cách giải quyết, cô đừng dại dột như vậy.
– Có cách giải quyết sao? Giải quyết như thế nào? Có thể xoá trí nhớ của bọn họ sao?
Câu hỏi của cô lại khiến bọn họ trở nên im lặng không biết nên trả lời thế nào thì hắn lại lên tiếng:
– Triệu Băng Nhi, khi tôi còn nói chuyện được với em, thì em hãy xuống đây ngay.
Cô nghe vậy lại nhìn sang hắn cười hắt 1 cái:
– Sao? Anh còn định làm gì tôi? Tra tấn chưa đủ, anh lăng mạ tôi, và giờ đẩy tôi đến bước đường này còn không phải là anh sao? Tôi không có lý do gì, để phải nghe theo anh cả.
– Triệu Băng Nhi, vậy em quên em trai của mình rồi sao?
Câu hỏi của hắn khiến cô chợt cừng người, em trai cô? Phải, cô đã quên mất mình còn có người em trai, cô nhớ nó nhưng lại vì thân phận không cho phép nên lại chẳng dám ra mặt, giờ đây, đến nước này điều cô tiếc nuối có lẽ là nó.
Hắn thấy cô bất động như vậy lại khẽ từng bước tiến lại gần, thanh âm vẫn phát ra đều đều như muốn đẩy ngược sự chú ý của cô:
– Băng Nhi, em không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho nó.
Vừa nói cừa từng bước nhẹ tiến lại rồi bỗng 1 giây sau đó hắn liền đưa tay ra túm lấy tay cô kéo mạnh về phía mình.
Hành động quá đột ngột khiến cô không kịp phản ứng liền ngã xuống người hắn cả hai cùng lăn ra đất.
Hắn lúc này ôm cô trong lòng mà siết chặt lại, còn cảm nhận được tiếng tim của bản thân đang đập nhanh dữ dội.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại từ người của hắn nói cô muốn làm điều dại dột hắn đã thực sự lo sợ.m, sợ để vuột mất cô, sợ cô rời bỏ hắn, thứ cảm giác này hắn lần đầu nếm trải, thật đau lòng.
Mọi người lúc này mới được thở phào nhẹ nhõm đi lại mà đỡ 2 người bọn họ lên.
Hắn đứng dậy nhìn sang Vinh Kiệt bằng đôi mắt tức giận mà lạnh giọng hỏi:
– Đã tìm được ra kẻ phát tán chưa?
– Được rồi, tên đấy đang bị nhốt ở tầng hầm. Sau khi nhận được tin mình cũng bỏ cả buổi gặp đối tác mà đến đây luôn.
– Trở về biệt thự.
Đôi mắt chợ chuyển hoá sắc lạnh, hắn nhìn cô 1 tia thương xót rồi quay người bước đi.
Vĩnh Kiệt thấy vậy nhìn đến Phương Đan nhẹ giọng nói:
– Chúng ta cũng đi thôi.
Từ Phương Đan nghe vậy chỉ khẽ gật đầu rồi đỡ lẫy cô mà bước trở theo.
Băng Nhi lúc này lại trở nên vô cảm, đôi mắt nhìn xoay sâu vào thân ảnh phía trước loé lên 1 tia phức tạp.
Trong kho hầm lạnh ngắt với những dụng cụ tra khảo khủng khϊế͙p͙.
Hắn ngồi ở trêи đấy với dáng vẻ đáng sợ, trừng đôi mắt nhìn đến tên đang quỳ ở phía dưới mà như muốn lao vào bóp chết hắn vậy.
Phương Đan lúc này ngồi cạnh bên cô nhìn khung cảnh này cũng cảm thấy run sợ không thôi mà cô đối với những thứ này lại chỉ khẽ cười nhạt 1 cái.
Vĩnh Kiệt bây giờ mới hướng mắt đến tên kia rồi lạnh giọng nói:
– Nói đi, ai sai ngươi phát tán đoạn clip đó
Tên kia nghe vậy cả người là khắp những vết thương lớn nhảy mà không ngừng run rẩy mà lắp bắp nói:
– Tôi…tôi không biết.
Lại 1 lần nữa câu trả lời “không biết” khiến tức giận đập mạnh tay lên bàn:
– Mẹ kiếp, cứng miệng lắm.
Nói rồi, hắn liền đứng dậy đi lại phía chiếc tủ gỗ mở ra cầm lấy 1 khẩu súng ngắn, không chần chừ liền quay ngươid lại, 1 phát đạn duy nhất “ĐOÀNG” bắn thẳng vào bả vai tên kia khiến tên đó đau đớn vòng tay ra sau ôn lấy nà hét toáng lên.
Hắn lại chỉ nhàn nhã ở đấy lạnh giọng nói:
– Ta cho ngươi 1 cơ hộ, tốt nhất nên nói ra nếu không viên đạn này sẽ không còn nằm ở vị trí đó nữa đâu?
Tên kia nghe vậy cả người không ngừng run  rẩy, gương mặt tái nhợt nhìn lên hắn hiện rõ vẻ khϊế͙p͙ sợ mà gấp gáp nói:
– Tôi nói…tôi nói.
– Đừng kéo dài thời gian, nói mau!
Tên đấy lúc này lại quay mặt chậm raiz chuyển tầm nhìn đến cô, bàn tay vấy máu run run đưa lên chỉ theo hướng đấy mà lắp bắp nói:
– Là…là…cô ta, Triệu Băng Nhi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN