Có Phải Tình Là Biển Lửa - Phần 2: Tra khảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
698


Có Phải Tình Là Biển Lửa


Phần 2: Tra khảo


Chương 2: Tra khảo

Nam nhân dưới ánh đèn đường vàng yếu ớt có gương mặt tuấn mỹ, cao ngạo đứng đấy tựa lưng vào thành xe nhàn nhãn mà hút điếu thuốc, đôi mắt phượng dài ma mị loé lên 1 tia lạnh nhạt nhìn vào cuộc ẩu đả trước mặt.
Trong đám người hung hăng ấy, 1 thân hình mảnh mai liên tục phải chống đỡ không ngừng nghỉ.
Cho dù cô đã được huấn luyện kỹ năng khá tốt nhưng đấu với 1 đám đàn ông khoẻ mạnh như vậy thật sự là quá sức với 1 cô gái.
Băng Nhi cả người đã đầy những vết thương đôi chân đã bắt đầu lảo đảo bỗng 1  tên áo đen lao đến dùng lực mạnh đấm thẳng vào bụng cô, Băng Nhi đau đớn khẽ nhíu mày thụt lùi lại thì liền bị 1 lực mạnh sút thẳng vào phía sau đầu gối khiến cô khuỵ 1 chân xuống đất, bàn tay theo phản xạ chống lên mặt đường thô ráp, hơi thở mỗi lúc một trở nên mệt mỏi.
1 tên áo đen đi lại phía sau túm tóc giật ngửa mặt cô lên, cả gương mặt xinh đẹp ấy đã trở nên trầy trớt, vết máu ở khoé miệng còn chưa kịp lau khô.
Hắn lúc này vứt điếu thuốc xuống đất, đôi giày da đen bóng dẫm lên dập tắt chút tàn yếu ớt rồi từng bước lãnh đạm đi đến trước mặt cô:
– Quả thật là không thú vị, phụ nữ vẫn nên là mềm mỏng 1 chút. Bây giờ thì thử nói xem, ai là người đứng sau sai khiến cô?
Băng Nhi nghe vậy lại nhìn đến hắn 1 tia rét lạnh, đôi mắt ấy lại chẳng có chút gì lo sợ ngược lại còn mang ý thách thức:
– Là tôi nhìn anh không vừa mắt, muốn loại bỏ.
Hắn cảm thấy khó chịu với cái nhìn khinh thường của cô, trong lòng bỗng tức giận, chiếc giày da đen bóng nhấc lên rồi dẫm mạnh lên bàn tay nõn nà ấy. Băng Nhi đau đớn khẽ nhíu mày nhưng ánh mắt lại không chịu khuất phục.
Hắn thấy vậy càng tức giận, đay nghiến nói:
– Được, tôi muốn xem cô có thể cứng miệng được bao lâu.
Nói rồi hắn liền quay người trở lại xe, không quên dặn dò:
– Đưa bọn họ về, đợi ta xử lý.
Trong căn phòng ở dưới tầng hầm của ngôi biệt thự sang trọng, nam nhân ngồi ở trêи ghế nhàn nhã nhấm nháp từng ngụm trà mà bên tai vẫn không ngừng vang lên những tiếng “chát, chát” ghê rợn.
Bỗng lúc này 1 người áo đen đi vào đến trước mặt hắn cúi đầu chào rồi thận trọng nói:
– Vũ tổng, 2 tên kia đã cắn lưỡi tự sát rồi.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu này, chén trà vừa đưa lên tới miệng liền dừng lại rồi đặt xuống bàn, lãnh đạm nói:
– Trí Viễn, dọn dẹp cho sạch sẽ 1 chút.
Trí Viễn đứng bên cạnh hắn nghe vậy khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho tên áo đen kia cùng quay trở ra.
Hắn lúc mới chuyển tầm nhìn lên bóng người trước mặt, lạnh giọng nói:
– Vẫn không chịu khai?
Nữ nhân có gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lại toát ra hơi lạnh đến mức có thể khiến mọi thứ trở nên băng giá. Hai tay bị buộc vào thanh xà ở trêи cao, cả người cô là những vết thương lớn nhỏ nhưng đôi mắt lại quật cường không chịu khuất phục hướng đến người nam nhân đang ngồi trước mặt.
Hắn thấy vậy khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài từng nhịp gõ lên mặt bàn rồi lạnh giọng nói:
– Triệu Băng Nhi, cô nghĩ mình có thể im lặng được bao lâu?
Cô nghe vậy khẽ cười khẩy một cái rồi lên giọng giễu cợt:
– Vũ Thiên Uy, đám người ngoài kia tung hô anh như vậy chắc là họ không biết anh lại đê tiện đến mức dùng bạo lực để tra khảo phụ nữ?
Hắn nghe vậy bờ môi là khẽ cong lên ý cười, từ từ đứng dậy tiến lại gần, bàn tay khẽ nâng cằm cô lên soi sét 1 chút rồi lãnh đạm nói:
– Ngoại hình cũng không tệ, nhưng tôi chưa muốn đổi khẩu vị.
Nói rồi hắn liền buông ra lấy chiếc khắn trong túi lau sạch bàn tay vừa mới chạm vào gương mặt cô rồi quay lưng rời đi mà không quên dặn dò đám người áo đen:
– Tiếp tục cho đến khi nào cô ta khai ra.
Lời vừa dứt cũng là lúc những tiếng roi vụt chan chát vang lên nhưng lại không thể nghe thấy 1 tiếng kêu la của cô.
Bờ môi gần như đã cắn sắp bật máu, đôi mắt lạnh giá nhìn vào bóng lưng hắn đi khuất khẽ nguyền rủa: Vũ Thiên Uy, nỗi nhục này tôi nhất định sẽ trả đủ!
Ảo Quốc – bar được thiết kế ở dưới tầng hầm của khách sạn 5 sao Ỷ THIÊN, nơi dành cho những tầng lớp có tiền và địa vị. Thiết kế là các chuyên gia nước ngoài, nội thất đều là những hàng thượng phẩm, với bạt ngàn những loại rượu ngoại cao cấp là điểm đến lý tưởng cho các đại gia đến giải trí hưởng nhạc, nghiễm nhiên diễn ra những cuộc thác loạn với muôn vàn trò kϊƈɦ thích nhưng không có đơn vị kiểm soát nào dám nhòm ngó vào chỉ bởi đây là địa bàn của hắn.
Tất nhiên an ninh ở đây cũng rất an toàn, bảo vệ có mặt ở mọi ngóc ngách chỉ cần ai gây rối đều bị tống ra ngoài 1 cách sạch sẽ.
Trong phòng VIP của Ảo Quốc, dưới ánh đèn nhấp nháy, những làn khói trắng mờ ảo, 1 cảnh tượng kinh diễm bày ra trước mắt.
2 nam nhân ngồi đấy với nét mặt đào hoa, vòng tay ôm trọn mỹ nữ, dáng vẻ lại lãng tử, phong trần trông thu hút vô cùng.
– Thiên Uy, nghe nói lại có kẻ không biết tự lượng sức mình.
Hắn nghe vậy cũng chẳng để tâm, với lấy ly rượu đưa lên miệng nhấp 1 ngụm rồi lãnh đạm nói:
– 1 nữ nhân ngu ngốc.
– What? Nữ nhân? Người của ai?
Đôi mắt hắn chợt khẽ nheo lại, uống cạn ly rượi rồi đặt mạnh xuống bàn, giọng có chút bực bội:
– Cô ta rất cứng miệng.
– Cứng miệng? Thiên Uy, cậu cũng có nữ nhân không thể trị sao? Với phụ nữ không nên mạnh tay, tại sao không dùng cách thông thường?
Hắn nghe vậy lại nhìn sang, đôi mắt phượng dài chợt sâu thẳm:
– Vĩnh Kiệt, ý cậu là sao?
Vĩnh Kiệt nghe vậy bờ môi khẽ cong lên, quay mặt sang nữ nhân bên cạnh cắn nhẹ vào vành tai ả rồi nhàn nhạt nói:
– Mềm mỏng 1 chút, chẳng phải nữ nhân đều luôn không qua nổi chiếc giường của cậu sao?
Hắn lúc này lại cười khẩy 1 cái rồi quay sang hôn nhẹ lên má mỹ nhân bên cạnh rồi giễu cợt nói:
– Vĩnh Kiệt, nói vậy là cậu đang để cô ta ngang hàng với Lâm tiểu thư đây sao? Giường của mình, không phải ai muốn qua là qua.
Nói rồi hắn liền ôm eo ả ta đứng dậy đi ra ngoài mà “Lâm tiểu thư” đấy không ngừng ưỡn ẹo áp sát vào người hắn.
Vĩnh Kiên ngồi đấy nhìn theo bóng hắn lại bật cười rồi tự nói:
– Lâm tiểu thư, hy vọng cô có 1 đêm vui vẻ.
Nói rồi anh cũng quay sang cô gái bên cạnh mình trêu ghẹo:
– Mỹ nhân à, chúng ta cũng đi thôi!
Người ong bướm, kẻ lả lơi, 2 người bọn họ bám dính lấy nhau rồi cũng đứng dậy đi ra.
Giới thiệu nhân vật:
Trương Vĩnh Kiệt – 29 tuổi, bạn thân của hắn. Người thừa kế Tập đoàn bất động sản Trương Thị lớn mạnh, hiện tại cũng giữ 1 chức vụ chủ chốt trong Quỷ Thiên Hội, có thể thay mặt hắn để quyết định mọi việc. Trong công việc quyết đoán, thận trọng nhưng những lúc bình thường anh đối với nữ nhân lại dịu dàng, ấm áp nhưng chỉ là cái mã bên ngoài còn nội tâm bên trong thì là bản chất của 1 tay chơi gái.
Tối hôm đấy, sau trận kϊƈɦ tình điên cuồng với “Lâm tiểu thư” hắn lái xe quay trở về khi trời đã về đêm.
Đi vòng ra phía sau biệt thự có 1 lối đi nhỏ dẫn xuống tầng hầm, hành lang dài hun hút với nhiều ngã rẽ mới có thể đi đến cánh cửa chính của căn phòng.
2 người áo đen đứng gác ở đấy thấy hắn liền cúi đầu chào rồi mở cửa, bên trong lại truyền ra những tiếng roi vụt chói tai cùng giọng nói tức giận của nam nhân:
– Nói, ai đã phái ngươi tới.
Hắn thấy vậy từng bước lãnh đạm đi vào, tên áo đen đang cầm chiếc roi liền vội vàng dừng tay rồi nhìn hắn kính cẩn cúi đầu:
– Vũ tổng!
Hắn Nhàn nhã đi lại chiếc ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, 2 tay đút túi, hướng đôi mắt sắc lạnh đến người đàn ông đó:
– 1 ngày rồi vẫn không tra ra được, có phải dạo này ta đã dễ dãi với ngươi quá rồi?
Tên áo đen nghe vậy liền run sợ cúi đầu:
– Vũ tổng, xin thứ tội. Cô ta thật sự rất cứng miệng, dù đau đến cỡ nào cũng không chịu nói ra.
Hắn nghe vậy mới chuyển tầm mắt về bóng người đang bị trói chặt 2 tay ở thanh xà trêи cao.
Bồ quần áo trêи người cô đã sớm rách toác để lộ làn da trắng nõn cùng những vết roi vụt tứa máu. Bờ môi trở nên nhợt nhạt với những vết nứt, gương mặt xanh xao mà hốc hác hơn hẳn. 1 ngày không ăn không uống lại chịu những đòn roi như vậy thật sự không ai có thể chịu được vậy mà cô vẫn ngoan cố lai khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, đôi mắt nhìn khoét sâu vào gương mặt nhỏ nhắn ấy rồi lạnh giọng nói:
– Triệu Băng Nhi, chỉ cần cô nói ra người đứng sau, mạng của cô tôi có thể xem xét.
Cô nghe vậy lại khẽ cười khẩy 1 cái, mệt mỏi ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn, nói giọng giễu cợt:
– Vũ Thiên Uy được mọi người hết lời ca tụng lại không thể hiểu tiếng người sao? Tôi là nhìn anh không vừa mắt, dù anh có đánh chết tôi thì vẫn chỉ có 1 câu trả lời.
Hắn nghe cô nói vậy trong lòng lại trở nên bực bội, nhìn sang tên áo đen rồi lạnh giọng nói:
– Chuẩn bị cho cô ta chút nước tắm rửa.
Tên áo đen hiểu được ý hắn liền vội vàng gật đầu rồi quay trở ra. 1 lúc sau đi vào cầm theo 1 xô nước đầy đi thẳng đến trước mặt cô hắt mạnh 1 cái.
Nước muối đậm đặc xát vào vết thương khiến cô đau xót mà khẽ nhíu mày, cả người tưởng chừng như đang bị cào xé ra vậy, hơi thở mỗi lúc một trở nên yếu ớt:
– Vũ Thiên Uy…anh tối nhất giết tôi đi…nếu không…1 ngày tôi rời khỏi đây…nhất định sẽ quay lại tìm anh…TRẢ…ĐẦY…ĐỦ…
Những từ cuối cùng lấy hết đi sức lực của cô, cảm nhận được bóng người trước mặt đang mờ nhạt dần rồi tối sầm hẳn.
Tên áo đen thấy vậy liền đi đến đưa ngón tay đặt lên mũi cô rồi quay lại trước mặt hắn thận trọng nói:
– Vũ tổng, cô ta chỉ ngất.
Hắn nghe vậy, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn vào dáng người mảnh mai đấy. Hắn không hiểu cô lấy ở đâu ra nghị lực mạnh đến như vậy, tính cách quật cường và thân thể của cô thật sự quá trái ngược, 1 cô gái nhỏ nhắn như vậy lại có thể chịu được những trận đòn mà vẻ mặt lại không 1 chút sợ hãi, còn dám nhìn hắn bằng ánh mắt ngạo mạn. Nghĩ vậy trong lòng hắn không khỏi bực bội, nữ nhân trước giờ đối diện với hắn chưa ai dám có thái độ như vậy, hắn không tin không thể khuất phục được cô.
– Chuẩn bị cho cô ta 1 căn phòng, cử người ở ngoài canh gác cẩn thận. Cho bác sĩ đến và thăm khám 1 chút.
Nói rồi hắn liền đứng dậy, 2 tay đút túi lãnh đạm trở ra ngoài. Nếu cách tra khảo này không được, vậy thì hắn sẽ sử dụng phương án khác, nhất định phải khiến cô mở miệng.
Chỉ đáng tiếc phương án mà hắn định sử dụng đây lại làm cho mọi thứ trở nên phức tạp. Không những không khiến cô mở miệng lại còn khiến bản thân bị đẩy vào những tình thế không thể lường trước được.
-Khi mặt trời đã bắt đầu lên cao, trải xuống những tia nắng vàng dịu nhẹ lên vạn vật. Qua khung cửa sổ, nữ nhân nằm trêи giường vốn dĩ thật sự xinh đẹp nhưng vì những vết thương tím đỏ lại khiến gương mặt trở bên xuống sắc nhiều.
Đôi hàng mi cong vút khẽ động đậy rồi chậm rãi mở ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến cô lạ lẫm. Khẽ cựa mình 1 cái liền cảm thấy cả người đau nhức đến rã rời, bỗng 1 giọng nói vang lên:
– Con gái, tỉnh dậy rồi sao?
Cô nghe vậy liền nhìn sang, 1 người phụ nữ độ tuổi ngoài 50 bưng 1 bát cháo đi lại chỗ cô ngồi xuống bên mép giường đưa tay ra đỡ cô ngồi lên rồi ân cần nói:
– Cháo vừa mới nấu, con mau ăn đi còn uống thuốc.
Băng Nhi nghe vậy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhìn người phụ nữ hỏi:
– Đây là đâu? Bà là ai?
Người phụ nữ lúc này vừa thổi bát cháo, vừa nói:
– Đây là nhà của cậu chủ, ta là quản gia ở đây, có thể gọi ta là dì Lưu.
Cô nghe vậy khẽ nhíu mày rồi vội bước xuống giường, dì Lưu thấy vậy liền hốt hoảng đặt bát cháo lên bàn rồi giữ lấy cô nói:
– Cơ thể còn yếu, con định đi đâu vậy?
Cô không để tai lời nói đấy liền đẩy bà sang 1 bên rồi đi thẳng ra mở cửa. Bỗng 2 cánh tay liền chắn ngang trước mặt cô, 2 tên áo đen nhìn đến cô nghiêm giọng nói:
– Triệu tiểu thư, Vũ tổng đã căn dặn. Mời cô quay trở vào.
Băng Nhi thấy vậy không nói 1 lời liền túm lấy 2 cánh tay vặn ngược lại, dùng lực hắt mạnh 2 tên về 2 phía rồi bước ra ngoài.
Cùng lúc đấy lại xuất hiện thêm vài tên áo đen khác đi đến chắn ngang cô lại:
– Triệu tiểu thư, mời cô quay trở vào.
Băng Nhi lúc này liền bật người lên đạp vào bức tường lấy đà rồi dùng lực mạnh sút thẳng vào mặt 1 tên áo đen khiến tên đấy ngã lăn ra, cô lộn 1 vòng rồi đáp xuống đất nhìn đám người đó lạnh giọng nói:
– Tránh ra.
– Triệu tiểu thư, nếu cô không chịu hợp tác, chúng tôi đành thất lễ.
Nói rồi đám người đấy liền lao nhưng lại không tấn công mà chỉ tìm cách khống chế cô.
Băng Nhi có lẽ do cơ thể bị thương, thân thủ không còn được linh hoạt, chỉ sau 1 hồi đấu đá liền bị đám người đó giữ lại, cô tức giận vùng vằng nhưng không được, cùng lúc này 1 giọng nói vang lên:
– Có vẻ những đòn roi không nhằm nhò gì với cô, mới sáng sớm mà đã muốn vận động rồi sao? Triệu Băng Nhi, tôi thật muốn biết sức lực của cô có thể chịu được đến khi nào.
Cô nghe vậy lại chuyển tầm nhìn sang bóng người đang đi đến, lạnh giọng nói:
– Vũ Thiên Uy, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN