Có Phải Tình Là Biển Lửa - Phần 24: Lừa dối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
534


Có Phải Tình Là Biển Lửa


Phần 24: Lừa dối


Chương 24: Lừa dối

Hắn và cô nghe vậy lại nhìn nhau khó hiểu rồi cùng quay vào bên trong.
Lúc này tất cả quan khách ở đây đều đang xì xào to nhỏ mà ở phía trêи sân khấu của buổi tiệc kia, tấm màn hình led to lớn không ngừng hiện lên những hình ảnh cùng các clip được cắt từ những cảnh tượng khiến mọi người cũng không khỏi kinh ngạc.
Cô và hắn cùng nhìn về phía màn hình, cả 2 không hẹn mà cùng nheo mắt lại, đó chẳng phải là cô sao?
Những bức hình chụp cô cùng lão già Tần Trác Nhiễm đợt ở căn nhà bỏ hoang đó. Là vô tình hay cố ý, những bức ảnh nên có thì lại không có, hầu hết chỉ là hình ảnh cô chống trả lại lão và cảnh lão ngã xuống từ tầng lầu kéo theo cô cũng được chụp ở góc độ là cô đẩy lão chứ không phải là lão tự ngã.
Tiếp đến bên cạnh là đoạn clip ngắn cảnh cô đánh nhau với mấy tên thanh niên đã bắt nạt Băng Phong, nghiễm nhiên nó cũng sẽ được cắt ghép loại bỏ đi những phần thưa thãi không có tác dụng, và cuối clip đấy là hình ảnh 1 đống những xác người nằm ngổn ngang với vũng máu lênh láng trông đến kinh sợ những tiếng bàn tán bắt đâu vang lên:
– Cô gái đó thật đáng sợ, xuống tay giết nhiều người như vậy liệu có phải là 1 con quái vật không?
– Thì ra Chủ tịch Tần là bị giết hại nhưng tại sao bên phía cảnh sát lại nói ông ấy tự tử? Cô ta có thế lực nào đứng đường sau sao?
– Nhưng tôi trông cô ta rất quen, hình như đã thấy qua rồi thì phải.
Trong lúc mọi người còn đang to nhỏ nhìn vào nữ nhân trêи màn hình mà xào xáo nhau thì lúc này lại vang lên 1 âm thanh của người nữ nhân:
– Các người đang làm gì vậy? Là ai đã đưa những cái này lên mau tắt đi cho tôi.
Đàm Hiểu Thanh ở trong đám đông đó vẻ mặt tức giận mà quát lên. Những nhân viên phụ trách ở phía sau sân khấu cũng vội vàng luống cuống điều chỉnh máy móc, 1 lúc sau tất cả những hình ảnh ở trêи màn hình đều biến mất.
Ả lúc này đi lại phía cô và hắn, vẻ mặt có chút lo lắng mà nói:
– Thật xin lỗi, tôi không hiểu sao những hình ảnh ấy lại bị phát lên. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Hành động đi lại phía đó của ả cùng lời nói của ả khiến mọi người tập trung về cô, 1 giây sau đó trong đám người ấy có người bật thốt lên:
– Cô ta…cô ta không phải là cô gái trong tấm hình đó sao?
– Trông rất giống…Đúng rồi, là cô ta đấy, cô ta đến đây làm gì vậy?
– Không lẽ…không lẽ còn định giết thêm ai sao?
– Nhưng tại sao cô ta lại đi bên cạnh Vũ tổng…?
Cả buổi tiệc lúc này đều tập trung về phía cô, mà hắn đứng bên cạnh trong lòng không khỏi tức giận.
Bỗng từ trong đám người ấy đi đến là 1 người đàn ông độ tuổi ngoài 40 ăn mặc lịch sự đứng trước cô và hắn rồi lấy từ trong túi áo ra 1 cái thẻ ngành mà nghiêm mặt nói:
– Vũ tổng, tôi là Đoàn Tử Kỳ – Đội trưởng đội trọng án số 1. Nghi ngờ người ở bên cạnh ngài có liên quan đến vụ thảm sát cùng cái chết của Chủ tịch Tần vừa qua, tôi muốn mời cô ấy về trụ sở để phối hợp điều tra.
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản bước lên trước che chắn cho cô:
– Ngài chỉ dựa vào vài tấm ảnh và đoạn clip đó liền cho rằng người trong đó là nữ nhân bên cạnh tôi sao? Ngài nghĩ 1 cô gái mỏng manh như vậy lại có thể 1 mình giết chết được đám thanh niên vai to sức rộng đó? Còn nữa, cái chết của Chủ tịch Tần khi đó chẳng phải cảnh sát đã kết luận là tự tử sao bây giờ lại liên quan đến nữ nhân của tôi? Hơn nữa, không có lệnh mà lại muốn đưa người đi? Đội trưởng Đoàn, thất lễ rồi, tôi không chấp thuận yêu cầu của ngài.
Lời hắn vừa dứt thì 1 thứ ánh sáng kim loại từ phía đám đông kia lao thẳng về phía cô cùng âm thanh dữ tợn của 1 người đàn ông:
– Con khốn này đã giết con tao, tao phải giết mày.
Hắn còn chưa kịp có hành động thì Băng Nhi thân thủ linh hoạt, theo phản xạ né đường dao đó rồi túm lấy cánh tay người ấy vặn ngược lại, con dao liền rơi xuống thì cô xoay vòng người rồi vật mạnh kẻ đấy ngã thẳng xuống đất trong bao con mắt kinh ngạc của mọi người mà hắn lại khẽ nhíu mày 1 cái.
Vĩnh Kiệt lúc này đi đến túm lấy tên đó kéo lên rồi nói:
– Ngươi là ai mà dám ở đây nói bừa còn cả gan định ám sát người khác.
Người đàn ông đấy đầu tóc rối bù, ăn mặc đồng phục của nhân viên phục vụ nhìn cô bằng ánh mắt đầy những tia máu đỏ:
– Con khốn đó đã giết chết con tôi. Hôm đấy chính mắt tôi đã thấy cô ta cả người đầy máu rời đi khỏi kho hàng đấy, khi tôi đi vào trong đó đã thấy nhiều người nằm chết ở đó rồi trong đấy có cả đứa con trai của tôi. Là cô ta…là cô ta đã giết hết tất cả bọn họ nhưng cảnh sát lại không điều tra đến đoạn clip và những tấm ảnh đó đều do tôi tự mình đưa lên. Tôi muốn cho mọi người biết bộ mặt của kẻ sát nhân này. Vị đội trưởng kia hãy mau bắt lấy cô ta, nếu không cô ta sẽ còn tiếp tục giết thêm nhiều người nữa.
Lúc này Tần Trác Khanh (con trai của Tần Trác Nhiễm) đi đến chỗ vị đội trưởng kia cúi chào 1 cái rồi ra vẻ đau buồn nói:
– Đội trưởng Đoàn, tôi đã suy nghĩ, Tần Thị chỉ mới đi vào hoạt động chưa lâu, tại sao lại có thể phá sản và khiến ba tôi tự tử được, chắn chắc rằng đã có người ở đường sau giở trò. Hy vọng ngài có thể giúp tôi lấy lại được công bằng cho ba của mình.
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng bắt đầu hùa vào theo “bắt cô ta đi, kẻ giết người” mà hắn lúc này tức giận trừng mắt nhìn 1 lượt từng ngưới khiến họ khϊế͙p͙ sợ cũng phải tự động khoá miệng mình lại.
Bỗng lúc này từ ngoài cổng đi vào là 1 tiểu đội cảnh sát vây quanh lại, 1 người trong số đó đi đến chỗ vị đội trưởng kia nghiêm trang chào 1 cái rồi đưa cho Đoàn Tử Kỳ 1 tờ giấy.
Vị đội trưởng cầm lấy nó lại hướng đến hắn rồi chậm rãi nói:
– Vũ tổng, hiện đã có người làm nhân chứng, hơn nữa vừa rồi vị tiểu thư đây cũng cho chúng tôi nhìn thấy 1 màn võ thuật đẹp mắt chắc hẳn không yếu đuối như ngài nói rồi. Lệnh bắt giữ đã được đưa đến đây, Đoàn Tử Kỳ tôi phải thất lễ rồi.
Lời vừa dứt thì tiểu đội cảnh sát liền tiến lên toan giữ lấy cô thì:
– CÁC NGƯƠI DÁM!
Thanh âm của hắn vang lên cũng khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ, Đoàn Tử Kỳ thấy vậy cũng đổ mồ hôi hột nhưng vẫn lên tiếng:
– Vũ tổng, lệnh bắt giữ đã có, nếu như ngài cản trở, chúng tôi bắt buộc phải dùng biện pháp cưỡng chế, như vậy sẽ không hay cho hình ảnh của ngài.
Hắn nghe vậy lại khẽ nheo mắt lại nhìn về phía Đàm Hiểu Thanh, ả hoá ra đã bố trí sẵn và tính toán rất kỹ, cũng hắt ngay vũng bùn này sang cho kẻ khác và ra vẻ như ả không làm và không biết gì cả, hắn đã đánh giá thấp ả rồi.
Quay lại vẻ mặt ban đầu, hắn cầm lấy tờ giấy trêи tay vị đội trưởng đấy, không thèm nhìn qua chỉ bình thản vò nát nó lại rồi hướng đôi mắt sắc lạnh đến đám người trước mặt ngạo mạn nói:
– Cô ấy là làm theo chỉ đạo của tôi, nếu muốn làm việc cứ trực tiếp liên hệ với luật sư riêng của tôi. Còn bất cứ ai ở đây…(hắn dừng lại 1 hồi đưa mắt nhìn qua 1 lượt rồi lạnh giọng nói)…không được phép đụng đến cô ấy. Đừng nói là phải sử dụng đến Quỷ Thiên Hội, chỉ cần 1 mình Vũ Thị, tôi cũng có thể khiến cho 3 đời nhà các ngươi cũng không ngóc đầu lên nổi.
Từng chữ cuối hắn nhả ra mang sức nội thương cực mạnh khiến không khí ở đây trở nên tê lạnh mà cô nghe vậy cũng chỉ biết ngỡ ngàng nhìn vào bóng lưng rộng lớn của hắn ở phía trước.
Cùng lúc này từ phía cổng lại đi vào 1 đoàn người áo đen vây quanh lại tiểu đội cảnh sát kia mà Đoàn Tử Kỳ thấy vậy cũng lấy làm kinh sợ, hắn thật sự không nói giỡn. Cả tấm lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi, nếu không phải giữa Đoàn Tử Kỳ và Đàm Hiếu Hùng có vài cuộc làm ăn bất chính sợ bại lộ ra ngoài thì có cho thêm 10 cái mạng Đoàn Tử Kỳ cũng không dám đụng đến hắn.
Trong cái không khí nghẹt thở này, Thiên Uy vẫn giữ vẻ mặt bình thản vòng tay qua ôm lấy eo cô xoay người rời đi mà không 1 ai dám lên tiếng.
Vĩnh Kiệt thấy vậy cũng túm theo tên đàn ông khi nãy lôi đi.
Về Phương Đan nãy giờ đứng theo dõi toàn bộ sự việc có đôi chỗ hiểu nhưng có đôi chỗ lại không hiểu vậy nên cũng không lên tiếng gì hơn nữa Phương Đan là đi cùng với ba mình nên cũng không thể đi theo cô để hỏi rõ ngọn ngành chỉ đành bất đắc dĩ đứng đấu nhìn theo bóng họ đi khuất mà đám người áo đen lúc này cũng rút về.
Mọi người bây giờ mới được thở phào nhẹ nhõm, buổi tiệc vì chuyện này mà làm hỏng đến không khí nên ai cũng im lặng ra về.
Lúc này, ở 1 khóc khuất của buổi tiệc, 1 người áo đen đứng bên cạnh người đàn ông độ tuổi 50, nét mặt có phần dữ tợn mà nói nhỏ:
– Lão đại, là cô ta đã hại chết mấy đứa em của Sát Địa Hội, ngài định để yên sao?
Người đàn ông ấy cầm điếu xì gà lên hút 1 hơi rồi nhả khói ra, nheo đôi mắt nhìn về phía cổng kia lãnh đạm nói:
– Đàm Hiếu Hùng hôm nay mời ta đến buổi tiệc là đã tính toán cả rồi. Ta không biết con gái lão đã đắc đội gì với cái tên họ Vũ kia nhưng lão lại muốn lấy ta ra để giúp lão dọn đường sao? Thật là coi thường Tôn Gia Viễn này rồi.
– Vậy giờ ngài định tính sao?
– Trước mắt cứ ngồi xem bọn chúng tự giết lẫn nhau đến lúc đó ta mới tính món nợ máu này sau.
Nói rồi Tôn Gia Viễn cũng quay người rời đi, người áo đen thấy vậy cũng kính cẩn cúi đầu rồi theo sau.
2 chiếc xe đắt tiền cùng chạy thẳng vào biệt thự. Hắn bước xuống nhìn đến Vĩnh Kiệt cũng vừa bước ra khỏi xe mà lãnh đạm nói:
– Đưa hắn xuống hầm, cậu cứ xử lý trước đi, mình sẽ xuống sau.
Vĩnh Kiệt nghe vậy chỉ gật đầu 1 cái rồi đi vòng ra phía sau biệt thự. Chỉ có hắn và Vĩnh Kiệt mới có thể đi vào hầm bằng đường bên trong nhà vậy nên tên đàn ông định ám hại cô được người của hắn đưa vào hầm bằng đường ngoài khác của hăn biệt thự.
Hắn lúc này mới dìu cô từ trong xe ra, Băng Nhi đi bên cạnh hắn có chút lo lắng hỏi:
– Thiên Uy, sẽ không sao chứ?
Hắn nghe vậy dừng bước lại nhìn sang cô, bàn tay đưa lên vén vài sợi tóc rồi nhẹ giọng nói:
– Nếu chỉ là vì giết vài người mà ảnh hưởng đến tôi thì ngày hôm nay đứng trước mặt em không phải là Vũ Thiên Uy, cũng không tồn tại Quỷ Thiên Hội hay Vũ Thị. Vậy nên đừng lo, tôi còn từng giết nhiều người hơn thế.
Băng Nhi nghe vậy cũng chỉ biết im lặng nhìn hắn, người nam nhân này thật sự có thể vì cô mà làm tất cả sao?
Lúc này dì Lưu từ bên trong nhà đi ra, thấy 2 người bọn họ liền cúi đầu chào:
– Cậu chủ, tiểu thư!
Cô chuyển tầm nhìn đến bà mà nhẹ giọng nói:
– Dì Lưu, hãy cứ gọi tên cháu là được. Băng Phong đâu rồi?
– Cậu ấy học xong đã đi nghỉ rồi.
Cô nghe vậy chỉ mỉm cười gật đầu nhìn bà rồi quay sang nói với hắn:
– Tôi lên lầu trước.
Nói rồi cô cũng lướt qua hắn mà đi vào trong, Thiên Uy thấy vậy lại quay sang dì Phùng:
– Cô ấy chưa ăn gì, dì hãy nấu 1 chút gì đó rồi đem lên.
Bà nghe vậy gật đầu 1 cái rồi đi vào trong bếp, hắn cũng quay người trở ra mà đi vòng ra phía sau biệt thự rồi xuống thẳng tầng hầm – nơi mà sự tra khảo khốc liệt đang diễn ra.
Những tiếng la thất thanh của người đàn ông, mùi cháy khét của da thịt xộc thẳng vào khoang mũi, hắn khẽ nhíu mày đi lại phía chiếc ghế quen thuộc mà ngồi xuống rồi nhìn đến tên đó lạnh giọng nói:
– Cô ta cho mày bao nhiêu tiền tao có thể cho mày nhiều hơn thế. Chỉ cần nói ra đoạn clip đấy có từ đâu.
Người đàn ông bị trói 2 tay ở trêи xà, đầu tóc rối bù, gương mặt tái nhợt chảy ra những giọt mồ hôi, phần trêи để trần, ở giữa ngực 1 mảng thịt cháy đen bốc khói còn tấy rộp lên, hơi thở đã trở nên gấp gáp nhưng chỉ nửa chữ cũng không thấy nói ra.
Hắn thấy vậy vẻ mặt vẫn bình thản ngồi tựa lưng vào thành ghế, chân vắt chéo rồi từ từ lấy trong túi ra 1 khẩu súng ngắn Glock 17 rồi hướng thẳng đến người đàn ông đó “ĐOÀNG” 1 tiếng, máu chảy từng hàng rơi xuống nền đất, tiếng kêu la thất thanh đến ghê rợn.
Hắn lúc này thu súng về rồi mỉm cười 1 cái:
– Mới chỉ là 1 cánh tay trái, còn phải, còn 2 chân, còn rất nhiều chỗ để cho tao thử súng, mày chỉ cần 1 lần không trả lời thì đều được nhận lấy 1 viên sắt, thấy sao?
Người đàn ông kia nghe vậy thở gấp gáp mà nói:
– Là…là…của cô ta với 1 người đàn ông đưa cho tôi…và bảo tôi phải cho chiếu nó lên trong buổi tiệc…tôi chỉ là làm theo thôi…còn tôi không biết gì hết…cũng không phải là ba của ai hết.
– Người đàn ông đó là ai?
– Là…là…bang chủ của Hắc Long Bang, tất cả những hình ảnh kia cũng đều do người đó đưa.
Hắn nghe vậy lại khẽ nhíu mày, thì ra suốt từ đầu đến giờ Tống Ngạo Thiên luôn cho người theo sát cô, hắn đã quá bất cẩn rồi.
Khẩu súng trêи tay hắn lại 1 lần nữa được đưa lên, 1 giây sau đó “ĐOÀNG” viên đạn găm giữa trán người đàn ông kia, không kịp nhắm mắt.
Vĩnh Kiệt ngồi bên cạnh nãy giờ trông thấy chỉ ra hiệu cho vài tên áo đen đem xác người đàn ông đó đi rồi hướng đến hắn:
– Thiên Uy, tên đó từ trước đến giờ đều không buông tha cho cậu, rốt cuộc là vì lý do gì? Có phải do Bảo ngọc Trấn Phong Hồi?
Hắn nghe vậy lại trở nên đăm chiêu, từ sau sự kiện năm đó, hắn cùng Vĩnh Kiệt củng cố lại Quỷ Thiên Hội, bàn tay cũng đã vấy nhiều máu mới có được cơ ngơi như ngày hôm nay nhưng nghiêm nhiên song hàng với Quỷ Thiên Hội vẫn chính là Hắc Long Bang, Tống Ngạo Thiên luôn luôn cùng hắn đối đầu, nếu ngay từ đầu sai cô đến giết hắn vậy tại sao về thời gian sau cô dù 1 động thái cũng không ra tay? Nếu sai cô đến để tìm Bảo ngọc Trấn Phong Hội , vậy tại sao khi hắn đồng ý đưa ra thứ mà anh cần, anh lại không ra yêu cầu? Và hôm nay,  âm mưu của Ngạo Thiên là gì, tại sao lại muốn hại cô trong khi cô là người của anh?
Hắn càng mỗi lúc càng khó hiểu, rốt cuộc Tống Ngạo Thiên tại sao luôn phải đối ngược lại với hắn, hắn thật sự không biết.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần đụng đến cô hắn nhất định sẽ không để yên.
– Bất kể là lý do gì đi nữa thì lần này hắn đã đi quá giới hạn rồi.
Nói rồi hắn cũng đứng dậy, 2 tay đút túi lãnh đạm trở ra ngoài.
Vĩnh Kiệt ngồi đấy dõi theo hắn mà lòng cảm thấy bất an, anh có cảm giác giữa bọn họ có 1 uẩn khúc vô cùng lớn còn hơn cả cái sức mạnh khủng khϊế͙p͙ kia.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu thẳng vào khung cửa sổ, Băng Nhi khẽ cựa mình 1 cái rồi mở mắt liền thấy hắn nằm ngay bên cạnh còn rúc vào trong ngực mình khiến cô kinh ngạc.
Hôm qua vì mải suy nghĩ về người đàn ông đó mà cô ngủ thϊế͙p͙ đi lúc nào chẳng hay, hắn quay về phòng khi nào cũng không biết chỉ là bỗng cảm thấy giấc ngủ hôm qua vô cùng dễ chịu.
Thấy đối phương đã tỉnh giấc hắn cũng từ từ mở mắt:
– Tỉnh rồi sao? Chúng ta có nên chào buổi sáng không?
Cô nghe vậy lại nhìn xuống hắn đang vùi vào ngực mình mà khó hiểu, lại cảm nhận được bàn tay kia đang lần mò vào bên trong áo khiến cô sực tỉnh mà đẩy hắn ra:
– Thiên Uy, anh quả thật là biến thái.
Để đề phòng hắn giở trò, dứt lời là cô liền bước xuống giường hắn thấy vậy lại nhìn cô nhẹ giọng nói:
– Hôm nay em không cần phải đi làm, hãy ở nhà nghỉ ngơi đi.
Cô nghe vậy lại dừng bước quay người lại nhìn hắn 1 hồi, cũng được, dù sao hôm nay cô cũng có việc cần phải giải quyết, chỉ gật đầu với hắn rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Những tưởng đã thoát khỏi được sự biến thái của hắn nhưng không ngờ hắn lại theo cô đi vào nhà tắm rồi đem cô ăn sạch sành sanh.
Băng Nhi cả người đỏ ửng ngồi trong bồn tắm nhìn hắn uất hận, thật sự mới sáng sớm mà tinh lực của hắn đã dồi dào như vậy đem cô đặt ở mọi tư thế đến mềm nhũn cả người.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy nhưng tâm trạng vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng, lại cúi người xuống hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng kia rồi nói nhỏ vào tai cô:
– Vẻ mặt em như vậy là chưa hài lòng? Nhưng giờ tôi phải đi làm, buối tối sẽ bù lại cho em.
Băng Nhi nghe vậy mặt đỏ bừng bừng mà gằn lên:
– VŨ THIÊN UY, ANH BIẾN ĐI CHO TÔI.
Hắn nghe vậy lại không tức giận vẫn vui vẻ mỉm cười mà trở ra ngoài.
Cô ngồi đấy nhìn theo bóng hắn đi khuất, liền thu lại vẻ mặt cũng lặng lẽ bước ra khỏi bồn tắm.
Ở trong 1 căn phòng rộng lớn và sang trọng với gam màu lạnh lẽo, nam nhân ngồi trêи ghế với gương mặt điển trai nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ, anh hướng đôi mắt nhìn ra phí ngoài rồi lãnh đạm nói với người đàn ông đang đứng trước mặt:
– Trí Hào, ngươi cảm thấy lần này ta làm có đúng không?
– Bang chủ, ngài đang nói đến chuyện đưa hình ảnh và đoạn clip đó sao?
– Hôm đó Đàm Hiểu Thanh đến gặp ta nói muốn hợp tác ta cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Ả thì ra là vì sợ hắn sẽ tổn hại đến ả nên muốn mượn tay ta cùng những kẻ khác để chống đỡ hắn. Nếu ả ta đã biết giữ ta và hắn cùng cô ấy có mỗi quan hệ thì trước sau gì những hình ảnh  này hay đoạn clip ả ta cũng sẽ có cách lấy được. Đưa cho ả chẳng qua là thể hiện thành ý 1 chút cũng không hại gì đến ta mà ta cũng biết chắc tên đó sẽ đứng ra nhận hết cho cô ấy. Quả nhiên hắn đã động tâm đúng như ta suy nghĩ từ đầu.
– Nếu vậy cái ngài đang nói đến là chuyện để ông ấy xuất hiện?
Ngạo Thiên nghe vậy lại trở nên suy tư 1 hồi rồi nói:
– Vốn ngay từ đầu đẩy cô ấy đến chỗ hắn ta, thứ nhất là tìm đc miếng ngọc bội, thứ 2 chính là để hắn động tâm. Khi ấy, ta sẽ cùng lúc cướp cả 2 về, muốn để hắn cảm nhận được thứ cảm giác bị cướp mất đi người yêu thương sẽ như thế nào. Chỉ là…mọi việc nằm ngoài dự tính, bảo ngọc hắn cầm lại là thứ vô dụng còn Băng Nhi…(anh dừng lại 1 lúc, cảm nhận được tim mình có chút khó chịu kỳ lạ)….cố ấy lại cũng động tâm với hắn không muốn trở về. Ta cuối cùng đành phải sủ dụng đến ông ta.
– Bang chủ, thứ cho tôi nói thẳng, nếu ngài có tình cảm với cô ấy không bằng cứ trực tiếp nói ra.
Ngạo Thiên nghe vậy lại bật cười 1 cái nhìn người trước mặt:
– Trí Hào, ngươi có vẻ hiểu ta lắm sao? Ta có tình cảm với cô ấy?
– Bang chủ, tôi…
Lời chưa kịp ra hết thì cánh cửa phòng bật ra, 1 người áo đen đi vào đến trước mặt anh cúi đầu:
– Bang chủ, Băng Nhi nói muốn gặp ngài.
Ngạo Thiên nghe vậy cũng không mấy ngạc nhiên chỉ bình thản nói:
– Để cô ấy vào.
Người áo đen nghe vậy liền gạt đầu quay trở ra 1 lúc sau bước vào là cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt lại lạnh nhạt không 1 tia cảm xúc đi đến trước mặt anh mà hỏi thẳng:
– Người đàn ông đó là ai?
Ngạo Thiên nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhìn cô mà nói:
– Băng Nhi, em hỏi gì tôi chưa hiểu.
– Ngạo Thiên, người đàn ông hôm qua đi cùng anh là ai? Trước giờ em chưa từng gặp ông ta ở trong Hắc Long Bang.
– Ah…em hỏi người lái xe cho tôi sao? Tôi vừa mới thuê đây thôi, có chuyện gì sao?
Cô nghe vậy trong lòng những cảm xúc lẫn lội cứ trỗi dậy mạnh mẽ, hít 1 hơi thật sâu rồi thở hắt ra mà chậm raiz nói:
– Ngạo Thiên, anh nói thật đi. Ba mẹ em vẫn còn sống phải không?
Ngạo Thiên nghe vậy lại nhìn chằm chằm vào cô, im lặng 1 hồi rồi bình thản nói:
– Phải!
Băng Nhi lúc này cả người như chết lặng, đôi mắt trở nên đỏ ngàu,sống mũi cũng trở nên cay xè nhìn anh mà bờ môi khẽ mấp máy:
– Vậy…tại sao…anh lại nói với em…là họ đã chết rồi? Tống Ngạo Thiên, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, anh nói đi.
– Nếu em muốn biết thì tự giác quay về đây. Đừng quên việc mình cần phải làm là gì.
Cô nghe vậy chợt khựng người lại, bàn tay siết chặt lấy rồi lạnh nhạt nói:
– Em muốn gặp họ.
– Chỉ cần em quay về, tôi sẽ đưa em đến gặp họ. Triệu Băng Nhi, em cứ suy nghĩ đi, tôi cho em 1 ngày. Còn nữa, em đừng tưởng tôi không biết em ở sau lưng tôi làm việc gì, thằng bé đó em cũng giấu khá kỹ rồi.
Băng Nhi nghe vậy liền đưa mắt nhìn sang Trí Hào, mà Trí Hào thấy vậy chỉ khẽ né tránh cái nhìn của cô. Dù sao chuyện này cô cũng đã tính từ trước rồi nên cũng chẳng lấy làm kinh hãi là mấy:
– Tống Ngạo Thiên…
– Băng Nhi, em cứ trở về suy nghĩ cho kỹ, không cần phải gấp gáp. Ba mẹ em suốt những năm qua tôi đều chăm lo đầy đủ, yên tâm đi.
Băng Nhi nhìn anh 1 tia ngỡ ngàng, cô không hiểu được rốt cuộc là vì sao anh lại phải làm như vậy nhưng thật sự cô đã thất vọng rất nhiều.
Băng Nhi nhìn anh 1 hồi cũng lạnh nhạt quay người lại trở ra, 1 dòng nước lạnh ngắt chảy dài xuống gò má ửng hồng mà anh ngồi đấy nhìn theo bóng dáng cô lại loé lên 1 tia thương cảm kỳ lạ.
—— (Fb: Nguyên Nhật Thương) ——
Băng Nhi trở về biệt thự với vẻ mặt vô hồn, dì Lưu thấy vậy đi đến bên cạnh hỏi:
– Băng Nhi, con không khoẻ sao?
Cô dường như không nghe thấy lời bà chỉ lặng lẽ lướt qua rồi đi thẳng lên trêи lầu đóng cửa lại mà đi về phía giường ngồi phịch xuống.
Suốt những năm vừa qua cô cứ tưởng ba mẹ mình đã không còn ở trêи đời này nữa, cô dốc sức học tập dưới sự huấn luyện của anh để trả cái ơn cứu mạng hão huyền này, cô đã từng đối với anh có 1 thứ tình cảm hơn cả 2 từ “ân nhân” nhưng rồi cuối cùng đổi lại là 1 sự lừa dối nhẫn tâm đến như vậy?
Băng Nhi đưa đôi mắt đảo quanh khăp căn phòng, 2 dòng lệ vô thức cứ chảy dài xuống, Cô nhớ ba mẹ mình, đã nhớ từ rất lâu rồi chỉ là ở đây có 1 thức cô đã trót lỡ lưu luyến, bây giờ trở về hay ở lại cô không còn đủ lý trí để mà quyết định được nữa.
Tâm can lúc này chợt quặn thắt lại, nước mắt theo đó ồ ạt mà chảy ra, cô đưa bàn tay lên ôm lấy ngực mình, mà cổ họng như nghẹn đắng lại:
– Nếu có thể được chọn lựa, em muốn mình không phải là Triệu Băng Nhi và anh cũng chẳng phải là Vũ Thiên Uy mà mọi người ca ngợi, để chúng ta sẽ không phải ở trong tình cảnh này. Không phải tình yêu này là sai mà cái sai có lẽ là thời điểm, là thân phận, là người yêu không nên yêu. Thiên Uy, thật xin lỗi…!
Bỗng chuông điện thoại vang lên, Băng Nhi đưa tay gạt đi nước mắt mà với lấy nó nhìn dãy số trêи màn hình rồi bắt máy:
– Băng Nhi, hôm nay cậu không đến Vũ Thị chứ?
– Hôm nay mình nghỉ.
– Xảy ra chuyện rồi, cậu mở tivi lên đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN