Có Phải Tình Là Biển Lửa - Phần 30: Lạnh nhạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
579


Có Phải Tình Là Biển Lửa


Phần 30: Lạnh nhạt


Chương 30: Lạnh nhạt

Hắn lúc này chuyển tầm nhìn lên người trợ lý mới, bởi đơn giản vì cái tên của ả dường như hắn đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Đôi mắt hắn khẽ nheo lại rồi nhín xoáy sâu vào gương mặt phía trước, chỉ là 1 chút mơ hồ rồi lạnh giọng nói:
– Mọi công việc cứ theo nguyên tắc mà làm, tôi không có thời gian để chấp nhận những sai sót.
Ả nghe vậy lại mỉm cười nhìn hắn gật đầu 1 cái rồi tiếp lời:
– Vũ tổng, chiều nay ngài có 1 cuộc họp quan trọng, tôi đã thay ngài chuẩn bị hết tài liệu cần thiết.
– Được rồi, cô có thể ra ngoài.
Kiều Tuệ Linh cúi đầu chào hắn 1 cái rồi quay người trở ra.
Đợi khi cánh cửa đóng lại, hắn chuyển tầm nhìn về phía chiếc đồng hồ, đôi mắt chợt trở nên sâu thẳm rồi với lấy chiếc điều khiển ngay đó bấm về phía chiếc tivi, màn hình liền vụt sáng lên.
Thế mới biết khả năng của hắn mạnh cỡ nào, cuộc điện thoại chỉ vừa mới kết thúc mà bây giờ tin tức về Đoàn Tử Kỳ và Đàm Hiếu Hùng đã được phát sóng trêи truyền hình với tiêu đề: “Đàm Thị luồn lách trốn thuế, nhiều cán bộ quan chức nhà nước tham nhũng, tiếp tay cho kẻ xấu gây bất lợi cho kinh tế nước nhà”
Trêи màn hình rộng lớn đấy là hình ảnh cảnh sát đứng quây lại trước cổng Đàm Thị và đưa Đàm Hiếu Hùng trở vào xe để áp giải đến trụ sở làm việc, nghiễm nhiên Đoàn Tử Kỳ cũng không tránh khỏi.
Hắn ngồi đấy hướng đôi mắt sắc lạnh vào 2 gương mặt trêи màn hình, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên mặt bàn:
– Đàm Hiểu Thanh, tôi xem cô còn muốn dựa vào ai nữa đây.
Dứt lời hắn cũng cầm điều khiển tắt tivi đi rồi lại chú tâm vào công việc của mình.
Lúc này, ở trong 1 căn phòng rộng lớn, tiếng đồ đạc bị hắt xuống đất tạo nên những âm thanh inh tai, nhức óc.
Nữ nhân đầu tóc rối bù như điên dại trút giận lên những vật vô tri, vô giác mà miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Không thể nào…Không thể nào…Vũ Thiên Uy, anh ta dám làm thế sao?
Ả ta lúc này cả người run rẩy như 1 sự mất bình tĩnh, đôi mắt trợn tròn lên thấy rõ từng đường tơ máu đỏ.
Bỗng từ phía dưới nhà, truyền lên những âm thanh rầm rộ, ả mở cửa phòng ra rồi đi xuống lầu.
1 đoàn cảnh sát từ phía ngoài đi vào đến trước mặt người phụ nữ độ tuổi trung niên đang ngồi ở phòng khách với dáng vẻ quý phái.
1 người trong số vị cảnh sát ấy bước lên trước rồi lịch sự nói:
– Đàm phu nhân, tôi được lệnh từ trung ương hạ xuống, đến đây tịch thu toàn bộ tài sản của Chủ tịch Đàm bao gồm cả ngôi nhà này.
Người phụ nữ nghe vậy gương mặt liền biến sắc, vội vàng đứng dậy nói:
– Tại sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Chồng tôi đâu rồi?
– Đàm Thị có liên quan đến vụ án trốn tránh thuế và tham nhũng của nhiều cán bộ nhà nước, hiện tại Chủ tịch đàm đã bị bắt giữ và đưa về trụ sở để điều tra.
Bà nghe vậy cả người dường như mất đi trọng lượng mà ngồi phịch xuống ghế. Đàm Hiểu Thanh lúc này hốt hoảng chạy lại đỡ lấy mẹ mình rồi nhìn đến vị cảnh sát kia mà quát:
– Tôi sẽ kiện các người tội vu khống và xâm nhập bất hợp pháp.
Vị cảnh sát kia nghe vậy liền lấy ra 1 tờ giấy đưa ra trước mặt ả:
– Đàm tiểu thư, đây là lệnh khám xét và giấy tịch thu toàn bộ tài sản. Chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh được giao, mong 2 vị hãy hợp tác.
Nói rồi vị cảnh sát đó ra hiệu cho những người khác đi vào nhà lục soát và thu dọn những tài sản cần thiết.
Đàm Hiểu Thanh ngồi đấy an ủi mẹ mình mà đôi mắt vẫn căm phẫn nhìn đám người đang từng chút đem hết những thứ đáng giá của nhà ả đi ra.
Sau khi căn nhà đã gần như trống trơn, vị cảnh sát lúc này cầm 1 quyển sổ đỏ đi đến trước mặt ả rồi chậm rãi nói:
– Chúng tôi sẽ không làm khó 2 vị, thời gian để cho 2 người thu xếp và chuyển đi sẽ là 2 ngày. Còn sổ đỏ của căn nhà này, tôi xin phép cầm đi trước.
Nói rồi vị cảnh sát đấy cũng ra hiều cho những người còn lại rời khỏi đây.
Đàm Hiểu Thanh lúc này tức giận đứng dậy đi ra mà nói với theo:
– Các người hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ khiến các người phải đem tất cả mọi thứ đặt lại vị trí cũ rồi quỳ xuống xin tiểu thư đây tha thứ.
Nói rồi, ả bực bội lấy chiếc điện thoại ra bấm gọi cho ai đó:
– Kế hoạch đã chuẩn bị đến đâu rồi?
– ….
– Tốt, đã đến lúc thực hiện rồi!
Dứt lời ả cũng tắt máy, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại tưởng như muốn bóp nát nó:
– Vũ Thiên Uy, Triệu Băng Nhi, 2 người các ngươi hãy đợi đấy.
Buổi chiều muộn hôm ấy, Băng Nhi ở trong căn phòng đi đi, lại lại, nét mặt hiện rõ sự suy tư mệt mỏi.
Cùng lúc này cách cửa bật ra, Ngạo Thiên đi vào đến bên cạnh cô nhẹ giọng nói:
– Tôi có chuyện phải ra ngoài, tôi đã dặn người giúp việc nấu vài món bổ cho em, hãy ăn trước đi, không cần phải đợi tôi.
Cô nghe vậy vẻ mặt lại chẳng có chút biểu cảm, đi lại phía bên ô cửa sổ mà hướng đôi mắt lạnh nhạt ra phía ngoài.
Ngạo Thiên thấy vậy chỉ khẽ thở dài 1 cái:
– Bất luận dù thế nào em cũng nên ăn uống đầy đủ, không phải vì em mà là vì đứa bé ở trong bụng.
Nói rồi anh cũng quay người trở ra ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng xe chạy ra khỏi biệt thự, Băng Nhi mới từ từ quay người lại nhìn ra phía cửa, đôi mắt lại trở nên sắc lạnh đến kỳ lạ.
Cô trở xuống lầu rồi đi vào trong bếp, tự rót cho mình 1 cốc nước rồi đưa lên miệng uống, 1 lúc sau đó “XOẢNG” chiếc cốc rơi xuống sàn vỡ nát khiến nước văng tung toé, Băng Nhi khẽ nhíu mày ôm lấy bụng mình mà khuỵ xuống.
Nghe thấy tiếng động lạ, Trí Hào từ bên ngoài đi vào thấy cô như vậy liền vội vàng đỡ lấy:
– Băng Nhi, có chuyện gì vậy?
Cả người cô lúc này run rẩy, gương mặt đã tái nhợt mà lấm thấm mồ hôi, bàn tay chậm rãi đưa lên túm chặt lấy cánh tay Trí Hào, gắng gượng nói:
– Trí Hào, em…rất đau bụng!
Trí Hạo nghe vậy lại càng hốt hoảng hơn:
– Để anh gọi cho Bang chủ.
– Trí Hào…làm ơn, đưa em đến bệnh viện…con em…nhất định không được xảy ra chuyện gì?
Hơi thở của cô mỗi lúc 1 trở nên yếu ớt, gương mặt cũng nhăn nhó đến khó coi, Trí Hào thấy vậy cũng vội vàng đỡ cô đi ra xe, đặt cô nằm ở ghế dưới rồi ngồi vào mà lái xe đi thẳng.
Băng Nhi nằm ở ghế sau vẫn không ngừng nhăn nhó, cả người run rẩy co mình lại càng khiến cho Trí Hào gấp gáp hơn.
Chiếc xe dừng lại ở trước cổng bệnh viện, anh bước xuống đi lại phía sau mở cửa đỡ cô ra:
– Băng Nhi, đến bệnh viện rồi.
Cô lúc này nhìn lên anh, vẻ mặt chợt thay đôi rồi lạnh giọng nói:
– Trí Hào, em xin lỗi!
Lời vừa dứt, không để Trí Hào kịp hiểu chuyện gì, cô liền dùng 1 lực mạnh rồi đấm thẳng vào bụng anh khiến Trí Hào đau đớn cong mình lại.
Ngay lúc đấy, Băng Nhi liền vùng khỏi anh rồi chạy ra băt lấy 1 chiếc taxi mà ngồi lên rồi đi thẳng.
Trí Hào khi nhận thức được mọi việc thì chiếc xe cũng đã chen vào dòng đường đông đúc, anh liền lấy chiếc điện thoại ra ra bấm 1 dãy số:
– Cô ấy, bỏ trốn rồi!
Nói rồi Trí Hào cũng tắt máy mà trờ vào xe rồi lái đi thẳng.
Lúc này, chiếc taxi dừng trước cổng biệt thự nhà hắn, Băng Nhi vội vã nhấn chuông liên tục.
Từ trong nhà dì Lưu đi ra, nhìn thấy cô liền vội vàng mở cửa:
– Băng Nhi, con rốt cuộc đã đi đâu thời gian qua?
Cô không để tai đến lời bà liền vội vàng túm lấy cánh tay bà mà hỏi:
– Dì Lưu, Thiên Uy đâu? Anh ấy đâu rồi?
– Cậu chủ…vẫn chưa về? Chắc có lẽ còn ở Vũ Thị.
– Còn ở Vũ Thị sao? Đáng lẽ giờ này phải về rồi chứ?
Nói rồi cô liền quay người đi thì từ xa Băng Phong chạy đến:
– Chị, chị đi đâu những ngày qua vậy? Chị có biết anh đã tìm chị rất cực khổ không?
Cô lúc này nhìn đến Băng Phong, thấy nó vẫn khoẻ mạnh cũng yên tâm:
– Băng Phong, chị có chút chuyện cần gặp Thiên Uy, có thời gian chị sẽ nói chuyện với em.
Dứt lời cô cũng vẫy 1 chiếc taxi khác rồi ngồi lên mà đi thẳng đến Vũ Thị.
Trong căn phòng ở trêи tầng cao nhất, người nam nhân với thân Tây trang lịch lãm ngồi trêи ghế tập trung vào tập văn bản được đặt trêи bàn mà chậm rãi lật qua từng trang 1.
Chiều nay Vũ Thị có cuộc họp quan trọng, là chuyện kế hoạch mà hắn đã ra hẹn cho nhân viên đưa ra trong 3 ngày, bây giờ hắn cần phải thận trọng xem lại bản báo cáo này.
Sau khi chỉnh sửa đôi chỗ cần thiết, hắn đóng tập tài liệu lại rồi hướng mắt về phía chiếc đồng hồ khẽ nhíu mày 1 cái:
– Đã trễ vậy rồi sao?
Nói rồi hắn cũng đứng dậy, sắp xếp bàn làm việc ngăn nắp 1 chút liền đi lại phía cửa mở ra.
Bất chợt tầm mắt lại nhìn về phía nữ nhân còn đang chăm chú với chiếc laptop ở bàn làm việc của trợ lý kia rồi lạnh giọng hỏi:
– Hết giờ làm việc rồi!
Lời vừa dứt thì Kiều Tuệ Linh liền ngẩng mặt lên nhìn hắn rồi vội vàng đứng dậy cười trừ:
– Ah, tại vì còn 1 số tài liệu cần chỉnh sửa nên tôi cố làm nốt, cũng không có để ý đến thời gian.
Hắn nghe vậy cũng chẳng mấy để tâm chỉ lãnh đạm nói:
– Vũ Thị không trả lương tăng ca.
Dứt lời hắn cũng hướng thẳng về phía thang máy, Kiều Tuệ Linh thấy vậy cũng vội vàng gấp lại tập tài liệu rồi với lấy chiếc túi xách mà chạy theo hắn vào trong thang máy.
Trong không gian nhỏ tĩnh lặng, ả ta lúc này mới có cơ hội ngắm kỹ được gương mặt của hắn.
Quả thật, người nam nhân này dù nhìn ở góc độ nào cũng đẹp đến kinh diễm như vậy.
Từ sau vụ ở quán bar, ả đã về điều tra hết tất cả thông tin của hắn, và vô tình trùng hợp thế nào, thư ký của Vũ Thị là Tô Nhược Dung lại là chị em trước từng kết thân với ả, về sau vì mỗi người 1 công việc nên không có gặp nhau.
Ả nhân tiện điều này, liên lạc với Tô Nhược Dung, nhờ Nhược Dung xin cho mình vào Vũ Thị để làm, trùng hợp chức vụ trợ lý lại đang để trống nhưng tất nhiên ả cũng đã mấ 1 số khoản tiền mới có thể dễ dãi vào như vậy được.
Sáng nay gặp mặt biết hắn không nhận ra ả, ít ra ả còn có thể tự tạo cho mình 1 dáng vẻ mới, dù sao chiêu “lạt mềm buộc chặt” cũng cảm thấy khá tốt vậy nên ả không cần quá vồ vập, cứ chậm rãi ngoan ngoãn nghe lời hắn trước đã.
Cánh cửa thang máy tách mở, hắn vẫn với dáng vẻ ngạo mạn bước ra, Kiều Tuệ Linh thấy vậy cũng vội vàng theo sau:
– Vũ tổng, về bản kế hoạch trong buổi họp hôm nay, tôi cảm thấy khá tốt. Ngài khi nào thì định triển khai nó.
Hắn nghe đấy nhưng không nói gì, dáng vẻ chẳng để tâm mà bước ra ngoài.
Kiều Tuệ Nhi thấy vậy có chút gượng gạo, ngay sau đó lại nói tiếp:
– Vũ tổng, nghe nói trước tôi có 1 trợ lý khá giỏi, không biết tại sao cô ta lại nghỉ vậy?
Lời ả vừa dứt thì hắn chợt khựng lại mà Kiều Tuệ Linh từ phía sau hắn không kịp phản xạ liền va phải vào lưng hắn rồi lùi lại:
– Vũ tổng, có chuyện gì vậy?
Câu hỏi nói ra nhưng không thấy hắn đáp trả, lại vẫn đứng yên ở đấy khiến ả hiếu kỳ mà bước lên trước.
Nữ nhân có gương mặt xinh đẹp nhưng hằn rõ những nét mệt mỏi từ từ tiến lại chỗ hắn.
Đôi mắt cô lúc này lại phủ 1 lớp trời thương nhớ nhìn đến hắn rồi lại nhìn đến người phụ nhữ bên cạnh hắn, khẽ đau lòng 1 chút rồi mà gọi tên hắn 1 cách da diết:
– Thiên Uy!
Giọng nói thanh mảnh ấy của cô chạm vào trái tim của hắn khiến nó trở nên đau nhói bởi vết thương chằng chịt còn chưa kịp lành.
Gương mặt hắn lúc này lại chẳng có 1 chuý biểu cảm mà nhìn đến cô bình thản nói:
– Cô đến đây làm gì?
Băng Nhi nghe vậy cả người chợt sững lại, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn đến hắn mà trở nên đỏ ngàu, sống mũi cũng bắt đầu cay xè. Sau khi nhận thức được mọi chuyện, cô cúi xuống vội vàng lấy trong túi ra mà vừa nói:
– Thiên Uy, em có cái này muốn đưa anh!
Lời vừa mới dứt, mà đồ còn chưa kịp lấy ra hắn đã lên tiếng lạnh nhạt:
– Tôi không quan tâm!
Băng Nhi lúc này chợt khựng người lại rồi ngước lên nhìn hắn, giọt nước mắt không tự chủ liền rơi ra, bàn tay còn nắm lấy mẩu giấy mà nghẹn ngào nói:
– Thiên Uy, thật ra em là có lý do nên….
– Triệu Băng Nhi, cô là điếc hay là không hiểu tiếng tôi nói? Tôi không quan tâm!
Không để cô nói hết hắn liền cắt ngang câu nói của cô bằng 1 giọng nói lạnh nhạt vô cùng.
Băng Nhi kinh ngạc đến mức tâm can thắt chặt lại tới khó thở, nước mắt cũng đã không kìm được mà thi nhau chảy ra:
– Thiên Uy…anh…!
Hắn lúc này nhìn khoét sâu vào gương mặt cô, đôi mắt sắc lạnh còn hơn cả lưỡi dao rồi chậm rãi nói:
– Thế nào là dày vò tâm can, thế nào là điên cuồng thương nhớ, tôi đã thử nếm trải rồi. Trước giờ, duy nhất chỉ có 1 người có thể khiến tôi như vậy, đấy coi như là sự nhân nhượng của tôi đối với cô. Triệu Băng Nhi, nếu cô đã quyết định ra đi tuyệt tình đến mức không 1 lý do để lại, vậy thì cũng đừng đem bộ mặt đáng thương đấy trở lại bằng 1 lời giải thích. Tôi sẽ đem cô trả về ngày đầu tiên đụng mặt, cô muốn giết tôi, còn tôi…….lại muốn bóp chết cô….!
Từng chữ cuối cùng hắn lại dùng sự lạnh nhạt nhất mà nói ra khiến tim cô như bị lưỡi dao sắc đâm thẳng vào, tiếp tục rỉ máu, tiếp tục đau đớn.
Đôi chân đã đứng không vững mà bất giác lùi lại đường sau, cổ họng đã nghẹn đắng lại khiến lồng ngực cũng trở nên khó thở, mà nước mắt vẫn không cách nào kìm hãm lại được.
Mọi thức ở trước mặt cô đã bắt đầu chao đảo, sức lực cũng dường như đang dần dần biến mất, cả người không trọng lực mà lảo đảo ngã về phía sau.
Hắn thấy vậy gương mặt liền hốt hoảng vội vàng đưa cánh tay ra thì chợt thấy cả người cô ngã gọn vào lòng ai đó.
Cánh tay cũng liền thu lại, mà đôi mắt cũng trở nên lạnh nhạt nhìn người vừa đến.
Ngạo Thiên lúc này đỡ lấy cô mà lo lắng hỏi:
– Băng Nhi, em không sao chứ? Tại sao lại chạy đến đây?
Cô nghe vậy lại chẳng để tâm đến lời anh mà lại hướng đôi mắt đau thương về phía hắn, cố gắng kìm nén hết tất cả nước mắt mà nghẹn ngào nói:
– Thiên Uy, cho dù bây giờ chuyện em nói ra là chuyện gì, anh cũng không quan tâm phải không?
Hắn lúc này nhìn thấy cô dựa dẫm vào người đàn ông khác trong lòng lại cảm thấy tức giận dữ dội, chỉ là gương mặt lại không 1 chút biểu cảm ra ngoài, mà lạnh giọng nói:
– Cô nghĩ tôi còn thời gian để tâm đến cô sao?
Lời vừa dứt hắn liền đưa tay ôm lấy eo Kiều Tuệ Linh đang đứng ngây ngô bên cạnh chứng kiến nãy giờ mà kéo áp sát vào người mình rồi tiếp lời:
– Cái tôi quan tâm bây giờ, là cô ấy!
Nói rồi hắn liền ở trước mặt cô cúi xuống hôn lên môi ả 1 cái mà Băng Nhi thấy vậy cũng sửng sốt không thôi.
Tim gan cô bây giờ như bị ai bóp nghẹt lại, thứ cảm giác này tại sao lại đau đớn đến như vậy?
Hắn lúc này mới rời môi Kiều Tuệ Linh ra rồi nhìn đến cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, 1 giây sau đó ôm lấy eo Tuệ Linh từng bước đi về phía trước, lướt qua cô như cơn gió hôm đó mà cô lạnh nhạt đem đến vậy.
Băng Nhi chỉ biết đứng chôn chân ở đấy, 1 cử động cũng không đủ sức để làm.
Cô đã dùng hết tất cả sức lực của mình để chạy đến đây nói với hắn tất cả sự thật, để cho hắn biết sự tồn tại của 1 đứa bé đang ngày lớn dần nhưng có lẽ hắn đã chẳng còn cần nữa rồi.
Cô cười, 1 nụ cười trong nước mắt, 1 nụ cười chua chát, 1 nụ cười xé nát cả tâm can.
Cũng không đành trách hắn, có trách là trách bản thân cô đã là người làm tổn thương hắn trước.
Hơi thở dường như đã trở nên yếu ớt dần, mọi thứ trước mắt cũng đang mờ nhạt đi, bỗng chốc tất cả trở nên tối sầm lại, chỉ kịp nghe loáng thoáng được tiếng gọi thất thanh của Ngạo Thiên:
– Băng Nhi…Băng Nhi!
Cả người cô mất trọng lượng ngã vào vòng tay của anh rồi lịm dần.
Kiều Tuệ Linh lúc này ở trong xe hắn còn cảm thấy mơ hồ bởi nụ hôn ban nãy. Ngón tay ả đưa lên chạm nhẹ vào bờ môi rồi lại khẽ mỉm cười.
Bất chợt chiếc xe phanh gấp mà dừng lại, ả không kịp phản ứng cả người đổ về phía trước, còn chưa kịp hiểu chuyện gì liền nghe được thanh âm sắc lạnh của hắn:
– Xuống xe!
Kiều Tuệ Linh ngỡ ngàng nhìn sang hắn vẻ mặt không hiểu gì:
– Sao ạ?
Hân nghe vậy lại chuyển tầm nhìn sang ả mà gằn lên từng chữ:
– TÔI BẢO CÔ XUỐNG XE!
Kiều Tuệ Linh bị khí thế của hắn làm cho khiế vía, vội vàng mở cánh cửa rồi bước xuống, chiếc xe theo đó cũng liền lao vút đi.
Hắn ở trong xe nhấn ga đi với vận tốc điên cuồng chạy ra khỏi khu đô thị sầm uất, kim km vẫn không ngừng quay nhanh khủng khϊế͙p͙ bỏ lại cả thành phố đông đúc phía sau.
Hình ảnh cô ở trong lòng Ngạo Thiên cứ lặp lại trong tâm trí của hắn càng trống ngực hắn đập mặt dữ dội.
Bất chợt từ phía xa 1 chiếc xe đỗ ngang đường, hắn liền dẫm mạnh chân phanh tạo thành âm thanh “kítttttt……” kéo dài, 1 giây sau đó “RẦM” 1 tiếng, chiếc xe đâm vào nhau, cả người hắn gục trêи vô lăng, 1 dòng máu đỏ chảy dài xuống gương mặt tuấn mỹ.
Trơif lúc này đã trở nên tối đen mà cả cung đường 2 bên chỉ là cây cối, 1 bóng người qua lại cũng chẳng có ngoài những cây điện đường màu vàng yếu ớt.
Mùi khét của động cơ xe, cùng mùi xăng dầu chảy thật khiến người ta khó chịu.
Cửa kính xe vỡ vụn văng vương vãi trêи mặt đường, làn khói xám đen bốc lên từng lớp màn mỏng, vài bóng người  từng bước đi lại phía chiếc xe, 1 giọng nói sắc lạnh vang lên:
– Đưa hắn đi!
Lời người đấy vừa dứt thì vài kẻ bước đến mở cánh cửa xe ra rồi đỡ lấy hắn đưa vào 1 chiếc xe khác đậu gần đấy.
Tất cả bọn họ cùng ngồi vào rồi lao về bóng đen phía trước mà mất hút.
Mây đen kéo đến che lấp đi cả vầng trăng thiếu tròn trịa, cơn gió mạnh thổi tung lớp khói đen vào khoảng không vô cực, tất cả như là 1 điềm báo của điều chẳng lành sắp ập tới!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN