Có Phải Tình Là Biển Lửa - Phần 4: Tai nạn 14 năm trước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
615


Có Phải Tình Là Biển Lửa


Phần 4: Tai nạn 14 năm trước


Chương 4: Tai nạn 14 năm trước

Lời nói của hắn khiến cô sững sờ, 1 giây sau đó liền cố gắng quay lại vẻ mặt ban đầu, nhưng bàn tay cầm miếng thuỷ tinh đã bắt đầu nới lỏng, lạnh nhạt nói:
– Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi không có em trai.
Hắn nghe vậy bờ môi lại khẽ cong lên ý cười, bàn tay đưa lên rút 1 tấm ảnh trong túi áo ra đưa cho cô, chậm rãi nói:
– Không có sao? Vậy có cần nhìn lại tấm hình này 1 chút không, có thể là cô quên.
Nam sinh ở trong tấm hình mặc 1 chiếc áo sơmi trắng dáng vẻ thư sinh, gương mặt rạng rỡ với nụ cười thanh xuân, có lẽ do được thừa hưởng những nét đẹp của mẹ mình nên người nhìn vào lại cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ.
Băng Nhi nhìn tấm ảnh đôi mắt chợt dịu xuống, bất chợt ý thức được biểu hiện của mình liền thu lại vẻ mặt:
– Tôi không quen.
Hắn nghe vậy gương mặt lại ra vẻ kinh ngạc, ưu tư nói:
– Không quen thật sao? Theo tôi biết thằng bé có học lực rất tốt, nhiều năm liên tiếp đạt thành tích xuất sắc trong trường…nếu bây giờ nhân tài ấy bỗng nhiên biến mất…thật đáng tiếc.
Băng Nhi bỗng có chút chột dạ, mũi nhọn thuỷ tinh dí mạnh vào cổ hắn, nét mặt sắc lạnh hướng đến hắn 1 cái trừng mắt:
– Anh muốn làm gì nó?
Hắn lúc này lại khẽ nhếch mép, túm lấy bàn tay đang cầm miếng thuỷ tinh của cô từ từ gạt xuống:
– Băng Nhi, sao cô lại gấp gáp vậy? Chẳng phải cô nói là không quen sao? Thật đáng tiếc, không hiểu sao tôi nhìn thắng bé lại có chút không vừa mắt, muốn loại bỏ, có được không?
Nói rồi, hắn liền đứng dậy, 2 tay đút túi định quay trở ra. Băng Nhi thấy vậy liền vội vàng đi đến trước mặt hắn chắn ngang:
– Vũ Thiên Uy, anh tốt nhất đừng có đụng đến nó.
– Thừa nhận rồi? Tại sao tôi không được đụng đến nó? Triệu Băng Nhi, cô đang nghĩ người đứng trước mặt cô là ai? Vũ Thiên Uy tôi trước giờ muốn làm gì đều không đợi ý kiến ai. Ngay bây giờ, tôi có thể 1 phát súng giết chết cô tại chỗ này. Tốt nhất bỏ cái dáng vẻ ngạo mạn đó khi đứng trước mặt tôi đi.
Cô nghe vậy trong lòng tức giận nhưng vẫn cố đè nén xuống. Từ sau vụ tai nạn cô được anh đưa về nuôi dạy, huấn luyện khắc nghiệt và chặt chẽ đến mức cô còn không có nổi 1 giây để ra ngoài, đi học anh cũng cử người theo dõi và bám sát. Cho đến những năm gần đây, cô làm việc và lấy được sự tín nhiệm của anh, mọi vấn đề đã trở nên dễ đang hơn, không còn bị giám sát nữa, cô đã quay về tìm em trai mình nhưng lại chẳng dám vào nhà chỉ biết đứng từ xa nhìn nó vừa học vừa làm để nuôi bà ngoại đã già yếu. Cô tự nhận thức được việc mình đang làm nguy hiểm như thế nào vì vậy không muốn xuất hiện để gây ảnh hưởng đến em trai mình, chỉ biết âm thầm ở phía sau chu cấp tiền cho nó. Đến anh còn không biết sự tồn tại của thằng bé vậy mà hắn trong thời gian ngắn lại có thể điều tra ra được. Cô biết con người hắn nói là làm bởi vì phải là kẻ tàn nhẫn mới có khả năng làm người đứng đầu Quỷ Thiên Hội. Băng Nhi biết không thể cứng rắn được với hắn, liền hạ giọng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không cảm xúc:
– Anh muốn gì?
Hắn nghe vậy lại khẽ mỉm cười, lãnh đạm nói:
– Cô biết tôi muốn gì mà.
Băng Nhi lúc này vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đôi mắt hướng đến hắn không 1 tia cảm xúc:
– Anh muốn biết ai phái tôi tới ám sát anh phải không? Vậy để tôi nói cho anh biết, là 1 người đàn ông dấu mặt không danh tính đồng ý trả cho tôi 1 số tiền lớn với yêu cầu phải giết chết anh. Tôi cần tiền và tôi nhận lời, nhưng anh biết đấy, ông ta sẽ không ngu ngốc nói cho tôi biết thông tin về bản thân hay cách thức liên lạc.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn đến cô 1 tia nghi hoặc rồi chuyển sang dò xét nhưng lại không thể tìm ra được gì trong đôi mắt lạnh nhạt ấy:
– Triệu Băng Nhi, cô nên biết tôi rất không thích bị ai lừa dối.
– Em trai tôi đang ở trong tầm tay anh, tôi sẽ không đánh cược lớn như vậy.
Hắn suy tư nhìn cô 1 hồi, không nói không rằng lại quay người trở ra, bỗng tay áo lại bị 1 lực níu lấy, hắn nhíu mày quay mặt lại bắt gặp được dáng vẻ có chút lúng túng của cô khiến hắn khó hiểu.
Băng Nhi nhận thấy được hành động khác lạ của mình liền thu tay về, nhìn hắn hạ giọng nói:
– Hãy để thằng bé được yên.
Hắn nghe vậy chỉ lạnh giọng nói:
– Vậy phải xem vào thái độ của cô.
Nói rồi hắn cũng quay người trở ra ngoài, Băng Nhi đứng đấy nhìn bóng hắn đi khuất sau cánh cửa đôi mắt lại chuyển hoá sắc lạnh. Cùng lúc đấy tín hiệu đèn của chiếc đồng hồ phát sáng liên tục, Băng Nhi đi lại ra phía cửa cổ rồi nhấn vào 1 nút trên đấy, 1 giọng nói của nam nhân vang lên:
– Mọi chuyện sao rồi?
Cô nghe giọng nói ấy đôi mắt liền dịu xuống, dáng vẻ thoát ra khỏi vỏ bọc lạnh lùng, hình ảnh của đêm qua hiện về, giọng nói có chút nghẹn ngào:
– Vẫn ổn.
– Tốt, phải lấy được niềm tin của hắn cho đến khi nào hắn đối với em không còn sự đề phòng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Bằng mọi giá phải đem được tín vật đó về cho tôi.
– Được.
Nói rồi, cô đưa tay nhấn vào 1 nút, chiếc đồng hồ quay trở lại trạng thái bình thường, đôi mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn vào khoảng không vô tận, vòng xoáy ký ức quay lộn về.
14 năm trước.
1 bé gái xinh xắn mặc chiếc váy công chúa màu trắng hí hửng xách 1 túi bánh kẹo to đùng chạy ra mở cửa xe rồi ngồi vào lòng của 1 người phụ nữ.
– Tiểu Nhi, sao con đem nhiều bánh kẹo vậy?
– Con đem cho cả Tiểu Phong và bà ngoại nữa.
Người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi vẫn còn giữ được nét đẹp tươi trẻ, vẻ mặt hiền hậu, khẽ mỉm cười xoa đầu đứa bé:
– Tiểu Nhi, con rất muốn gặp em sao?
– Dạ, ba nói em bị sinh non nên sức khoẻ rất yếu phải ở trong lồng ấp. Khi ấy ba lại nhận được lệnh điều đi công tác nên đành bất đắc dĩ để em ở lại nhờ ngoại chăm và đưa mẹ con mình đi theo. Mà gia đình mình ở đây đã được 1 năm rồi, em đã được 1 tuổi con thật sự rất nhớ em nhớ ngoại nữa.
Triệu Băng Thanh lái xe nghe vậy lại mỉm cười nhìn sang đứa bé:
– Tiểu Nhi ngoan, giờ chúng ta sẽ về đón em và ngoại lên ở cùng nhé.
Đứa bé nghe vậy liền cười toe toét mà gật đầu:
– Dạ.
Hứa Diệp Chi lúc này nhìn sang Triệu Băng Thanh nói:
– Băng Thanh, em nghe nói công ty dạo này gặp chuyện sao?
Ông nghe vậy khẽ thở dài, tầm mắt vẫn nhìn thẳng rồi chậm rãi nói:
– 1 đám người họ thấy công ty làm ăn có vẻ tốt muốn đến kiếm chút lợi ích. Những tháng đầu anh đã đóng cho họ 1 khoản tiền gọi là phí bảo kê rồi những về sau đây bọn họ có ý muốn chiếm đoạt công ty vì lý do đây là địa bàn của bọn họ.
– Vậy sao được, khu đất đó chúng ta đã thuê dài hạn để mở công ty, sao bây giờ lại thành địa bàn của bọn họ. Đám người đấy là ai vậy?
– Anh cũng không biết, nhưng nghe nói bọn họ đã đe doạ chủ đất vậy nên người chủ cũng không dám ho he gì, anh vì lo sợ bọn họ sẽ đến quấy phá nên cũng phải nhẫn nhịn cho bọn họ 1 khoản tiền mỗi tháng, vậy mà vẫn chưa vừa ý họ.
– Vậy bây giờ phải làm sao?
– Bọn họ dạo đây hay đến công ty làm ầm, anh đã nhờ cảnh sát can thiệp rồi. Em đừng lo, không sao đâu.
Hứa Diệp Chi nghe vậy cũng an tâm, không hỏi nhiều nữa lại nhìn xuống đứa bé trong lòng đã ngủ bà khẽ mỉm cười bế nó lên.
Xe đi ra khỏi thành phố chạy trên con đường ven vách núi vắng vẻ, 2 bên chỉ là cây cối cùng 1 vài phương tiện khác.
Khi chuẩn bị bẻ lái vào 1 khúc cua, Triệu Băng Thanh liền cảm thất bất an khi đạp thắng phanh không được. Ông bắt đầu hốt hoảng nhấn chân phanh liên tục, bàn tay vẫn không ngừng bấm còi.
Hứa Diệp Chi ngồi bên cạnh thấy vậy lại lo lắng hỏi:
– Băng Thanh, sao vậy?
– Thắng phanh hỏng rồi.
Ông lo sợ giữ chặt tay lái, còi vẫn kêu inh ỏi, cả gương mặt đã lấm tấm mồ hôi, chiếc xe với vận tốc khá nhanh rẽ vào khúc cua cùng lúc đấy ở hướng ngược chiều 1 chiếc container lao đến, cả 2 đều không kịp phản ứng chỉ nghe được tiếng còi xe kêu nhức óc rồi 1 tiếng động lớn vang lên “RẦM”, tất cả đều vỡ vụn trong làn khói, những mảnh thuỷ tinh văng đầy trên mặt được. Đầu xe con đã biến dạng đến méo mó, người đàn ông gục trên vô lăng với gương mặt máu me khiếp sợ, bên cạnh đấy là người phụ nữ, cả người cũng đã sớm nhuộm đỏ trên tay còn ôm 1 bé gái đang thút thít với những mảnh thuỷ tinh găm thẳng vào người, chiếc váy công chúa màu trắng giờ đã hoá thành vết loang đỏ ám ảnh, giọng nói yếu ớt cất lên:
– Mẹ…ba…
Không ai đáp lại lời của cô bé, tất cả chỉ là mùi khét của máy, mùi xăng chảy, mùi máu tanh tưởi của 1 vui tai nạn thảm khốc xảy ra.
Bỗng cánh cửa chợt bật mở, bàn tay đưa vào bế bổng đứa bé lên rồi quay người bước đi.
Trong ánh mắt mệt mỏi dường như muốn suy sụp, cả người đau đớn với nhiều vết thương lớn, nhưng bé gái vẫn nhớ như in gương mặt đẹp đẽ với dáng vẻ lạnh lùng ấy mà giữ chặt ở trong lòng.
– Anh vẫn vậy, bây giờ hay là 12 năm trước, vẫn lạnh lùng đến như thế. Nhưng mạng này là do anh cứu, em sẽ vì anh mà làm tất cả.
Dòng hồi tưởng đứt đoạn, tâm can quặn thắt nhói lên từng đợt, Băng Nhi khẽ nhắm chặt mắt lại, 1 dòng lệ chảy dài xuống gò má xanh xao. Suốt bao nhiêu năm qua, đoạn ký ức đáng sợ ấy cô chưa 1 ngày quên được và cô biết bản thân thật ra là 1 kẻ yếu đuối vô cùng. Nhưng người vực cô dậy là anh, người giúp cô thoát khỏi quá khứ ấy là anh, người cứu cô cũng là anh vì vậy cô luôn tạo ra cho mình vỏ bọc mạnh mẽ theo ý của anh dù anh đối là lạnh nhạt, hay cứu cô chỉ là muốn khiến cô làm việc cho anh, cô cũng cam tâm. Mạng là cả 1 đời người, ơn cứu mạng là đã cứu cả 1 đời người.
Chỉ là cô đối với anh rốt cuộc là biết ơn, hay là 1 thứ tình cảm gì khác?
Tại bar Ảo Quốc, nam nhân ngồi trên ghế với gương mặt điển trai mang dáng vẻ suy tư toả ra sức hút điên đảo.
Bỗng 1 bóng người đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
– Thiên Uy, hôm nay cậu lại có nhã hứng ngồi đây ngắm nữ nhân sao?
Hắn nghe vậy lại liếc mắt lên nhìn người vừa đến 1 cái:
– Trong phòng hơi ngột ngạt.
– Haha…ngột ngạt? Mình thấy trong lòng cậu mới ngột ngạt, lại có vấn đề gì sao?
Hắn nghe vậy đưa tay với lấy ly rượu nhấp 1 ngụm rồi chậm rãi nói:
– Cô ta nói là 1 người đàn ông dấu mặt không rõ danh tính bỏ tiền thuê cô ta ám sát mình.
Vĩnh Kiệt nghe vậy có chút ngỡ ngàng sau đó lại bật cười:
– Thiên Uy, cậu vì điều đó mà phiền não sao? Hay là cậu sợ cô ta đang lừa dối cậu?
Hắn lúc này khẽ nhíu mày nhìn sang anh:
– Trương Vĩnh Kiệt! Mình có đủ sức để khâu cái miệng cậu lại. “Sợ” không có trong từ điển của mình.
– Vậy rốt cuộc cậu bận tâm chuyện đấy làm gì? Dù cô ta nói thật hay cô ta lừa dối cậu thì đâu có ảnh hưởng gì? Thiên Uy, mình thấy cậu đang để tâm đến cô ta nhiều quá rồi.
Hắn nghe vậy lại tức giận cười hắt 1 cái:
– Để tâm? Cô ta sao? Chỉ cần mình nhìn 1 cái, có vô kể nữ nhân đều tình nguyện lên giường mình, tại sao phải để tâm đến cô ta.
– Vậy sao?
– Không tin? Được, mình sẽ cho cạu thấy.
Nói rồi hắn liền đưa mắt nhìn vào 1 nữ nhân ngồi ở bàn bên cạnh, bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành 1 đường cong hoàn hảo.
Nữ nhân kia thấy vậy lại ra vẻ thẹn thùng rồi đứng dậy yểu điệu đi lại chỗ hắn. Ả chỉ mặc 1 chiếc váy body 2 giây, cổ trễ tới mức tưởng chừng 2 quả ngực muốn rơi ra ngoài. Ai mà không biết nam nhân điển trai ấy là Vũ Thiên Uy – người đàn ông mà biết bao cô gái ao ước muốn được lên giường. Vì vậy khi được hắn chú ý, ả hận không thể nhào vào lòng hắn luôn ấy chứ.
Nét mặt thì tỏ vẻ ngại ngùng nhưng thân thể lại mạnh bạo ngồi hẳn vào trong lòng hắn, 2 bầu ngực áp sát vào người, vòng tay qua cổ hắn rồi nhõng nhẹo nói:
– Thiên Uy, anh gọi em sao?
Hắn lúc này mỉm cười ma mị, bàn tay đưa lên xoa bóp bầu ngực của ả khẽ thì thầm vào tai:
– Khiến tôi vui vẻ 1 chút.
Ả ta nghe vậy trong lòng mừng rên, bàn tay mạnh dạn luồn vào trong lớp áo sơmi của hắn lượn lờ. Gương mặt bắt đầu ghé sát lại rồi cúi xuống hôn lên môi hắn mà hắn cũng thoả mãn đáp trả.
Chỉ là khi chiếc lưỡi vừa quấn lấy nhau, hình ảnh của trận kích tình đêm qua lại ùa về, cảm giác ấy lại khiến hắn lưu luyến không ngừng. Trước giờ, nữ nhân hắn chỉ dùng qua 1 lần, tại sao đối với cô lại có ham muốn đến như vậy? Chẳng nhẽ nhue Vĩnh Kiên nói, hắn thật sự là để tâm đến cô? Không đúng, chắc chắn không đúng!
Bất chợt đôi mắt lại loé lên tia chán ghét, mạnh tay đẩy ả ta ngã xuống đất, rồi lạnh nhạt nói:
– Trình độ kém như vậy mà cũng muốn hầu hạ tôi?
Ả ta lúc này liền vội vàng đứng dậy đi lại chỗ hắn, mặt dày áp sát vào người hắn, lả lơi nói:
– Thiên Uy, anh không vừa lòng chỗ nào, nói em sẽ sửa.
Hắn nghe vậy chỉ nhìn ả bằng đôi mắt sắc lạnh rồi gằn lên:
– CÚT!
Cả người hắn toát ra ta khí ghê rợn khiến ả cũng phải run rẩy mà vội vàng rời đi.
Vĩnh Kiệt trông thấy 1 màn như vậy lại bật cười lớn:
– Thiên Uy, sao vậy? Không còn hứng thú với nữ nhân khác nữa rồi sao?
Hắn nghe vậy lại bực bội rót lấy ly rượu uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn:
– Loại phụ nữ tầm thường như vậy, mình không có hứng thú.
Nói rồi, hắn cũng đứng dậy trở ra, Vĩnh Kiệt ngồi đấy dõi theo bóng hắn bờ môi lại cong lên ý cười:
– Thiên Uy, cậu đã động tâm rồi.
Tối hôm ấy, tại biệt thự của hắn, cô trong lòng có chút lo lắng, sợ hắn sẽ làm gì em trai của mình liền đi ra mở cửa phòng, 1 chút ngỡ ngàng, không còn 1 bóng người nào đứng canh gác trước cửa phòng cô nữa.
Băng Nhi khó hiểu ngó trước nhìn sau rồi đi xuống lầu, dì Lưu thấy cô liền vội vàng đi tới:
– Dậy rồi sao? Dì mới nấu cơm xong, con lại ăn đi.
Băng Nhi nghe vậy nhìn đến bà rồi lạnh nhạt hỏi:
– Mấy người kia đâu?
Dì Lưu thấy cô hỏi vậy lại mỉm cười:
– Cậu chủ nói không cần phải trông chừng con nữa nên đã cho bọn họ rời đi rồi.
Băng Nhi lúc này mới ra vẻ hiểu chuyện, hắn biết cô sẽ không dám làm gì bởi vì em trai cô đang ở trong tầm kiểm soát của hắn. Bị nắm được điểm yếu chẳng khác gì rồng mất đầu, cô vẫn không thể phản kháng hắn nhưng nếu không có người giám sát mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.
Dì Lưu thấy cô mãi suy nghĩ điều gì đấy lại lên tiếng gọi:
– Băng Nhi, lại ăn cơm đi.
Cô nghe vậy mới chợt bừng tỉnh, nhìn bà 1 cái rồi đi lại bàn ăn ở trong bếp mà ngồi xuống dùng phần ăn của mình.
Sau bữa cơm, cô quay trở về phòng, trong đầu không ngừng toan tính gì đấy 1 hồi rồi lại quay trở ra. Từng bước chậm rãi đi sang căn phòng đối diện, bàn tay đưa lên vặn núm cửa nhưng lại bị khoá trái, như đoán trước được tình huống này cô lấy 1 miếng kim loại đã chuẩn bị sẵn, chỉ 1 vài thao tác nhỏ cánh cửa liền bật mở, cả 1 thư phòng rộng lớn với bạt ngàn loại sách được xếp ngay ngắn trên giá. Băng Nhi vội vàng đi vào, soi sét từng vị trí 1 như đang muốn tìm 1 thứ gì đó. Sau 1 hồi lục soát, kết quả chỉ là 1 con số 0, Băng Nhi khẽ nhíu mày nhìn vào đống sách trên giá nói nhỏ:
– Rốt cuộc hắn để ở đâu.
Bàn tay theo phản xạ lướt qua từng cuốn sách 1 với đủ thứ thể loại như chính trị, triết học hay những quyển sách quý của các tác giả nổi tiếng đều được chễm trệ đặt trên giá này. Bất chợt bàn tay dừng lại ở 1 quyển sách không có tiêu đề, cô liền lấy làm hiếu kỳ định đưa tay ra lấy, bỗng:
– Cô làm gì ở đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN