Có Phải Tình Là Biển Lửa - Phần 7: Không thừa nhận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
574


Có Phải Tình Là Biển Lửa


Phần 7: Không thừa nhận


Chương 7: Không thừa nhận

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, mà cô cũng có chút kinh ngạc không đợi cho hắn nói liền lên tiếng:
– Tôi không biết nhảy.
Tần Trác Nhiễm lúc này lại nở nụ cười nham hiểm, không để ý đến sắc mặt hắn liền mạnh dạn đưa tay lên chạm nhẹ vào bàn tay của cô:
– Không sao, anh có thể giúp em.
Ai ngờ lời lão vừa dứt, Băng Nhi theo phản xạ túm lấy cánh tay đó vặn ngược lại khiến Trác Nhiễm đau đớn kêu lên vài tiếng thất thanh kéo theo sự chú ý của mọi người.
Thiên Uy ngồi bên cạnh thấy vậy trong lòng lại thoả mãn nhưng vẻ mặt lại sắc lạnh nhìn sang cô ý nhắc nhở:
– Triệu Băng Nhi, cô có biết đấy là ai không?
Băng Nhi lúc này mới hắt mạnh tay lão ra. Hắn thấy vậy rồi lại nhìn đến Trác Nhiễm tiếp lời:
– Chủ tịch Tần, thật ngại quá, trợ lý của tôi tính cách có hơi mạnh mẽ, hơn nữa cô ấy cũng không biết nhảy, mà thân phận lại thấp kém, quả thực không hợp với Chủ tịch Tần. Hay là để tôi tìm 1 tiểu thư khác đến cùng ngài.
Trác Nhiễm bây giờ cánh tay vẫn còn đau nhức nhưng tầm mắt vẫn dính chặt lên bầu ngực của cô, hơn nữa còn mang ý thích thú:
– Haha…không sao, tôi rất thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ như vậy! Vũ tổng, chỉ cần ngài nói chắc trợ lý của ngài sẽ không dám cãi lại.
Ý từ trong câu nói của lão hắn hiểu, bàn tay tức giận mà đã siết chặt lại, định lên tiếng nói gì đấy thì bị 1 người chen vào:
– Nghe nói Vũ tổng là 1 người rộng lượng, hào phóng, không lẽ chỉ là 1 trợ lý “thân phận thấp kém” lại cũng khiến ngài để tâm đến như vậy sao? Hơn nữa, được Chủ tịch Tần đây mời nhảy là vinh hạnh cho cô gái đấy rồi.
Hắn nghe vậy lại khẽ nhíu mày nhìn sang Ngạo Thiên như muốn thăm dò điều gì đó. Anh tại sao từ đầu tới cuối như muốn khích tướng hắn thì phải.
Vĩnh Kiệt thấy hắn như vậy lại hướng đến Ngạo Thiên mà lên tiếng gỡ rối:
– Nghe nói Tống tiên sinh đây trong tay cũng có rất nhiều mỹ nữ, hơn nữa cũng đều là những người mẫu nổi tiếng trong làng giải trí, vậy sao không để cho Chủ tịch Tần đây chiêm ngưỡng 1 chút.
– Trương thiếu gia nói rất phải, chỉ cần Chủ tịch Tần muốn tôi cũng không ngại ngần mà đưa đến, chỉ là….(Ngạo Thiên bỏ lửng câu nói với Vĩnh Kiệt rồi quay sang Trác Nhiễm tiếp lời)…không biết Chủ tịch tần có hứng thú với người của tôi không? Tôi khẳng định những nữ nhân này còn đẹp hơn trợ lý của Vũ tổng.
Trác Nhiễm lúc này dường như không để tâm mấy đến lời nói của Ngạo Thiên, ánh mắt si mê vân đặt lên nữ nhân ngồi đấy:
– Không cần phải phiền phức như thế, tôi chỉ muốn cùng trợ lý của Vũ tổng nhảy 1 bài, không có ý gì khác.
Ngạo Thiên nghe vậy bờ môi lại khẽ cong lên hướng đến hắn:
– Vũ tổng, ngài nghe rồi chứ? Chủ tịch Tần chỉ muốn cùng cô ấy nhảy 1 bài, không có ý gì khác. Không hiểu sao tôi cảm thấy ngài như không bằng lòng hay là ngài đối với cô gái này…
Lời nói nửa chừng của Ngạo Thiên làm tự ái hắn trỗi dậy. Hắn hiểu được vế sau của câu nói đó là ý gì và tất nhiên 1 kẻ như hắn sẽ không dễ dàng thừa nhận điều đó.
Thiên Uy gương mặt liền chuyển hoá sắc lạnh nhìn sang Ngạo Thiên, bình thản nói:
– Ngạo Thiên, tao thấy mày đang nghĩ nhiều rồi.
Nói rồi hắn cũng quay sang lão tiếp lời:
– Chủ tịch Tần nếu đã muốn thì tôi nào có thể từ chối. Chỉ lo sợ với tính cách mạnh mẽ này sẽ khiến ngài bị thương.
Lão nghe vậy trong lòng s͙ư͙ớ͙n͙g͙ rên, cả người như bùng lửa nóng rực, gấp gáp nói:
– Haha…có khiến tôi bị thương hay không lại phải nhờ Vũ tổng.
Hắn lúc này mới nhìn sang cô, vẻ mặt lãnh đạm nói:
– Triệu Băng Nhi, cô biết nên làm gì rồi chứ?
Băng Nhi nghe vậy trong lòng tức giận, nhìn đến hắn lạnh nhạt nói:
– Tôi không muốn.
– Triệu Băng Nhi, cô lại dám cãi lời tôi? Nên nhớ trong tay tôi đang giữ cái gì.
Băng Nhi lúc này bàn tay siết chặt lại, trừng mắt nhìn lên hắn 1 hồi nhưng rồi cũng phải bỏ cuộc.
Trác Nhiễm thấy vậy liền hớn hở đi tới, đưa bàn tay ra trước mặt cô:
– Triệu tiểu thư, mời!
Băng Nhi thấy vậy lại phớt lờ, đứng dậy bước đi liền bị lão 1 tay túm lấy eo kéo sát về phía mình, 2 bầu ngực đẫy đà áp chặt vào người lão, lửa dụ̶c̶ vọng bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ, bàn tay kia của lão mạnh bạo đặt xuống mông cô.
Hắn thấy cảnh tượng này, tức giận không kiềm chế được lại đứng bật dậy nhưng 1 giây sau đó chưa kịp đi tới liền thấy cô 1 tay vật mạnh lão già ấy ngã xuống đất, bàn ghế quanh đó đổ lộn xộn, nhưng vị quan khách cũng kinh ngạc mà né tránh. Đám nhân viên bảo vệ thấy tiếng động liền vội vàng chạy đến chỗ cô định bắt giữ lại bị cái nhìn sắc lạnh của hắn doạ cho đến bất động.
Hắn từng bước đi đến bên cạnh chỗ cô rồi lại nhìn xuống lão già đang nằm đấy nhăn nhó mà nói:
– Chủ tịch Tần, tôi đã cảnh cáo ngài trước nhưng ngài vẫn cố chấp. Là cô ấy sai nhưng cô ấy là người của tôi, mà đã là người của tôi thì ngoài Vũ Thiên Uy này ra không ai được phép đụng đến.
Nói rồi hắn liền quay người lại nhìn đám nhân viên ấy gằn lên 1 tiếng:
– CÚT!
Thanh âm của hắn sắc lạnh khiến cả đáp khiếp sợ tự động tránh ra.
Hắn lúc này liền túm lấy tay cô mà hướng trở ra ngoài trong bao nhiêu con mắt kinh ngạc của những người ở lại.
Ngạo Thiên ngồi đấy chứng kiến 1 màn như vậy bờ môi lại khẽ cười mãn nguyện rồi cũng đứng dậy trở ra.
Vĩnh Kiệt dõi theo bóng anh trong lòng liền xuất hiện những điều nghi hoặc, lại nhìn sang Trác Nhiễm còn đang nhăn nhó vì cú ngã vừa rồi liền đi đến đỡ lấy lão rồi lịch sự nói nhưng bên trong lại mang ý đe doạ
– Chủ tịch Tần, thật ngại quá, đã phá hỏng buổi tiệc của ngài, nhưng ngài biết rồi đấy, nước sông vẫn “không nên” phạm nước giếng. Nếu không có gì nghiêm trọng, tôi còn có việc phải đi trước.
Nói rồi Vĩnh Kiệt cũng xoay người trở ra, mà lão đứng đấy tức giận đến nổi gân xanh:
– Vũ Thiên Uy, mày dám làm tao mất mặt trước quan khách, tao nhất định sẽ tìm cách trả đủ. Con tiện nhân đó rồi cũng sẽ về tay tao.
Đám quan khách lúc này xem hết sự việc rồi cũng đi đến chào lão mà trở về.
Tần Trác Nhiễm ở đấy giữa bữa tiệc tàn cuộc với đống bàn ghế đổ ngổn ngang mà rấy lên ý đồ trả thù.
Hắn lúc này lôi cô quăng mạnh vào trong xe, hình ảnh đụng chạm lúc nãy của lão cứ hiện rõ trong đầu lại khiến hắn khó chịu vô cùng liền quay sang cô đay nghiến mà nói:
– Triệu Băng Nhi, tôi nói cô biết cách câu dẫn đàn ông quả nhiên không sai.
Băng nhi nghe vậy lại cười khẩy 1 cái nhìn đến hắn lạnh giọng nói:
– Vũ Thiên Uy, tôi thấy con người anh thật 2 mặt. Chẳng phải là anh đẩy tôi cho lão đấy sao? Bây giờ lại bày ra vẻ mặt này, thật khiến người khác kinh ngạc.
Hắn nghe vậy liền nhíu mày, lời nói của Ngạo Thiên khi ấy lại đụng đến điều khúc mắc từ trước đến giờ trong lòng hắn, có phải là hắn yêu cô? Nghiễm nhiên 1 kẻ cao cao tại thượng như hắn sẽ chẳng thừa nhận chuyện đó vậy nên mới thoả hiệp chỉ là khi nhìn thấy cả người cô bị 1 kẻ khác đụng chạm hết lại khiến hắn bực bội đến khó chịu, thứ cảm giác này từ trước đến giờ vốn không xuất hiện mà hắn đối với nữ nhân cũng chỉ dùng qua 1 lần về sau bọn họ muốn dây dưa cùng ai, hắn cũng chẳng bận tâm, vậy tại sao đối với cô lại có tính chiếm đoạt mạnh mẽ đến như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự là động tâm? Nghĩ vậy, hắn 1 lần nữa phủ định hết tất cả, bàn tay đưa lên bóp mạnh cằm cô kéo sát lại gần rồi lạnh giọng nói:
– Triệu Băng Nhi, cô không đủ tư cách để trả treo với tôi.
Cô nghe vậy lại trừng mắt lên nhìn hắn, không nhân nhượng mà đáp trả:
– Vậy tôi cũng lấy làm hiếu kỳ. Vũ tổng cao cao tại thượng như vậy sao đối với kẻ “không đủ tư cách” như tôi lại để tâm đến vấn đề “tôi biết cách câu dẫn đàn ông” hay “tôi đi câu dẫn đàn ông” vậy? Sự để tâm đấy của ngài lại khiến tôi lầm tưởng là ngài đang thích tôi đấy!
Lời cuối cùng của cô lại 1 lần nữa đụng chạm đến điều tối kỵ của hắn. Trong lòng chợt tức giận, không nói 1 lời liền hung hăng cúi xuống mà hôn lên bờ môi côi, bàn tay vòng qua sau chậm rãi kéo chiếc khoá váy xuống.
Hành động nhanh đến mức cô còn không kịp phản ứng, chỉ trợn tròn mắt lên nhìn gương mặt hắn đang sát kề mình, trong đầu trở nên hoảng loạn.
Hắn không phải là muốn cô ngay trên xe chứ? Mẹ kiếp, chẳng phải lúc nãy vừa mới sao, hơn nữa ở đây còn có người.
Thân váy từ từ trượt xuống, Băng Nhi bắt đầu vùng vằng đẩy ra nhưng hắn lại đưa tay lên giữ chặt lấy gáy cô, 1 tay ôm lấy eo cô kéo sát vào người rồi xoay người che lại khi thân váy vừa kịp rũ xuống, cả bầu ngực đẫu đà áp chặt vào lồng ngực hắn.
Người áo đen lái xe lúc này lại coi như không có chuyện gì chỉ khẽ đóng hết cửa kính lại, chậm chậm dừng xe rồi lặng lẽ mở cửa bước xuống.
Trong khoang xe sang trọng lúc này chỉ còn 2 thân ảnh đang dính chặt lấy nhau.
Chiếc váy dạ hội lộng lẫy giờ đã trở thành 1 đống nhăn nhúm, mà cô ở trong lòng hắn bị nụ hôn mãnh liệt của hắn làm cho mơ màng.
Đến khi cảm nhận được hô hấp của người phía dưới đã trở nên khó khăn hắn mới từ từ rời ra, đôi mắt rực lên ngọn lửa dụ̶c̶ vọng, thanh âm trở nên khàn đục:
– Triệu Băng Nhi, nếu cô muốn câu dẫn đàn ông, tốt nhất chỉ nên tìm đến 1 mình Vũ Thiên Uy này, bởi vì cô là người của tôi. Tôi sẽ luôn nhắc nhở cô, hãy nhớ lấy điều đó!
Nói rồi bàn tay hắn liền mạnh tay gỡ bỏ lớp y phục vướng víu trên người cô xuống, bàn tay túm lấy eo cô xoay người lại, đặt cô ngồi lên trên hắn. Phía dưới, 1 vật nóng hổi  liền mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong khiến cô đau đớn khẽ nhíu mày ngửa đầu ra sau mà kêu lên 1 tiếng.
Hắn 2 tay siết mạnh bờ eo nhỏ ấy, dùng lực vận động liên tục, rồi cúi xuống 2 bầu ngực căng tròn ấy mà cắn mút.
Băng Nhi vì hành động ấy của hắn lại khẽ vặn mình, buột miệng kêu lên 1 tiếng khiến hắn thêm kích thích, bàn tay trườn xuống cặp mông của cô dùng sức mà nhấp mạnh hơn.
Cả người cô dường như không còn trọng lượng theo phản xạ xòng 2 tay ra sau lưng hắn mà ôm chặt lấy, móng tay cào lên tấm lưng rộng lớn tạo thành những vết xước đỏ. Cô tuy là không cam tâm tình nguyện nhưng cái cơ thể chết tiệt này lại đối với hắn là có phản ứng, thật khiến cô xấu hổ.
Không gian trong xe tuy thuộc vào dạng xe  khoang rộng nhưng lại trở nên chật hẹp bởi 1 cảnh xuân nóng bỏng này.
Khi hắn bắt đầu gấp rút ra vào trong cô, 1 giây sau đấy gầm lên 1 tiếng, dụ̶c̶ vọng đạt tới đỉnh điểm, cả 2 gục vào nhau mà thở dốc.
Băng Nhi mệt mỏi mà tựa lên vai hắn, cả gương mặt đã ửng hồng, tấm lưng trần trắng nõn giờ đã thấm những hạt mồ hôi, đôi mắt trở nên nặng trĩu rồi khẽ khép lại.
Khi cảm nhận được hơi thở đều đặn của người trong lòng, hắn mới từ từ đẩy cô ra.
Nữ nhân trong mắt hắn với làn da trắng nõn không 1 vết tì, từng đường cong trên cơ thể lại hoàn mỹ đế mê hoặc. Mái tóc búi cao sau trận kích tình vừa rồi đã trở nên rũ rượi, vài sợi buông xuống vương lên gương mặt nhỏ nhắn, bàn tay hắn đưa lên nhẹ nhàng vẽ gọn lại rồi với lấy chiếc áo vét của hắn mặc lên cho cô rồi dịu dàng đặt cô nằm xuống gối đầu lên chân mình.
Đưa tay với lấy chiếc điện thoại, bấm 1 dãy số nói gì đấy rồi tắt máy. 1 lúc sau, cánh cửa mở ra, người áo đen khi nãy bước vào cúi đầu chào hắn định nói gì đấy thì hắn lại đưa tay lên ra hiệu giữ im lặng, người áo đen thấy vậy cũng lặng lẽ ngồi vào chỗ rồi lái xe đi thẳng.
Hắn lúc này rời tầm mắt xuống cô, bàn tay vô thức đưa lên vuốt ve mái tóc, tâm tình liền trở nên phức tạp.
Khi bình minh đã đỏ rực ở phía chân mây, những tia nắng hắt bâng quơ lên vạn vật, khẽ lấp lánh những giọng sương đêm còn đọng trên phiến lá đang chuyển mình, cơn gió dịu dàng lùa qua khung cửa sổ nhẹ tung bay chiếc rèm cửa mỏng manh lại thấy được 1 khung cảnh bên trong đẹp như tranh vẽ.
Nam nhân nằm đấy có gương mặt đẹp như 1 pho tượng điêu khắc. Những đường nét trên gương mặt ấy hoàn hảo đến mức như được 1 chuyên gia điêu luyện tự tay tạo nên vậy. Lớp chăn mỏng nhẹ nhàng phủ lên che đi nửa dưới, phân trên để lộ ra cơ bụng 6 múi cùng vòm ngực săn chắc. Cả người hắn khi ngủ cũng toả ra sức hút điên đảo đến như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Nghiễm nhiên khung cảnh trở nên lay động lòng người hơn khi nữ nhân ở trong lòng hắn lại vô cùng xinh đẹp, thâm thể lộ liễu nửa che nửa đậy mà yên giấc. Mày liễu như khói, mi tựa lông hồng, sống mũi thon gọn, bờ môi đỏ mọng, ngũ quan hài hoà tạo nên 1 dung mạo đẹp như trăng như hoa.
Mặt trời đã thoát khỏi phía chân xa xa kia, những tia nắng bắt đầu rực rỡ rọi thẳng vào 2 thân ảnh trong căn phòng.
Băng Nhi khẽ cựa mình nhíu mày 1 cái rồi chậm rãi mở mắt, cả gương mặt tuấn mỹ hiện hữu ra khiến cô sửng sốt. Lại nhìn xuống thân mình không 1 mảnh y phục, cô vội vàng túm lấy tấm chăn kéo lên che lấy ngực mình, đôi mắt đảo quanh nhìn căn phòng 1 lượt. Không gian khác lạ này chắc chắn là phòng của hắn rồi.
Đôi mắt chợt chuyển hoá sắc lạnh, cô nhẹ nhàng bước xuống giường với lấy chiếc áo sơmi của hắn mặc vào rồi hướng ra phía cửa quay trở về căn phòng của mình.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, nam nhân nằm đấy mới từ từ mở mắt. Đôi đồng tử nhìn xoáy sâu về hướng cô vừa đi khuất, 1 tia phức tạp hiện rõ trên gương mặt.
Cô là nữ nhân đầu tiên hắn đưa về nhà, nữ nhân đầu tiên có thể khiến hắn ham muốn nhiều lần, cũng là nữ nhân đầu tiên được ngủ trên giường của hắn, tất cả những ưu ái mà biết bao người phụ nữ khác đều mơ ước ấy hắn lại dành cho 1 người luôn chống đối lại với mình. Liệu rốt cuộc có phải hắn thật sự đang để tâm đến cô?
Gạt bay đi suy nghĩ đấy, hắn bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm mở nước xối xả vào mặt. Làn nước mát lạnh ấy khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn, lấy lại vet mặt cao ngạo lạnh lùng ấy quay trở ra khoác lên mình bộ Tây trang sang trọng rồi trở xuống nhà, đi ra xe lái thẳng đến Vũ Thị không 1 chút nán lại.
Nghiêm nhiên vì sự thờ ơ của hắn, Băng Nhi vẫn phải tiếp tục công cuộc đi đến Vũ Thị bằng đôi chân của mình.
Buổi chiều hôm ấy, trên tầng cao nhất của Tập đoàn Vũ Thị lớn mạnh, nam nhân với gương mặt sáng giá ngồi trên ghế, dáng vẻ nghiêm chỉnh xem từng tập tài liệu lại cũng có thể đẹp hoàn mỹ như vậy.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, hắn đưa tay với lấy rồi bắt máy:
– ….
– Được, gặp ở chỗ cũ.
Nói rồi hắn liền tắt máy, xem qua 1 lượt số tài liệu trên bàn rồi đóng lại. Cùng lúc đấy tiếng gõ cửa vang lên “cốc, cốc”, hắn hướn đôi mắt ra ngoài rồi lạnh giọng nói:
– Vào đi.
Lời vừa dứt, cánh cửa liền bật ra, Băng Nhi trên tay cầm 1 tập số tài liệu đi vào đặt lên bàn của hắn:
– Đây là số tài liệu mà ngài cần, tôi đã kiểm tra và phân tích kỹ ở bên trong. Ngài có thể xem qua. Còn nữa, việc mời Ảnh hậu Phương Đan làm đại diện cho sản phẩm của Vũ Thị cũng đã được hoàn thiện. Cô ấy đang trên đường đến đây để tiến hành cho việc quay film quảng cáo sản phẩm.
Hắn nghe vậy chỉ đứng lên, với lấy chiếc áo vest rồi nhìn sang cô lãnh đạm nói:
– Giờ tôi có chút việc, cô hãy thay mặt tôi đi tiếp đón cô ấy rồi dẫn thẳng đến hậu trường quay film, lát tôi sẽ qua đó.
Nói rồi hắn cũng lướt qua cô mà đi ra ngoài, Băng Nhi thấy vậy cũng im lặng mà bước theo.
Xe hắn vừa rời khỏi Vũ Thị thì 1 em siêu xe Ferrari 488GTB màu trắng dừng Tập đoàn.
1 người đàn ông mặc âu phục đi xuống phía sau mở cánh cửa.
Đôi guốc hàng hiệu màu đỏ, mẫu mã mới nhất của thương hiệu Gucci đặt xuống mặt đất. Nữ nhân bước ra với mùi nước hoa thời thượng, trên người là chiếc váy body cùng hiệu Gucci ôm sát vào người tạo nên 1 đường cong hoàn mỹ. Mái tóc dài buông xoã uốn hình lọn sóng ôm lấy gương mặt xinh đẹp được trang điểm khá kỹ càng, càng người toát lên khí chất cao quý.
Bước theo sau nữ nhân ấy là 1 người đàn ông có thân hình không được đầy đặn cho lắm, gương mặt cũng trang điểm tuy không quá lộ liễu nhưng vẫn thấy được màu son đỏ cùng đường kẻ lông mày rõ rệt, cất lên giọng nói ẻo lả:
– Sao không có ai ra đón chúng ta vậy? Thật là bực mình quá mà!
– Chị Mạnh, tức giận sẽ không tốt cho nhan sắc.
Lời vừa dứt, Băng Nhi từ phía trong đi ra tiến lại chô 2 người bọn họ, vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc cúi đầu chào rồi lãnh đạm nói:
– Thật xin lỗi đã ra đón tiếp muộn. Xin hỏi, đây có phải ảnh hậu Từ Phương Đan?
Nữ nhân kia nghe vậy nhìn cô mỉm cười gật đầu:
– Phải.
– Từ tiểu thư, mời!
Nói rồi cô định nhường đường cho Phương Đan đi thì 1 giọng nói lên tiếng:
– Khoan đã, cô là ai? Chẳng phải đã nói Vũ tổng sẽ ra đón chúng tôi sao?
– Thật xin lỗi, Vũ tổng có việc gấp nên đã ra ngoài. Tôi là trợ lý của ngài ấy đã được phân phó để đón tiếp mọi người.
Phương Đan lúc này mới quay sang tên đàn ông ả mái đó mỉm cười:
– Chị Mạnh, không sao? Ai đón cũng được thôi, chúng ta mau vào đi.
Người đàn ông ấy nghe vậy lại liếc xéo cô 1 cái:
– Hứ…cô có biết ảnh hậu của chúng tôi đáng giá như thế nào không? Nếu không may có kẻ cố ý muốn làm hại đến cô ấy thì 1 mình cô có bảo vệ nổi không? Tôi muốn gặp Vũ tổng, tôi muốn ngài ấy phải đích thân ra đón và chắc chắn sẽ cho người bảo về cô ấy tôi mới cùng vào với cô.
Băng Nhi nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó lại nhìn sang người áo đen lái xe khi nãy liền tiền lại gần, 1 giây sau đó túm áo tên ấy vật mạnh xuống đất khiến tên đó kêu lên 1 tiếng, cô lại nhìn đến tên ẻo lả đấy lạnh nhạt nói:
– Nư vậy có thể bảo vệ cô ấy được rồi chứ?
Hành động của cô nhanh và dứt khoát khiến 2 người bọn họ kinh ngạc.
Tên ẻo lạ ấy nuốt xuống nước bọt rồi liếc xéo cô 1 cái ỏng ẹo đi vào.
Băng Nhi thấy vậy lúc này hướng đến Phương Đan lạnh nhạt nói:
– Từ tiểu thư, mời.
Phương Đan nghe vậy nhìn cô mỉm cười khẽ gật đầu rồi cả 2 cùng đi thẳng vào bên trong.
Cách đó không xa, 1 bóng người lén lút dõi theo 2 thân ảnh đấy đi khuất rồi cũng quay người rời đi.
Tại bar Ảo Quốc, vẫn trong căn phòng VIP sang trọng, 2 nam nhân điển trai ngồi đấy nhàn nhã nhấm nháp ly rượu Tây.
– Vĩnh Kiệt, bên lão có động thái gì không?
Anh lúc này nhấp 1 ngụm rượu rồi tựa lưng vào thành ghế, nhàn nhạt nói:
– Chưa thấy gì khác thường.
– Mình không nghĩ lão ta sẽ dễ dàng bỏ qua đâu? Tốt nhất vẫn nên đề phòng trước.
– Người của chúng ta vẫn luôn theo sát lão. Cậu yên tâm đi.
Hắn nghe vậy tay cầm ly rượu lắc nhẹ, chợt suy tư 1 hồi rồi lên tiếng:
– Vậy còn tên kia?
– Cậu đang nói đến Tống Ngạo Thiên sao? Không có kết quả. Muốn điều tra 1 kẻ như hắn thật sự không dễ, ngưởi chúng ta cử đi theo hắn đều bị hắn phát hiện và cắt đuôi. Tên đấy xảo quyệt và ranh ma như vậy, muốn biết 1 chút thông tin của hắn cũng như mò kim đây bể. Nhưng tại sao cậu lại muốn điều tra hắn, trước giờ tuy Quỷ Thiên Hội và Hắc Long Bang đều không ưa nhau nhưng nước sông vốn không phạm nước giếng.
Hắn nghe vậy đôi mắt chợt trở nên sâu thẳm, đưa ly rượu lên nhấp 1 ngụm rồi suy tư nói:
– Mình có cảm giác giữa tên đó và cô ta dường như có bí ẩn.
– Cậu nói Triệu Băng Nhi sao? Thiên Uy, đến bây giờ cậu vẫn chưa phát hiện ra bản thân đã thích cô gái ấy rồi sao?
Vẫn là câu hỏi hắn không muốn nghe ấy, liền lên tiếng phớt lờ:
– Vĩnh Kiệt, đừng nhiều lời, cậu tốt nhất nên lo cho thân mình, cũng đến lúc tiếp quản Trương Thị được rồi. Vũ Thị hôm nay quay film quảng cáo sản phẩm, người đại diện là Phương Đan, có muốn đến chiêm ngưỡng 1 chút.
– Từ Phương Đan sao? Nghe nói cô ta dạo này cũng rất có tiếng tăm, mình cũng muốn được mở rộng tầm mắt.
Hắn nghe vậy bờ môi lại khẽ cong lên, uốt cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn:
– Đi thôi.
Nói rồi hắn cũng đứng dậy trở ra, Vĩnh Kiệt thấy vậy cũng bỏ chiếc ly xuống mà theo sau.
Tại hậu trường quay film quảng cáo của Vũ Thị, đội ngũ ekip hùng hậu đang tích cực hướng mắt vào chiếc màn hình quay film.
Nữ nhân với gương mặt được trang điểm theo tone nhẹ nhàng, mặc 1 chiếc váy màu hồng phấn bồng bềnh đứng giữa con phố sầm uất dưới tia nắng gắt nhưng cô gái ấy vẫn rạng rỡ xinh đẹp.
Từng bước uyển chuyển tiến lại phía ống kính, bờ môi khẽ mỉm cười mãn nguyện, nét mặt tự tin rồi nhẹ nhàng nói:
– Có khi nào bạn cảm thấy thiếu tự tin trước một cuộc hẹn, ngại ngùng tiếp chuyện hay làm quen tại những buổi tiệc hay thấy mình hoàn toàn chìm nghỉm trước đám đông? Đó là khi bạn chưa đầu tư đúng mức cho nhan sắc của mình. Tất nhiên việc làm đẹp phải phù hợp hoàn cảnh, khiến bạn yêu bản thân hơn chứ không phải là biến thành 1 ai đó xa lạ.
Lời vừa dứt, cô gái ấy liền lấy trong túi sách của mình ra 1 lọ mỹ phẩm đưa lên trước mặt, rồi nở 1 nụ cười rạng rỡ:
– Với tôi, làm đẹp là quyền lợi và cũng là nghĩa vụ. Còn bạn?
“CẮT!!!” Lời của người đạo diễn vang lên kéo theo tiếng vỗ tay cùng những lời khen:
– Quả không hổ danh là ảnh hậu, diễn xuất rất tốt!
Phương Đan đứng đấy nghe vậy khẽ mỉm cười cảm ơn, bàn tay đưa lên thấm nhưngx giọt mồ hôi còn vương trên chán. Băng Nhi thấy vậy lại cầm lấy chai nước đi đến, bất chợt bên tai nghe được 1 âm thanh lạ, cô theo phản xạ nhìn lên, chiếc đèn sân khấu đã bị tuột ốc đang lắc lư ở trên cao, 1 giây sau đó liền rơi tự do xuống người Phương Đan. Băng Nhi không kịp nghĩ ngợi liền vội lao đến đẩy Phương Đang sang 1 bên, cản người cô không cẩn thận ngã xuống, 1 lực mạnh trút thẳng lên người đến đau đớn. Tiếng la hét thất thanh, những ánh điện nhấp nháy chập chờn, mảnh thuỷ tinh vương vãi khắ trên sàn cùng dòng mâu đỏ chảy dài ra. Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt sợ đến mất cả hồn vía.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN