Cờ Rồng Tay Máu
Chương 14: Trí Thoái Song Hung
Lúc ấy mặt trời đã mọc, một chiếc xe ngựa xông pha qua làn sương mù rong chạy ở trên một con đường cong queo, khúc khuỷu ở chỗ sau lưng núi Động Cung.
Người đánh xe là một ông cụ già nữa lụ khụ, tay trái cầm cương, tay phải cầm roi.
Thỉnh thoảng lại có tiếng roi vụt kêu đen đét.
Trước xe có bốn đại hán mặt áo gấm, thái độ rất nghiêm nghị, chân đi nhanh như bay, dẫn chiếc xe ngựa tiến bước.
Chắc quý vị đã biết rõ ông già đánh xe đó là Đại Mạc Đà Tẩu, năm xưa đã oai trấn võ lâm, nay lại làm mã phu cho động chủ của Mân Tây bát động, đổi tên là Trà lão gia.
Còn bốn đại hán đi trước là Tứ đại hộ pháp của Tư Đồ Sương.
Người ngồi trong xe tất nhiên là Độc Cô Ngọc với Tư Đồ Sương rồi.
Không bao lâu xe đã tới chỗ đường rẻ và bỗng ngừng lại. Người ở trong xe với giọng lanh lảnh hỏi :
– Cụ già, sao chóng tới thế?
Ông già họ Trà cười ha hả đáp :
– Con nhãi, đây chỉ là cuộc tạm biệt rất ngắn ngủi thôi. Hà tất phải thế? Mau để cho thằng nhỏ xuống xe đi.
Độc Cô Ngọc vén tấm màn lên, nhảy ra ngoài xe rồi quay người lại, chắp tay lại vái chào và nói :
– Mấy ngày hôm nay được cô nương quán xuyến một cách chu đáo như vậy, tại hạ…
Tư Đồ Sương đã ngó đầu ra ngoài cửa xe, nguýt chàng một cái rất tình tứ và đỡ lời :
– Gặp ngắn, ly biệt dài, sắp từ biệt đến nơi chả lẽ đây là lời mà thiếu hiệp định nói hay sao?
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra gượng cười đáp :
– Dù tại hạ có thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời cũng không biết nên nói gì trước, mong cô nương cẩn thận giữ gìn sức khỏe. Chuyến đi này nếu được thuận tiện không bao lâu tại hạ sẽ quay trở lại Mân Tây bát động thăm nom cô nương ngay.
Tư Đồ Sương cau mày lại hỏi tiếp :
– Chả lẽ thiếu hiệp không thể nào nói đích xác là bao lâu hay sao?
Độc Cô Ngọc gượng cười đáp :
– Chuyến đi này có được thuận lợi hay không, tại hạ vẫn chưa biết rõ. Nếu bây giờ cứ nói bừa một ngày giờ nào đó nhở đến lúc ấy lại không đúng hẹn có phải là rất phiền không, cho nên chỉ có thể nói chờ khi nào học thành võ công là tại hạ sẽ trở về Mân Tây ngay.
Tư Đồ Sương mỉm cười nói tiếp :
– Chỉ e tới lúc ấy thiếu hiệp vội vàng đi hồ Động Đình ngay thì có.
Độc Cô Ngọc hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, không dám nói nửa lời. Tư Đồ Sương gượng cười nói tiếp :
– Đó là thường tình của con người tôi đâu dám trách thiếu hiệp. Quý hồ tới lúc ấy tôi chỉ mong thiếu hiệp đến thăm nom một lần thôi tôi đã hài lòng lắm rồi.
Độc Cô Ngọc lại thở dài một tiếng mới đáp :
– Xin cô nương cứ yên tâm, tại hạ thế nào cũng trở về đây thực sớm để thăm nom cô nương.
Nàng trố mắt nhìn chàng một hồi, rầu rĩ nói tiếp :
– Giang hồ hiểm trá, lòng người khôn lường, thiếu hiệp là người ngay thẳng không có một chút kinh nghiệm như vậy tôi không lo ngại sao được?
– Đa tạ cô nương có lòng như vậy, nhưng mấy ngày vừa qua tôi được cụ đây chỉ điểm cho rất nhiều, võ học đã hơn trước, quý hồ đừng gặp phải những cao thủ rất cao cường thôi, còn những hảo thủ thường thì tôi tự tin có thể đối phó nổi. Cô nương cứ yên tâm.
– Tuy vậy, nội lực của thiếu hiệp hãy còn kém lắm, nên vẫn phải cẩn thận mới được.
Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì nên nhã nhặn chịu nhịn là tốt hơn hết.
– Cảm ơn cô nương, tại hạ đã biết rồi.
– Hà, tuy trời sinh ra thiếu hiệp là người rất kiêu ngạo, nhưng đại trượng phu phải biết co dãn. Như ngày xưa Hàn Tín chẳng hạn, lúc bất đắc trí chẳng đã phải chui vào đũng quần của kẻ khác là gì?
Ông già nghe tới đó bỗng lên tiếng cười ha hả và xen lời nói :
– Con nhải này nói hết lời chưa? Nó có phải là đứa con nít lên ba đâu. Chuyến đi này nhiệm vụ như thế nào chẳng lẽ nó không biết hay sao? Bây giờ đã mất nhiều thì giờ quá rồi, đừng có làm lỡ hết việc của cả đôi bên nữa.
Lườm ông già một cái, Tư Đồ Sương vẫn ai oán nói với chàng nọ tiếp :
– Nếu không mắc việc bận quan trọng thì thể nào tôi cũng đu cùng với thiếu hiệp một phen. Bây giờ hoàn cảnh không cho phép, đành phải ôm ấp sự nhớ nhung vậy.
Nhưng mong thiếu hiệp sau khi chia tay nên nhớ kỹ những lời nói của tôi, và cũng đừng có quên trên đỉnh núi Võ Di có Tư Đồ Sương đang trông mong ngày đêm đấy. Thôi, thiếu hiệp cứ đi đi!
Độc Cô Ngọc rất cảm động, suýt tí nữa thì ứa nước mắt ra, vội nghiến răng mím môi không để cho nhỏ lệ và đáp :
– Cô nương nên giữ gìn sức khỏe.
Nói xong, chàng quay người đi luôn. Nhưng mới đi được hai bước thì đã nghe thấy có tiếng kêu gọi :
– Hãy khoan đã.
Chàng ngạc nhiên quay đầu lại :
– Cô nương còn dặn bảo điều gì?
– Thiếu hiệp…
Nói tới đó, hai hàng lệ của nàng đã nhỏ xuống ròng ròng, chỉ thấy nàng phẩy tay một cái và nói tiếp :
– Không có gì nữa, thiếu hiệp đi đi!
Nàng rụt tay lại, cái màn xe buông thỏng xuống. Độc Cô Ngọc đứng ngẩn người ra giây lát rồi rầu rĩ thở dài một tiếng mới quay người đi luôn.
Lúc ấy, đằng sau chàng đã có tiếng roi ngựa quất đến đét một cái. Xe của Tư Đồ Sương đã bắt đầu chuyển động. Chàng đứng lẳng lặng nhìn theo. Xe đi được hai trượng ông già họ Trà bỗng dặn vọng theo rằng :
– Nhải con, nếu chuyến này không xong thì đừng có quên trở về đây, già gù này vẫn đợi chờ ngươi đấy.
– Cảm ơn cụ, tiểu bối biết rồi…
Độc Cô Ngọc mới nói tới đó thì xe đã đi được hơn trăm trượng rồi. Nghĩ đến tình tụ họp mấy ngày qua, chàng lại rầu rĩ nhìn theo cho tới khi chiếc xe hút bóng mới thở dài một tiếng rất não nùng và quay người đi về phía Đông ngay.
Chàng đi ở trên đường núi vắng vẻ ấy, ngoài tiếng gió động nước chảy và chim kêu ra, thì không thấy một bóng người nào hết. Lúc này trong lòng rất bối rối nên chàng cứ cắm đầu mà giở hết tốc lực ra đi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, chàng bỗng nghe thấy có tiếng cười đùa ở phía đàng trước vọng tới. Tiếng cười đùa đó đã phá tan sự trầm tư của chàng nên chàng vội dừng chân lại, nhìn bốn chung quanh và nghĩ bụng :
“Sao ở gần đây có tiếng cười đùa của đàn bà như thế? Chẳng lẽ gần đây có nhà cửa nào chăng?”
Chàng đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy con đường nhỏ ở trên sườn núi bên cạnh có một nam một nữ đang đi sát cánh nhau xuống. Hai người này tuổi đều trung niên, nhiều đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh lối văn sĩ, trông rất tuấn tú nhưng mặt có vẻ xảo trá lắm.
Còn người đàn bà thì mặc võ trang màu đỏ, lưng cắm một cây tiêu, ngọc mặt rất đẹp nhưng lại rất dâm đãng. Cả cử chỉ cũng thế, vừa đi vừa tựa đầu vào vai của văn sĩ làm ra vẻ uể oải, không có hơi sức.
Văn sĩ trung niên dùng cánh tay phải ôm ngang lưng nàng ghì chặt, vừa đi vừa cười đùa, không coi ai vào đâu hết.
Độc Cô Ngọc thấy thế liền cau mày lại, nghĩ bụng :
“Đôi nam nữ này chắc không phải là người tử tế gì. Tuy nơi đây vắng vẻ thực nhưng ban ngày ban mặt làm như thế coi sao được.”
Đôi nam nữ kia không ngờ ở trong dãy núi Động Cung này lại còn gặp phải người thứ ba. Khi họ thấy mặt Độc Cô Ngọc cả hai đều ngạc nhiên và vội tách nhau ra ngay chứ không dám cười đùa như trước nữa.
Trông thấy thần sắc của đối phương Độc Cô Ngọc biết mình ngừng chân lại nhìn như thế đã phạm phải nghi kỵ của họ rồi. Tuy bảo là vô ý nhưng cử chỉ bất nhã của hai người đó đã bị người khác trông thấy, thế nào họ cũng ngượng nghịu, nếu mình còn đứng lại nữa thế nào cũng có sự rắc rối xảy ra chứ không sai. Nên chàng giả bộ làm như không trông thấy gì mà cúi đầu xuống, thủng thẳng đi luôn.
Ngờ đâu mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng cười khẩy và tiếng người lạnh lùng nói :
– Bạn kia còn muốn bỏ đi hay sao?
Giật mình đến thót một cái, Độc Cô Ngọc biết thế nào cũng có sự rắc rối, nhưng nghĩ đến những lời dặn bảo của Tư Đồ Sương chàng vẫn giả bộ làm như không nghe thấy và vẫn tiếp tục đi như thường.
Phía sau lại có tiếng cười như sài lang hú và tiếng người nói tiếp :
– Bạn kia đừng có giả câm giả điếc như thế nữa, nếu không ngừng chân ngay thì đừng có trách Hắc mỗ bắt buộc phải giữ bạn lại.
Độc Cô Ngọc định ngừng bước, nhưng sực nghĩ đối với những hạng người này ta không nên chấp nhất, vẫn cứ giữ trọn chữ nhẫn thì hơn. Vì vậy chàng lại nghiến răng, mím môi tiếp tục đi như thường, chỉ trong nháy mắt đã đi được hơn trượng.
Đằng sau đã có tiếng cười nũng nịu và giọng nói õng ẹo vọng theo rằng :
– Chẳng lẽ người này lại là người điếc hay sao? Tiếc thay trông y nhỏ con quá!
Tiếng nói đó vừa dứt, tiếp theo lại có tiếng cười khẩy nữa.
Độc Cô Ngọc vẫn không thèm đếm xỉa tới nhưng có một việc khiến chàng giật mình và phải ngừng chân lại.
Thì ra chàng cứ giữ thái độ nhẫn nại mà cúi đầu đi thực nhanh, nhưng lúc này bỗng thấy phía đằng trước có luồng gió thơm thổi tới khiến chàng vội ngửng đầu lên nhìn, mới hay chỗ cách mình hơn thước có một người đàn bà áo đỏ, trông rất dâm đãng kia đã đứng sừng sững ở đó rồi. Còn văn sĩ trung niên vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó hơn trượng.
Chàng giật mình vội ngừng chân lại, chỉ còn cách nhau có nửa thước thôi, suýt tí nữa thì chàng đã va đụng tấm thân rất khêu gợi của người đàn bà áo đỏ ấy. Chàng vội lui về phía sau mấy bước, trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, nhưng không nói năng gì hết.
Vẫn làm ra vẻ uể oải, người đàn bà áo đỏ ỏng ẹo tiến lên hai bước, đôi mắt ướt át và dâm đãng nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Ngọc vừa cười vừa nói :
– Ối chà! Không ngờ bạn lại biết cảnh giác nhanh như thế, tôi có ăn thịt đâu mà bạn hãi sợ quá như vậy?
Độc Cô Ngọc quay lại không thèm nhìn nàng ta, mà chỉ chắp tay vái chào văn sĩ trung niên đang đứng cách xa hơn một trượng mà lên tiếng hỏi :
– Ngài bỗng dưng ngăn cản lối đi của tại hạ không hiểu có việc gì muốn chỉ giáo thế?
Văn sĩ nọ cười khẩy một tiếng, chưa kịp trả lời thì người đàn bà áo đỏ đã nũng nịu nói tiếp :
– Người này lạ thực, rõ ràng tôi mới là người ngăn cản lối đi của bạn còn anh ta là người đứng xa như thế bạn hỏi anh ta thế làm chi?
Văn sĩ nọ cười giọng rất gian giảo và đỡ lời :
– Ngũ muội hãy lui về phía sau để ngu huynh hỏi rõ y đã.
Người đàn bà áo đỏ quay đầu lại vừa cười vừa hỏi :
– Có lẽ huynh lại bực mình rồi phải không? Đối với một chú bé như thế này mà huynh cũng ghe tuông được ư?
Y thị liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái rất tình tứ rồi ỏng ẹo tránh sang một bên.
Cố nén lửa giận, Độc Cô Ngọc nói tiếp :
– Nếu ngài muốn chỉ bảo gì thì xin cứ nói ngay, tại hạ đang có việc bận, phải vội đi tức thì!
Văn sĩ nọ cười khẩy nói tiếp :
– Bạn có thể qua khỏi được đây hay không bây giờ vẫn chưa thể biết được thì hà tất phải vội vã như thế. Xin hỏi quý tánh đại danh là gì?
Độc Cô Ngọc làm như không nghe thấy câu nói trước của đối phương mà chỉ chắp tay vái chào đáp :
– Không dám! Tại hạ là Đỗ Ngọc.
Văn sĩ nọ cười khẩy nói tiếp :
– Mỗ tưởng là vị cao nhân nào thì ra là một kẻ vô danh tiểu tốt, không nghe thấy ai nói tới bao giờ. Chẳng hay các hạ đến Động Cung này có việc gì thế?
Cố nén lửa giận, Độc Cô Ngọc đáp :
– Tại hạ đi qua đây đấy thôi chứ không định tâm đến Động Cung.
– Các hạ có biết trong vòng trăm dặm của khu núi Động Cung này từ nửa tháng trước tới giờ đã bị liệt vào khu cấm không?
– Điều này tại hạ không biết. Xin hỏi ai đã ra cấm lệnh ấy thế?
– Chính tại hạ đây chứ còn ai vào đó nữa!
– Quý tính danh của ngài là gì?
– Lang Tâm Tú Sĩ Hắc Nguyên Thông.
Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái và nghĩ bụng :
“Ta đã nghe thấy bốn vị thúc thúc nói Nam Hoang lục hung xưa nay không bước chân vào Trung nguyên, sao Lang Tâm Tú Sĩ này dám bước vào Động Cung như vậy.
Nếu quả thực là y thì người đàn bà áo đỏ này ắt phải là Xà Khiệt Ma Nữ Liễu Chân Chân rồi…”
Nhưng vẫn giả bộ làm như không biết, lại chắp tay vái chào và nói tiếp :
– Thế ra là bạn họ Hắc, nếu vậy lần sau tại hạ không dám bước vào Động Cung nữa.
Văn sĩ nọ cười khẩy đỡ lời :
– Bạn nói dễ nghe lắm nhưng tiếc thay bạn đã bước chân vào trong cấm khu rồi.
Độc Cô Ngọc tự biết mình vô ý trông thấy cử chỉ rất xấu xa của họ. Họ đã hổ thẹn hóa tức giận cho nên mới kiếm cớ để làm khó dễ mình. Tuy trong lòng rất phẫn nộ nhưng chàng nghĩ đến võ nghệ chưa học thành, thù lớn chưa trả được, không nên gây thêm sự phiền phức vào người, vì vậy chàng trầm ngâm giây lát rồi cương quyết đáp :
– Nếu bạn họ Hắc không lượng thứ cho tại hạ mới phạm lần đầu thì tại hạ xin quay trở lại đường cũ rồi vòng sang đường khác mà đi, vậy chả hay như thế bạn đã bằng lòng chưa?
Văn sĩ vẫn cười giọng đểu cáng và lắc đầu nói tiếp :
– Bạn ngây thơ thực, dù sao bạn đã trót bước vào cấm khu rồi, bây giờ có muốn quay trở về lối cũ thì cũng đã muộn lắm rồi.
Biết không thể nào tránh khỏi được sự phiền phức, Độc Cô Ngọc liền lạnh lùng nói tiếp :
– Tất cả đất đai ở trên thiên hạ này đều là đất đai của nhà vua, nhưng bạn muốn khép tội cho tại hạ thì thiếu gì cách. Nếu vậy xin bạn cho biết cao kiến?
Vsu nọ cười khẩy đáp :
– Thế mới phải chứ, Hắc mỗ hãy cho bạn biết một điều này trước. Bất cứ người nào đã tự tiện vào trong cấm khu là đều bị xử tử hết. Ngày hôm nay mỗ vì thấy bạn vô tri mới dại dột phạm phải lần đầu, Hắc mỗ cũng không muốn ra tay quá đáng, chỉ cần bạn để lại đôi ngươi ở lại là có thể miễn chết đi khỏi đây được.
Độc Cô Ngọc không sao nhịn được nữa, xếch ngược một bên lông mày kiếm lên cười khẩy đáp :
– Đại trượng phu không bao giờ sợ chết. Tại hạ rất coi thường hai chữ sống chết, nhưng phải xem chết như thế nào, chứ còn vô cớ mà khép tội như thế này thì không bao giờ tại hạ chịu nhận đâu. Bạn họ Hắc chớ có khi người quá đỗi như thế, phải biết tại hạ đã hết sức chịu nhịn chứ không phải là kẻ nhút nhát sợ sệt đâu. Nếu bạn nhất định đòi tại hạ phải để lại đôi mắt thì bạn cứ việc đến đây mà lấy đi.
Liễu Chân Chân bỗng lộ vẻ hớn hở, còn Lang Tâm Tú Sĩ thì mắt lộ hung quang, cười khẩy luôn mồm nói :
– Bạn nhanh nhẩu thực, Hắc mỗ kính phục đấy. Nếu vậy Hắc mỗ phải thử xem đôi mắt của bạn có phải mọc ở trên đầu Thái Tuế không?
Nói xong y cười khì mott e, từ từ giơ hai bàn tay lên, mười ngón tay co lại như mười cái móc và đi bước một tiến tới gần Độc Cô Ngọc.
Độc Cô Ngọc nghe Thanh Thành tứ hữu nói bọn Nam Hoang lục hung tính nết rất tàn ác, tên nào tên nấy đều có võ công rất cao siêu vào quái dị. Chúng xưng hùng xưng bá ở Nam hoang khiến võ lâm Trung nguyên cũng phải lác mắt.
Nay chàng thấy Nguyên Thông giơ hai tay, co móng lại như móc từ từ tiến tới gần, biết không sao tránh khỏi được trận đấu này. Đồng thời chàng cũng có ý muốn thử thách xem mấy miếng tuyệt học của Trà Lôi truyền thụ cho oai lực ra sao, nên chàng ngấm ngầm vận công lực lên hai cánh tay để chuẩn bị giở toàn lực ra đấu thí mạng với đối phương một phen.
Tuy tự biết công lực của mình còn kém đối phương xa, nhưng trời sinh ra có tiếng kiêu ngạo tự hồi còn nhỏ, tất nhiên khi nào Độc Cô Ngọc lại chịu cam tâm thúc thủ trước kẻ địch như thế.
Thời gian trôi qua từng khắc một, sự xa cách của hai người cũng từ từ thâu hẹp lại từng tấc một. Tiếng cười gian giảo và hung ác của Nguyên Thông càng lúc càng lớn dần. Còn thần sắc của Độc Cô Ngọc thì càng lúc càng thêm nghiêm nghị, đôi mắt trợn tròn nhìn thẳng vào mặt cường địch.
Tuy bề ngoài không thấy chàng sợ chút nào nhưng sự thực hễ thấy Nguyên Thông tiến lên một bước là chàng đã bị chà đạp một bước, hai bàn tay đã đổ mồ hôi ra, người đã cảm thấy rất hồi hộp.
Chàng tự biết không thể nào chết được, nhưng cũng biết sự may mắn thoát khỏi bàn tay độc của đối phương rất mỏng manh, nhưng vì không muốn chết mà chàng phải mạo hiểm ra tay đấu một phen.
Khi đi tới chỗ cách Độc Cô Ngọc còn chừng mấy bước thì Nguyên Thông đột nhiên ngừng chân lại, cất tiếng cười the thé, hai cánh tay hắn bỗng dài hẳn ra, mười ngón tay như mười cái móc sắc bén, đưa tới mặt Độc Cô Ngọc vừa nhanh vừa độc ác vừa huyền ảo.
Độc Cô Ngọc thấy thế giật mình đến thót một cái, quay người một vòng, tung cánh tay phải ra, một chưởng hóa thành bảy chưởng nhằm bảy đại huyệt của Nguyên Thông tấn công luôn. Chưởng thế này của chàng huyền ảo, quái dị và nhanh nhẹn không kém gì Nguyên Thông.
Nguyên Thông tưởng đối phó với một hậu sinh vô danh này chỉ ra tay một cái là bắt được ngay. Ngờ đâu đối phương không những có thân pháp nhanh nhẹn mà thế thức cũng huyền ảo, quái dị, rất khó đề phòng. Y đánh hụt thế ấy, đang định xoay giở thế khác để đối phó nhưng nghĩ lại thế thức của đối phương, y bỗng nghĩ ngay đến một người, mặt đã biến sắc, như bị điện giật vội nhảy lui về phía sau hơn hai trượng, ngơ ngác nhìn Độc Cô Ngọc run run hỏi :
– Bạn kia, bạn học pho thân pháp Phù Quang Lược Ảnh với chưởng thế Hồi Không Thất Toàn Trảm của ai thế?
Rất ngạc nhiên, Độc Cô Ngọc nghĩ bụng :
“Đôi mắt của y sắc bén thực…”
Chàng có ngờ đâu Phù Quang Lược Ảnh với Hồi Không Thất Toàn Trảm là hai môn tuyệt học của Đại Mạc Đà Tú Trà Lôi năm xưa đã nổi danh, người trong võ lâm hễ có chút tên tuổi là cũng đều biết hết. Độc Cô Ngọc cười khẩy :
– Hình như điểm này tại hạ cũng chả cần phải nói cho các hạ biết làm chi?
Nguyên Thông cười khì và đỡ lời :
– Trước mặt Hắc mỗ bạn nên thực thà một chút thì hơn. Chả hay bạn xưng hô Trà Đà Tử như thế nào?
Hơi suy nghĩ giây lát, Độc Cô Ngọc ngước đôi lông mày lên đáp :
– Các hạ đừng có hỏi dò làm chi, xưa nay tại hạ không biết một nhân vật nào như thế cả.
Nguyên Thông cười the thé nói tiếp :
– Bạn lầm rồi, sáu anh em mỗ đang đi tìm kiếm Trà Đà Tử để thanh toán món nợ cũ năm xưa, nhưng đi khắp bốn bể tám phương mà cũng không thấy tung tích của lão già gù ấy đâu cả. Anh chị em mỗ lại tưởng y đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi, không ngờ y lại còn sống ở trên đời và lại chui rúc ở một nơi, nay chỉ cần đánh tiểu tử ngươi là không lo gì y không ra mặt. Bây giờ Hắc mỗ không những giữ lại đôi mắt của ngươi mà cả tính mạng nho nhỏ của ngươi cũng phải để lại đây hết. Mau nộp mạng cho ta đi.
Nói xong, y cười the thé và người đã nhanh như điện chớp phi tới. Y chưa đến gần đã có mấy luồng chỉ phong kêu veo veo nhằm mấy nơi đại huyệt của Độc Cô Ngọc tấn công luôn.
Đến lúc này Độc Cô Ngọc mới vỡ lẽ là đối phương có thù với ông già họ Trà chứ không phải là sợ oai danh xưa kia của ông ta, nên chàng biết phen này thể nào cũng nguy tai.
Chàng chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy chỉ phong của đối phương lấn át tới nên vội giở thân pháp Phù Quang Lược Ảnh ra để tránh né. Dù chàng có thân pháp ảo diệu vô cùng nhưng Nguyên Thông đã được liệt danh vào người đứng thứ tư trong nhóm Nam Hoang lục hung chứ có phải là tầm thường đâu nên sau khi tránh được mấy chỉ đã có tiếng kêu xoẹt rất khẽ, cái tà áo dài của chàng đã bị chỉ phong của đối phương đâm thủng một lỗ, chỉ sai một ly thôi là chàng đã bị toi mạng ngay tại chỗ rồi. Tuy vậy, cánh tay trái của chàng vẫn bị chỉ phong lợi hại quét phải, bị sướt da và rỉ máu ra luôn, đau nhức chịu không nổi.
Vừa kinh hãi vừa tức giận, Độc Cô Ngọc không còn quản ngại vế thương đau nhức, liền thét lớn một tiếng, lại giở Hồi Không Thất Toàn Trảm ra tấn công tiếp. Bảy cái móng tay bay múa, nhằm người Nguyên Thông công tới. Pho Hồi Không Thất Toàn Trảm thật không hổ thẹn là một môn tuyệt học, hư thực không sao phân biệt nổi. Tuy Nguyên Thông đã được liệt danh vào nhóm Nam Hoang lục hung mà cũng không dám giơ tay chống đỡ thẳng thừng, chỉ kêu hừ một tiếng, và vội quay người tránh né và định giở sát thủ ra phản công thì đã có tiếng kêu bộp, vai phải của y đã bị trúng một chưởng.
Đáng lẽ y không bị chết thì cũng bị thương nặng, nhưng vì công lực của Độc Cô Ngọc chưa đủ, nên y chỉ cảm thấy đau nhức khó chịu, tâm thần hỗn loạn, kinh ngạc vô cùng, vội nhảy về phía sau đứng trố mắt lên nhìn Độc Cô Ngọc chẳng nói chẳng rằng.
Độc Cô Ngọc thấy mình vừa ra tay đã đánh trúng được kẻ địch như vậy, mừng rỡ thầm, đang định giở thế khác xông lên tấn công tiếp nhưng trông thấy thái độ của Nguyên Thông như vậy chàng liền ngẩn người ra nghĩ bụng :
“Hắc Nguyên Thông đã được liệt danh vào nhóm Nam Hoang lục hung, nổi tiếng là tàn nhẫn độc ác, người trong võ lâm đều biết hết. Sao bây giờ y mới bị ta đánh trúng một chưởng mà đã không dám xông lên…”
Nghĩ tới đó chàng rất ngạc nhiên, nhưng chàng có biết đâu lúc này Hắc Nguyên Thông lại còn ngạc nhiên hơn chàng.
Độc Cô Ngọc đang ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hắc Nguyên Thông lại không dám tấn công nữa, còn Hắc Nguyên Thông thì ngạc nhiên không hiểu tại sao thiếu niên trẻ tuổi này đối với mình lại nương tay như thế? Vốn dĩ thế chưởng đó mình không chết thì cũng bị thương nặng, mà đối phương lại chỉ đánh mình hơi đau nhức một chút thôi.
Sự may mắn là Độc Cô Ngọc tuy thắc mắc không hiểu, nhưng bề ngoài vẫn làm thung dung mà chỉ nhìn Hắc Nguyên Thông không nói năng gì thôi.
Một lát sau, Liễu Chân Chân bỗng cất tiếng cười nũng nịu, xen lời nói :
– Tứ ca còn đừng ngẩn người ra như thế làm chi nữa, đã không muốn giữ người ta ở lại thì hãy để cho người ta đi rồi mình đi kiếm người giàu có hơn không? Tứ ca chớ có quên chúng ta còn đang có việc chính đáng phải làm đấy.
Nguyên Thông hầu như không nghe thấy, chỉ cười khẩy một tiếng, đột nhiên múa chưởng xông lại tấn công luôn một chưởng. Liền có một luồng kình khí như bài sơn đảo hải nhằm Độc Cô Ngọc lấn át tới.
Đã biết nội lực của mình còn kém đối phương xa, Độc Cô Ngọc thấy thế kinh hoảng thầm, không dám giơ tay ra chống đỡ thẳng, vẫn sử dụng pho Phù Quang Lược Ảnh để tránh né.
Nguyên Thông giận dữ cười khẩy một tiếng và hỏi :
– Bạn đã là môn hạ của lão quỷ, tại sao lại không dám chống đỡ chưởng của Hắc mỗ như vậy?
Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày lên đang định trả lời thì bỗng nghĩ ra được một kế, liền lạnh lùng đáp :
– Các hạ đừng tưởng chưởng lực của mình rất hùng hậu, phải biết tại hạ không coi các hạ vào đâu đâu. Các hạ không nghĩ xem, nếu vừa rồi tại hạ chỉ nhấn thêm mấy thành chân lực để đánh chưởng ấy vào vai của các hạ, thử hỏi các hạ còn có thể ra tay phản công được như thế này không?
Mặt hơi biến sắc, Nguyên Thông lạnh lùng đỡ lời :
– Bạn đừng có nói không nói khéo như thế nữa. Hai người ra tay đấu với nhau, có khi nào lại nương tay tha thứ cho đối phương như vậy? Hắc mỗ không cảm ơn đâu!
Độc Cô Ngọc kinh hãi thầm, nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, nói tiếp :
– Cảm ơn hay không là tự ở các hạ, nhưng tại hạ với các hạ xưa nay không có thù oán gì hết, như vậy tại hạ giết chết chưởng làm chi?
Nguyên Thông ngẩn người ra, chưa kịp trả lời thì Độc Cô Ngọc lại mỉm cười nói tiếp :
– Chắc các hạ yên chí tại hạ có liên quan với lão tiền bối họ Trà phải không? Các hạ thử nhìn xem thế này là của ai truyền thụ cho?
Nói xong, chàng lại giở thế Lộ Hoa Đảo Ảnh ra luôn.
Nguyên Thông thấy thế mặt hơi biến sắc, vội đáp :
– Thế ấy là thế Lộ Hoa Đảo Ảnh của Tư Đồ Vĩnh Hóa, người trong nhóm Thanh Thành tứ hữu, chẳng hay bạn là…
Độc Cô Ngọc tủm tỉm cười đỡ lời :
– Bạn khỏi cần phải nói nhiều. Sau này tại hạ thế nào cũng đi Nam Hoang thăm bạn một phen. Đến lúc ấy bạn sẽ biết lai lịch của tại hạ liền, nếu không còn việc gì nữa thì tại hạ xin cáo lui đây.
Nói xong chàng chắp tay vái một vái rồi lớn bước đi ngay. Thấy chàng đi qua cạnh người, Nguyên Thông vội né mình để nhường lối cho chàng và nói tiếp :
– Nếu bạn không phải là môn hạ của Trà Đà Tử, Hắc mỗ xin cảm ơn bạn đã có lòng nương tay. Sau này có rảnh thể nào cũng mời bạn họ Đỗ đi Nam Hoang một phen để Hắc mỗ có dịp được tiếp rước.
Độc Cô Ngọc vừa cười vừa đáp :
– Bạn cứ yên chí, không sớm thì muộn thể nào tại hạ cũng đến Nam Hoang phó ước.
Nói xong chàng lại chắp tay vái chào và đi tiếp. Đi được mấy bước chàng còn nghe thấy Nguyên Thông nói với theo rằng :
– Xin chào bạn họ Đỗ, anh em Hắc mỗ không có thì giờ tiễn bạn, mong bạn lượng thứ cho.
Độc Cô Ngọc đâu dám còn ở lại nói thêm nữa, giả bộ như không nghe thấy gì, cứ thế mà cắm đầu đi thật nhanh. Đi được một quảng khá xa, chàng mới lấy tay áo lên lau chùi mồ hôi trên trán, thầm cười và nghĩ bụng :
“Xưa nay Nguyên Thông có tiếng là giảo hoạt điêu ngoa, không ngờ ngày hôm nay u lại bị ta lừa dối một cách dễ dàng như vậy…”
Chàng bỗng cảm thấy nơi cánh tay chỗ gần nách đau nhức, vội cúi đầu nhìn mới hay cánh tay áo lụa trắng của mình hầu như đã nhuộm đỏ, máu vẫn còn nhỏ từng giọt xuống. Chàng không sao nhịn được, nghiến răng mím môi lẩm bẩm nói :
– Vì ông cụ họ Trà thì ta thể nào cũng phải đi Nam Hoang một phen.
Chàng vừa lẩm bẩm nói, vừa xé một miếng vải băng bó vết thương rồi nghênh ngang đi luôn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!