Cờ Rồng Tay Máu
Chương 61: Lại Nổi Sóng Gió
Sau vụ ở Đái Vân sơn trang quả thực thiên hạ võ lâm đã được yên tĩnh một thời gian, nhưng thời gian đó không dài lắm, chỉ ngót một năm mà thôi.
Thiếu Lâm với Võ Đang hai phái tuy cho rất nhiều người đi khắp tam sơn ngũ nhạc, tứ hải bát hoang để tìm kiếm nhân chứng, ngờ đâu Tư Đồ Sương lại ở trên hồ Động Đình, đang gây nên một trận đấu kinh thiên động địa…
Ngày hôm đó sắp tới lúc chính ngọ, ở trên một thị trấn nhỏ tên là Động Thủy trong tỉnh Hồ Nam bỗng có một thư sinh áo trắng trông rất văn vẻ đi tới.
Thư sinh áo trắng ấy rất kỳ lạ, nhưng người ta khó mà biết được điểm kỳ lạ ấy của chàng, vì chỉ thấy chàng cũng như những thư sinh khác thôi. Nếu cứ xem sau lưng thì người ta đoán chắc chàng ta thế nào cũng là một vị công tử rất phong lưu tuấn tú, nhưng tiếc thay khi trông thấy bộ mặt, người ta mới trách ông trời quá tàn khốc, sao lại ban cho chàng một bộ mặt ghê tởm đáng sợ như thế.
Mặt vàng khè và lạnh lùng khôn tả, mày ngắn, mắt nhỏ, mũi méo, mồm rộng, nhưng có một bộ răng rất trắng và rất nhỏ. Ngoài ra còn một điểm khiến người ta trông thấy đã cảm thấy khó chịu là ở chỗ giữa lông mày lại có một nốt ruồi to bằng hạt đậu, hai mắt lờ đờ như người ốm nặng mới khỏi. Chàng ta thủng thẳng đi vào trong tiểu trấn.
Tuy trời nắng chang chang như thế, người nào cũng đổ mồ hôi ra như tắm, riêng có chàng thư sinh nọ không thấy nhỏ một giọt mồ hôi nào, đó là điểm khác lạ của chàng ta.
Tuy thị trấn nhỏ nhưng ở gần Động Đình hồ nên cũng khá náo nhiệt. Mấy trăm gia đình sống ở đó đều là người thuyền chài. Tất nhiên trong thị trấn cũng có hai ba quán rượu khá lớn.
Thư sinh áo trắng bước chân vào trong tiểu trấn, đôi mắt lờ đờ liếc nhìn mọi nơi, bỗng trông thấy quán rượu Túy Tiên Cư, chàng vội tiến tới tửu điếm ấy.
Túy Tiên Cư có thể nói là một tửu điếm số một của thị trấn Động Thủy, vì thế mà lúc bấy giờ sắp tới chính ngọ, trong điếm đã ngồi chật khách!
Những tửu khách của Túy Tiên Cư đa số là nhân vật võ lâm qua đường và bọn phu phen nên trong điếm tiếng người rất ồn ào, mấy tên phổ cây tuy rất bận rộn, nhưng tên nào tên nấy mặt đều lộ vẻ vui tươi.
Thư sinh áo trắng thấy trong điếm đông người như vậy, cau mày lại định quay người đi nơi khác thì một tên phổ cây đã chạy ra vái chào cười hi hí mời :
– Xin mời tướng công vào, tiểu điếm có một chỗ ngồi rất tao nhã, chuyên dùng để tiếp các vị khách tao nhã như tướng công. Cam đoan thế nào tướng công cũng hài lòng. Xin mời tướng công vào cho.
Thư sinh thấy người phổ cây nói như vậy chẳng nói chẳng rằng liền đi theo vào.
Chỗ ngồi đó quả đúng như lời của tên phổ cây đã nói, ở ngay cạnh cửa sổ, bàn và ghế đều bằng trúc và sạch sẽ không có một tí bụi bặm nào.
Thư sinh rất hài lòng liền ngồi ngay xuống, không đợi chờ tên phổ cây lên tiếng hỏi, chàng đã kêu gọi với giọng rất uể oải rằng :
– Lấy cho tôi một mâm rượu ngon, vài món ăn ngon lành ra đây rồi hãy nói sau.
Thấy chàng ta đã lên tiếng, tên phổ cây cũng phải cười thầm nhưng y đã vội vâng lời đi luôn.
Người bộ hành bao giờ cũng thích tĩnh mịch. Thư sinh áo trắng cũng vậy nên chàng thấy mấy cái bàn gần đó đang ăn nhậu chuyện trò ồn ào, nhất là bốn tên đại hán mặc áo gấm càng lớn tiếng cười nói thêm. Chàng thấy thế liền cau mày lại tỏ vẻ không vui.
Cạnh bốn người ấy đều có để một cái gói hình dài, gói bằng lỉnh màu vàng.
Người trong nghề chỉ thoáng trông cũng biết ngay đó là khí giới của họ. Trông mặt dữ tợn, cử chỉ hung hăng, ai cũng biết bốn tên ấy không phải là người hiền lành.
Có hai ông già áo xám ngồi nhậu nhẹt với nhau ở chỗ cách bốn tên nọ không xa.
Sở dĩ hai ông già ấy khiến thư sinh áo trắng chú ý tới luôn luôn vì hai người đó cử chỉ văn vẻ, chả nói chả rằng.
Tuy tuổi đã ngót bảy mươi nhưng trông hai ông già vẫn còn mạnh khỏe lắm và mặt mũi lại hiền từ, chỉ mới nhìn qua ai cũng biết hai ông già này thế nào cũng là người có võ công rất cao siêu.
Đang lúc thư sinh ngẩn người ra nhìn hai ông già thì tên phổ cây đã bưng rượu và thức ăn tới cho chàng.
Thư sinh mới uống được một hớp rượu đã phải ngừng ngay lại vì nghe thấy một trong bốn đại hán kia cười một cách rất điên khùng và nói :
– Lão tứ mất hết hào khí như thế này chắc vì năm xưa bị Thần Mục Kim Cương đã dọa nạt cho mất hết hồn vía rồi phải không? Bốn anh em chúng ta ẩn núp trong núi sâu lâu năm mà không bước chân vào trong giang hồ như vậy là tại sao? Lần này Bùi Thiên Vân tổ chức đại hội Động Đình, gửi thiếp đi khắp nơi mời các người tới dự chứ có riêng gì bốn anh em chúng ta đâu? Ngay cả mấy vị võ lâm tiền bối đã rời khỏi võ lâm lâu năm cũng được y mời tới trợ giúp…
Đại hán ngồi cạnh tên ấy bỗng thở dài một tiếng xen lời nói :
– Cổ nhân nói nữ nhân là họa thủy, quả thực không sai chút nào. Nếu không phải vì Ngọc Diện La Sát Gia Cát Quỳnh Anh yêu người khác, giở mặt từ chối cuộc hôn nhân thì không khi nào Bùi Thiên Vân lại đem người tới gây hấn với anh em họ con cô con cậu như vậy! Sự thực y không dám thì đúng hơn.
Thư sinh nghe nói giật mình đến thót một cái.
Đại hán ngồi bên phía đông lớn tiếng cười ha hả đỡ lời :
– Lão nhị! Chắc lão lại nhớ tới con nhỏ Thiện Xảo Vân phải không? Điểm này đủ thấy lão thua Bùi Thiên Vân xa. Vì yêu thành hận y mới quyết tâm phá nát hai mươi tám trại của Hồ Động Đình này thành đất bằng và bắt Gia Cát Quỳnh Anh phải ngoan ngoãn nghe lời, chịu vào khuôn phép đấy chứ! Còn lão nhị thì không dám nói to nửa lời, thực là hổ thẹn với người đời quá.
Đại hán ngồi bên phía bắc không tức giận chút nào, chỉ cười the thé đáp :
– Lão đại đừng có trách đệ như thế. Đôi mắt của lão có đui đâu, con Xảo Vân so sánh với Gia Cát Quỳnh Anh sao được? Một đằng là hoa tàn nhị rửa, một người là cân quốc anh thư. Khi nào đệ lại dại dột liều thân với một kẻ đã không còn trinh tiết như thế? Nếu đệ là Bùi Thiên Vân thì đệ còn độc ác gấp mười y. vì Gia Cát Quỳnh Anh xinh đẹp như hoa nở, ai trông thấy cũng phải yêu… đôi chân ba tấc…
Y càng nói càng giở trò hạ lưu ra, thực khó nghe vô cùng. Tất cả tửu khách đều bất mãn, nhưng không ai dám can thiệp chúng.
Thư sinh cũng không chịu nhịn được, khẽ nhúng ngón tay trỏ vào trong chén rượu, đang định búng thì bỗng nghe có tiếng nói rất lạnh lùng và nhỏ như tiếng muỗi kêu thốt ra từ trong đám đông như sau :
– Hừ chết đến nơi mà còn dám ăn nói vô lễ đến như thế. Ngươi không tự thấy xấu hổ nhưng lão phu đã không sao chịu nhịn được rồi.
Tiếng nói ấy tuy nhỏ nhưng tất cả tửu khách đều nghe thấy rõ mồn một.
Thư sinh hơi ngạc nhiên vội đưa mắt liếc nhìn hai ông già nọ.
Bốn đại hán áo gấm nghe nói liền biến sắc mặt, vội nín lời đưa mắt hung ác nhìn thẳng vào mặt hai ông già nọ.
Hiển nhiên bốn đại hán ấy cũng là những người có võ công khá cao siêu và chúng đã nghe ra tiếng nói đó thốt ra tự cái bàn của hai ông già rồi. Ngờ đâu, hai ông già nọ vẫn bình tĩnh ăn nhậu như thường.
Bốn tên đại hán áo gấm đều ngạc nhiên và hồ nghi vô cùng. Tên đại hán lên tiếng nói vừa rồi liền cười khẩy nói :
– Mỗ tưởng là vị cao nhân nào không ngờ lại là quân chuột nhắt, rụt đầu rụt cổ, không dám ngửng đầu lên nhìn người. Chúng ta không bao giờ thèm chấp nhất những kẻ hèn nhát như thế. Lão đại, anh em lại tiếp tục ăn nhậu…
Y chưa nói dứt, tiếng kêu như tiếng muỗi lại nổi lên tiếp :
– Quân chó má mù quáng có khác. Lão phu vẫn ngồi yên đây mà ngươi không trông thấy còn trách cứ ai? Nếu không phải tính nết của lão phu đã thay đổi và bạn thân khuyên bảo thì các ngươi đã bị đánh rụng răng rồi, đâu còn được ăn nói ngông cuồng như thế này nữa.
Tất cả tửu khách nghe rất rõ, nhưng không ai biết đó là lời của ai nói? Còn hai ông già nọ vẫn thủng thẳng ăn nhậu như thường.
Bốn đại hán áo gấm kia càng tức giận thêm, tám con mắt sắc như dao nhìn thẳng vào mặt của hai ông già kia hoài. Rồi đại hán lên tiếng nói vừa rồi đã hung hăng bước tới gần bàn của hai ông già. Mọi người thấy thế biết thế nào cũng có một trận đấu khủng khiếp xảy ra nên những người nhút nhát vội trả liền rút lui ngay. Chỉ trong nháy mắt, trong lầu còn lại chừng hai ba thành người là vẫn ngồi yên để xem thôi.
Tên phổ cây hoảng sợ đến mất hết hồn vía, nhưng y không dám lại gần khuyên ngăn.
Hai ông già vẫn bình tĩnh như thường, cứ tiếp tục ăn nhậu và hình như không trông thấy đại hán kia đang đi tới vậy.
Đại hán nọ đi tới gần bàn của hai ông già, trầm giọng hỏi :
– Tài trấn tĩnh với tài giả bộ của hai vị khéo léo lắm, nhưng tiếc thay lại gặp phải bốn anh em mỗ. Đã có gan gây sự sao lại cứ rụt đầu rụt cổ như thế làm chi? Quí tính đại danh là gì?
Hai ông già làm như không nghe thấy nên không thèm ngửng đầu lên nhìn. Đại hán nọ càng tức giận thêm, đang định nổi khùng thì ông già ngồi phía đông đã cau mày lại lẩm bẩm nói :
– Con nhặng hôi thối khả ố thực, xua đuổi nó hai lần rồi mà nó vẫn không chịu đi.
Lão nhị, đã lâu anh em chúng ta không sát sinh rồi, đừng giết nó làm chi, cứ đuổi nói đi là xong.
Thư sinh nghe thấy thế không sao nhịn được cười.
Đại hán nọ bỗng cười ha hả nói :
– Lão cẩu, xem ngươi có còn mở mồm nói láo nữa không?
Y vừa nói vừa giơ bàn tay hộ pháp lên, nhằm mặt ông già kia tát luôn. Y ra tay đã nhanh, hai người lại gần nhau, ai cũng yên trí ông già thể nào cũng bị đánh trúng chứ không sai?
Nhưng ông già ấy vẫn cứ ngồi yên làm như không trông thấy gì cả, các tửu khách thấy thế rất kinh ngạc thất thanh la lớn.
Các tửu khách còn chưa kịp kêu la thì lại nghe thấy tiếng người nói :
– Trước mặt lão phu khi nào cho phép ngươi làm càn như vậy.
Ông già ngồi bên phía Tây nói như vậy liền vung tay lên chộp lấy cổ tay của đại hán nọ rồi nhẹ nhàng hất một cái.
Mọi người nghe thấy đại hán ấy kêu hự một tiếng, thân hình to lớn của y đã bay ngay trở về phía sau và ngã ngồi ngay xuống chỗ ghế của y một cách rất khéo léo, vẻ mặt của y không còn hung hăng như trước nữa mà thay bằng một vẻ kinh hãi, giận dữ. Sắc mặt của y lúc trắng lúc đỏ và cứ trố mắt lên nhìn thôi chứ không dám tiến lên nữa.
Còn ba tên đại hán kia thấy thế giận dữ thét lên một tiếng cùng nhảy lại chỗ bàn của hai ông già tấn công luôn.
Thấy chưởng lực của bọn chúng rất oai mãnh, hai ông già nọ không dám coi thường, song song cùng đứng dậy, giơ bốn chưởng lên cùng chống đỡ.
Bùng một tiếng thật lớn, bàn ghế bát dĩa bay tứ tung. Ba đại hán lảo đảo này cái còn hai ông già cũng bị đẩy lui một bước, mặt cũng phải biến sắc.
Đại hán đứng giữa ngửng mặt lên cười như điên khùng, hai mắt lộ hung quang nhìn thẳng vào hai ông già mà lớn tiếng hỏi :
– Quân mỗ tưởng hai vị tài ba như thế nào mà dám gây hấn với Trung Điền tứ lang này, không ngờ tài ba của hai vị chỉ có thế thôi khiến người ta mới thất vọng lắm. Có phải hai vị tới đây trợ giúp lão già Gia Cát Ngọc ở Động Đình nhị thập bát trại phải không?
Trung Điền tứ lang đều có võ công quái dị, tiếng ác của chúng khét tiếng xa gần.
Người trong võ lâm của bốn tỉnh miền bắc hễ nghe tên của chúng là phải hãi sợ rồi.
Hai ông già áo xám thấy bọn đại hán tự xưng là Trung Điền tứ lang cũng phải giật mình đến thót một cái. Ông già đứng bên trái nhanh nhẩu đỡ lời :
– Lão phu tưởng ai mà lại có công lực liên tay đẩy lui được anh em lão phu như thế, thì ra là bốn vị ở Trung Điền. Thật nghe danh không bằng mắt thấy. Phải, anh em lão phu đến đây để trợ giúp bạn già sinh tử ấy.
Đại hán đứng giữa cười khẩy một tiếng, mặt lộ vẻ khinh khỉnh và hỏi tiếp :
– Lão Gia Cát sành mắt lắm, xin thứ lỗi Quân Thiên Phong này hơi kém mắt, không nhận ra được hai vị là ai? Xưng hô như thế nào?
Ông già bên trái lạnh lùng đáp :
– Không dám! Lão phu Chung Dật, vị này là nghĩa đệ của lão, Tôn Lăng.
Đại hán đứng giữa ngẩn người ra giây lát mới tiếng cười và nói tiếp :
– Quân Thiên Phong chúng tôi mộ danh Hoàng Sơn song nghĩa đã lâu, chỉ hận không có cơ hội làm quen. Lúc này nơi đây được chiêm ngưỡng phong thái, thực anh em mỗ hân hạnh biết bao…
Nói tới đó, y liếc nhìn Hoàng Sơn song nghĩa một cái lại nói tiếp :
– Đôi bên đã trở nên đối lập rồi, tại hạ khuyên hai vị khỏi cần phải tốn công đi hồ Động Đình giúp sức làm chi nữa. Đằng nào cũng không thoát khỏi cái chết thì chi bằng trao ngay tính mạng cho anh em mỗ ở đây có hơn không? Hai vị nghĩ sao?
Vì không chịu được thái độ ngông cuồng của bọn chúng, anh em song nghĩa mới phải ra mặt can thiệp, không ngờ đối phương lại là Trung Điền tứ lang độc bá một phương. Tuy hai người tự biết công lực của mình còn kém đối phương bốn người một mức và cũng biết vừa rồi tại Nhị Lang Triệu Tiểu Thiên sơ ý khinh địch mới bị mình đánh bại một cách dễ dàng như thế, nhưng Song Nghĩa cũng là người nổi danh lâu năm khi nào lại chịu tỏ vẻ lép vế như thế được.
Cho nên Đại Lang Quân Thiên Phong vừa nói dứt lão nhị của Song Nghĩa Tôn Lăng đã trợn ngược đôi lông mày lên quát lớn :
– Các hạ nhanh nhẩu lắm, khiến người ta rất chịu phục, nhưng Quân Thiên Phong, ngươi cảm thấy ăn nói như thế là quá ngông cuồng hay sao? Một hai chưởng làm sao mà phân thắng bại được? Bây giờ mèo nào cắn mĩu nào vẫn chưa biết. Với tài ba của Trung Điền tứ lang mà đòi lấy được đầu lâu của anh em lão phu ư? Hà hà…
Thiên Phong cười khẩy nói tiếp :
– Ngông cuồng hay không lát nữa bạn sẽ biết liền, hà tất phải tốn công nói nhiều làm gì? Tuy Thiên Phong này không dám nói khoát ở trước mặt hai vị, nhưng cũng không phải là tự phụ, quả thực anh em mỗ muốn lấy đầu lâu của hai vị dễ như trở bàn tay.
Tôn Lăng bỗng lớn tiếng cười ha hả và đỡ lời :
– Hay! Hay! Hay! Lão phu muốn lãnh giáo xem Trung Điền tứ lang tái xuất hiện võ lâm thị gì? Hãy đỡ thế chưởng này của lão phu đã.
Nói xong, y giơ chưởng lên tấn công luôn.
Thiên Phong cười the thé nói tiếp :
– Có lẽ lão họ Tôn muốn chóng chết hơn chắc!
Y vừa nói vừa ngấm ngầm vận tám thành công lực lên và sử dụng pho Âm Sát chưởng đã tu luyện mấy năm nay dồn vào bàn tay giơ lên chống đỡ.
Âm Sát chưởng lực độc ác lắm, hễ bị chưởng phong của y quét trúng, bề ngoài không bị thương tích gì hết nhưng ngũ tạng lục phủ thể nào cũng thối nát dần mà chết. Tôn Lăng làm sao biết rõ được như thế.
Nhưng Thiên Phong vừa giở chưởng lực ra thì bỗng thấy Khúc Trì Huyệt ở cánh tay phải như bị kiến đốt, vừa đau vừa tê tái nên chỉ dồn ra được bốn thành kình lực thôi. Y kinh hãi vô cùng, nếu tránh né thì mất hết tên tuổi, và định thâu tay lại dùng tả chưởng chống đỡ nhưng đã muộn rồi.
Sau một tiếng kêu bùng, Tôn Lăng vẫn điềm nhiên đứng yên không hề lui nửa bước, còn Thiên Phong bị đẩy lui năm sáu bước và khí huyết rạo rực.
Sự biến hóa đột ngột như vậy, không những Hoàng Sơn song nghĩa thắc mắc không hiểu mà cả ba người anh em của Thiên Phong cũng cả kinh không hiểu tại sao nốt?
Thiên Phong vừa kinh hãi vừa tức giận, vội vận khí thử xem thì thấy các huyệt đạo đều như thường mới yên tâm, nhưng trong lòng rất ngạc nhiên và đang tìm hiểu xem tại sao lại có chuyện như thế thì đã nghe thấy Tôn Lăng lớn tiếng cười và nói :
– Tôn Lăng ta tưởng Trung Điền tứ lang tái xuất hiện võ lâm có võ công kinh người như thế nào, không ngờ các ngươi ẩn núp ở trong thâm sơn lâu như thế mà lại chịu không nổi một cái đánh như vậy. Lão phu cảm thấy thất vọng quá. Quân Thiên Phong, với tài ba đuổi gà như của ngươi mà cũng đòi giết nổi anh em lão phu hay sao?
Thực là người si nói chuyện mơ, thế mà còn nói khoác hoài?
Trung Điền tứ lang tức giận đến nổ lồng ngực được. Nhị, Tam và Tứ Lang đang định ra tay tấn công thì Thiên Phong đã cười khẩy một tiếng và đáp :
– Lão già họ Tôn kia, ngươi đừng có đắc chí tự phụ như thế vội, có giỏi thì đỡ thử chưởng thứ hai này của mỗ xem sao?
Ngờ đâu, y vừa giơ tay lên, nơi Khúc Trì huyệt lại bị tê tái như trước, không những vậy mà còn không giơ tay lên được nữa, như vậy y không hoảng sợ sao được? Nhưng lần này y đã khôn ngoan, không cần nghĩ đến tên tuổi mà chỉ cần thoát chết trước, cho nên y vừa thấy Tôn Lăng tấn công tới, vội tránh ngay sang một bên.
Tôn Lăng cũng ngẩn người ra, thâu chưởng lại, còn Thiên Phong thì giận dữ đưa mắt nhìn xung quanh quát hỏi :
– Vị cô nương nào hai lần ra tay chỉ giáo thế? Có thể ra mặt để Quân mỗ tiếp kiến không?
Thấy y nói như thế, Hoàng Sơn song nghĩa với Nhị, Tam, Tứ Lang mới vỡ nhẽ, ai nấy đều giật mình kinh hãi, mười con mắt vội nhìn quanh để tìm kiếm xem là ai?
Lúc ấy trong tửu điếm không còn mấy khách, người ngồi gần nhất là thư sinh áo trắng, trông như đau nặng mới khỏi, y cũng như các tửu khách khác, đang trố mắt lên nhìn Song nghĩa với Tứ lang.
Tất nhiên câu hỏi ấy của Thiên Phong không khác gì như đá chìm xuống đáy biển, không có một chút hồi âm nào cả.
Nhưng lão Đại của Hoàng Sơn song nghĩa đã ngấm ngầm lưu ý tới thư sinh kia vì y ngẫu nhiên thấy thư sinh vừa rồi đã có búng hai lần ngón tay, và lúc ấy là lúc Thiên Phong đưa ra chưởng. Nhưng theo mắt y nhận thấy thì thư sinh đó là người rất tầm thường, hai mắt lờ đờ, người ẻo lả yếu ớt, không giống người biết võ chút nào thì làm sao mà có võ công tuyệt thế được? Nên vị đệ nhất cao thủ ấy cũng phải thắc mắc vô cùng.
Bất cứ Chung Dật nghi ngờ có chính xác hay không nhưng người trong bóng tối ra tay cách không điểm huyệt như vậy cũng đủ làm cho Hoàng Sơn song nghĩa với Trung Điền tứ lang đã kinh hoảng đến mất hết hồn vía rồi, vì công lực tài ba như thế chỉ có Vũ nội kỳ nhân chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người mới có được như thế thôi, còn các người đương kim chưởng môn của các đại môn phái cũng không sao có được tài ba như vậy.
Một lát sau vẫn không thấy gì hết, Thiên Phong lại tưởng mình ngẫu nhiên bị như thế thôi, chứ sự thực không có ai đã ra tay tấn công mình đâu, vì vậy y mới yên tâm vội rút khí giới ra cười the thé, lại xông lên tấn công Song nghĩa tiếp.
Hoàng Sơn song nghĩa công lực vốn dĩ kém hơn người một mức vả lại không đem theo khí giới, nay bỗng thấy đối phương ra tay tấn công một cách đột ngột không lên tiếng báo động trước, vì vậy hai người liền quát mắng :
– Quân hèn nhát vô sĩ!
Hai người lại nghiến răng mím môi giơ chưởng lên để định chống đỡ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!