—
Buổi tối hôm đó Trần Văn nhận được một cú điện thoại. Cô thông báo với phó quản lý một tiếng rồi ra khỏi quán bar. Từ cửa chính đi ra cô liền trông thấy Triệu Khải Ngôn. Anh đang tựa vào lan can trên giao lộ, khủy tay đặt trên lan can, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đã được mồi lửa nhưng chưa hút, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Vì đang đứng dưới cơn mưa nhỏ nên trên tóc anh có phủ một lớp ẩm ướt. Trần Văn thực sự hiếm khi thấy Triệu Khải Ngôn có dáng vẻ cô đơn đến vậy, phần lớn thời điểm anh đều có phong thái rất xuất chúng, cử chỉ rất phong nhã, thế nhưng vẻ suy sụp của Triệu Khải Ngôn lúc này trông cũng rất gợi cảm. Trần Văn không thể không thừa nhận đã quen biết với Triệu Khải Ngôn nhiều năm nhưng mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này là mỗi lần từ anh lại toát ra một mị lực khác thường. Thế nhưng anh ấy vẫn cố tình lạnh nhạt…
Tiếng giày cao gót của Trần Văn vang lên nhắc nhở người đang đứng cách đó ba thước. Triệu Khải Ngôn dập tàn thuốc và chờ người bạn tốt tới gần.
“Anh tới Bắc Kinh khi nào vậy?”
“Hôm nay.” Giọng của Triệu Khải Ngôn có chút khàn khàn.
“A, vậy thực sự quá vinh hạnh, ngày đầu tới đây anh đã tìm em rồi.” Trần Văn đăm chiêu nhìn anh rồi lập tức nói, “Anh có muốn vào trong làm một chén không? Trông anh có vẻ… tâm trạng không được tốt đấy!”
Khải Ngôn cười lặng lẽ. Thì ra biểu hiện của mình lại rõ ràng đến vậy ư?
Hai người đi vào quán bar. TrầnVăn chọn một góc yên tĩnh rồi gọi nhân viên phục vụ mang tới một chai rượu đỏ có nồng độ không cao.
“Em sợ anh say hả?” Khải Ngôn cười khẽ.
“Với tửu lượng của anh thì em lo lắng làm gì. Chỉ là cảm phiền anh đừng biến nơi này của em thành chỗ mượn rượu giải sầu thôi.”
“Mượn rượu giải sầu à…” Khải Ngôn thở dài một tiếng rồi ngửa đầu tựa vào sofa và dùng bàn tay che đi tầm mắt, rất lâu sau cũng không thấy anh có phản ứng gì.
Trần Văn hơi bất ngờ, cô chưa từng thấy có lần nào Triệu Khải Ngôn lại thẳng thắn bộc lộ tâm trạng của mình như vậy.
“Anh tới đây du lịch hay đi công tác thế?”
“Công tác.” Giọng nói trầm buồn mang theo vẻ tự giễu cất lên.
Trong đầu Trần Văn không biết vì sao lại xuất hiện một ý tưởng nào đó, “Khải Ngôn, anh đi cùng người yêu à?” Cô nói xong liền cười khổ một tiếng, trong lòng lâm râm khó chịu, “Cô ấy làm anh buồn phải không?” Nói buồn là còn nhẹ.
Triệu Khải Ngôn xoa xoa trán rồi uể oải cười,”Không phải là người yêu. Cô ấy không có ý định để anh tiếp cận, là anh đơn phương tình nguyện.”
Trong lòng Trần Văn giống như bị người ta liên tiếp đâm vào. Cô theo đuổi Triệu Khải Ngôn đã lâu đến mức vẻ nho nhã lễ độ của anh đã không còn khiến cô bối rối. Triệu Khải Ngôn là người đàn ông chín chắn hấp dẫn, giọng nói của anh trầm thấp và nhã nhặn, anh cư xử rất lịch thiệp với người khác, cho dù đối phương có gây rắc rối cho anh thì anh cũng đối đãi hết sức ôn hòa. Cô rất thích cách đối nhân xử thế của anh, cô càng tin rằng Triệu Khải Ngôn không bao giờ thất bại trên phương diện tình cảm. Hôm nay lại được nghe anh nói rằng mình đơn phương tình nguyện, cảm giác này so với từ chối cô có khi còn làm cô khó chấp nhận hơn.
Khải Ngôn buông tay nhìn người con gái ăn mặc thời trang trước mặt, ánh mắt rất thư thái, “Trần Văn, nếu tình cảm còn chưa bắt đầu mà đối phương đã nói rõ là từ chối bị theo đuổi thì như vậy nghĩa là một chút cơ hội cũng không có phải không?”
“Cái gì cơ?” Cô vung tay quá mạnh khiến chén rượu trên bàn suýt nữa đổ.
Khải Ngôn tự nói, “Anh thích cô ấy, anh căn bản không có cách nào khống chế được bản thân…”
“Anh… cưỡng ép người ta ư?” Trần Văn cảm thấy bất ngờ mà hôm nay cô nhận được có lẽ phải một tuần mới tiêu hóa hết.
Triệu Khải Ngôn lắc đầu cười khổ, “Không. Anh… muốn vậy nhưng vĩnh viễn sẽ không làm thế.”
Trần Văn thở dài. Triệu Khải Ngôn đã coi cô như bạn, cô nên thấy hài lòng với điều đó, tuy rằng những lời này lọt vào tai vẫn khiến cô cảm thấy khó tiếp nhận, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy có biết tình cảm của anh dành cho cô ấy không?”
“Có lẽ biết, có lẽ không.” Triệu Khải Ngôn không nhịn được tự giễu, “Mà có lẽ là không muốn biết.”
TrầnVăn cười cười,”Không ngờ Triệu Khải Ngôn cũng có ngày khổ sở vì tình.”
“Cô ấy không cần tình cảm của anh, nhưng anh lại không thể thu về được.” Khải Ngôn nhếch nhếch khóe miệng, “Nhìn anh thế này em thấy có chút vui sướng phải không?”
“A.” Trần Văn thừa nhận cô có chút vui vẻ, thế nhưng cô ghen tỵ nhiều hơn.
Triệu Khải Ngôn uống mấy chén rượu rồi chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình. Trần Văn ghé sát vào người anh rồi chân thành hỏi, “Khải Ngôn, anh có muốn đến chỗ em không? Anh với cô ấy có lẽ nên tách nhau ra một chút thì tốt hơn.” Chí ít anh ấy cũng sẽ không quá đau khổ.
Khải Ngôn suy nghĩ một chút rồi uyển chuyển từ chối, “Cô ấy hiện đang ở chỗ của Lữ Mịch có một mình, anh không yên tâm.”
Trần Văn cười cười, “Vậy anh định thế nào? Đau khổ nhưng vẫn vui à?”
Khải Ngôn không còn sức mà tranh cãi với cô bạn, “Có lẽ thế.” Anh đau khổ vì bị coi thường nhưng chỉ cần là do Nguyễn Tĩnh gây ra thì anh cũng muốn hứng chịu.
“Được rồi, đừng kích động em nữa. Anh vừa đến Bắc Kinh đã khiến em đau lòng buồn bực rồi.” Trần Văn ra vẻ thoải mái,”Có điều trông anh hình như còn đau khổ hơn cả em, lòng em ít nhiều cũng được an ủi phần nào.”
Triệu Khải Ngôn vừa cười vừa lắc lắc đầu, “Cảm ơn em đã an ủi!”
“Đừng khách sáo!”
Anh có thể nói chuyện thoải mái như thế với Trần Văn nhưng với Nguyễn Tĩnh lại chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, anh muốn lại gần cô, cho dù có tầm thường một chút… Triệu Khải Ngôn nhất thời không hiểu được chính mình, rõ ràng anh quen cô chưa tới nửa năm, tình cảm sao có thể trở nên mạnh mẽ như thế? Mỗi lần đối mặt với Nguyễn Tĩnh là mỗi lần tham lam dục vọng nổi lên khiến anh hoang mang rối bời, anh sợ sẽ bất cẩn mà không kiềm chế được, như vậy thì thực đúng là chết ra sao cũng không biết.
Buổi sáng hôm sau Nguyễn Tĩnh mới nhìn thấy Triệu Khải Ngôn. Tối hôm qua anh ngủ trong phòng khách. Thật ra thì tâm tư của Nguyễn Tĩnh có thể nói là trước sau như một, cô luôn luôn không câu nệ cái gì, nhưng sợ Khải Ngôn lúng túng nên cô chỉ mỉm cười với anh thay cho lời chào hỏi mà không nói gì thêm.
Một tuần trôi qua gió êm sóng lặng ngoài dự tính. Những tấm ảnh chụp sau này đều tương đối dè dặt. Sau khi rửa ra mười hai tấm mang đi tham dự triển lãm, hai người không ở lại Bắc Kinh để chờ đợi tin tức mà gần như lập tức lên máy bay trở về thành phố N.
Tối đó, Nguyễn Tĩnh vừa đặt chân vào cửa đã thấy vẻ mặt gió xuân phơi phới của Nguyễn Nhàn đang ngồi trên salon xem phim trong phòng khách. Nguyễn Tĩnh giương mắt nhìn đồng hồ, chín giờ mười lăm. Nguyễn Nhàn trông thấy Nguyễn Tĩnh bước vào, “Ồ, người bận rộn đã về rồi đấy!”
Nguyễn Tĩnh để hành lý sang một bên rồi ngồi xuống, giọng nói có vẻ mệt mỏi, “Hiếm khi thấy chị xem tivi dưới nhà nhỉ?”
“Bởi vì người kia đã dọn ra ngoài rồi.”
Nguyễn Tĩnh sửng sốt một chút, “Người nào dọn ra ngoài?”
Nguyễn Nhàn lườm một cái, “Còn có thể là ai nữa? Chẳng phải là Tưởng Nghiêm sao?”
“… Anh ấy đi khi nào?”
“Ngày thứ hai sau khi em đi Bắc Kinh thì nó vội vàng chuyển đi. Nghe ông nói thì hình như là có đối tượng rồi, trình độ tạo ra vẻ âm trầm bề ngoài cũng giỏi quá nhỉ!”
Nguyễn Tĩnh cười cười, “Thật không đó? Nếu thực thế thì ở đây đúng là có chút bất tiện.”
Nguyễn Nhàn nghiên cứu cô em một hồi mà không thấy có bất cứ biểu hiện gì khác thường thì nghiêm trang nói, “Nó đi cũng tốt, dù sao cũng không phải là người một nhà.”
Nguyễn Tĩnh không biết nói sao nữa, “Sao chị cứ luôn nhằm vào anh ấy thế?”
“Nhìn không vừa mắt.”
Nguyễn Tĩnh bật cười ha hả, “Người thuận mắt chị có lẽ cũng không có nhiều đâu.”
“Ha ha, Triệu Khải Ngôn tuyệt đối thuận mắt chị đấy.”
Nguyễn Tĩnh vừa nghe đến tên người đó thì chợt ho khan mấy tiếng, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh cơ thể ẩm ướt khêu gợi của anh bên trong căn phòng nhỏ, mọi thứ trở nên rõ ràng vô cùng. Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, rành rành là từ lúc đó đến giờ cô không hề nhớ tới, thế mà lúc này sao tự nhiên hình ảnh đó lại hiện ra trong đầu nhỉ?
“Sao thế?” Nguyễn Nhàn thấy sắc mặt cô có vẻ khác thường.
“Không sao, em hơi mệt chút thôi.” Nguyễn Tĩnh day day ấn đường rồi đứng lên, “Em đi ngủ đây. Chị cũng nghỉ sớm đi nhé.” Đi được hai bước cô lại quay đầu và nói một câu, “Chị ít xem phim truyền hình đi. Cái người tuyệt đối thuận mắt chị có lẽ không thích loại phim võ thuật ấy đâu.”
Nguyễn Nhàn khoát tay, “Em không quen anh ấy thì sao biết anh ấy có thích hay không.”
Nguyễn Tĩnh gật đầu, “Cũng đúng!”
Nguyễn Tĩnh trở về phòng tắm rửa rồi đi nằm. Trằn trọc trên giường hồi lâu nhưng cô lại không buồn ngủ chút nào, cho dù cơ thể thì mỏi mệt chết đi được. Không biết làm sao, cô đành ngồi dậy cầm điện thoại trên bàn rồi ấn một dãy số quen thuộc, hành động hoàn toàn vô thức.
“A lô?” Đối phương nhanh chóng bắt máy. Nguyễn Tĩnh thậm chí còn chưa biết phải nói cái gì.
“Nguyễn Tĩnh?”
Nguyễn Tĩnh không ngờ đối phương lại biết đó là cô, cô còn cho rằng điện thoại của người này không có số của mình.
“Muộn thế này còn quấy rầy anh!”
“Có việc gì à?” Giọng nói của Tưởng Nghiêm có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nguyễn Tĩnh đột nhiên cảm thấy hành động của mình vô cùng vô vị, “À, không có việc gì. Tôi chỉ muốn hỏi vì sao anh lại chuyển ra ngoài thôi.” Nói xong những lời này, Nguyễn Tĩnh chỉ hận không thể đập đầu vào thành giường.
Đối phương trầm mặc một lúc rồi cuối cùng mới trả lời bằng một câu, “Cô mới vừa xuống máy bay, ngủ sớm đi!” Không đợi Nguyễn Tĩnh mở miệng, Tưởng Nghiêm đã lập tức tắt máy.
Nguyễn Tĩnh đổ người vào trong chăn bông và nhắm mắt lại, “Fuck you!”
Nhưng mà, sao anh ta lại biết cô vừa mới xuống máy bay nhỉ?
Ngày hôm sau Triệu Khải Ngôn xuất hiện tại nhà họ Nguyễn. Nguyễn Nhàn kinh ngạc, Nguyễn Tĩnh cũng kinh ngạc không thôi. Khải Ngôn cầm một chai rượu đỏ năm 86 đưa cho Nguyễn Nhàn.
“Nhờ anh cảm ơn Triệu Lâm giúp tôi nhé!” Nguyễn Nhàn nhớ tới việc mình và Triệu Lâm đã từng bàn bạc về việc tặng rượu này rồi, chỉ không ngờ Triệu Khải Ngôn lại đồng ý làm việc đó. Khi Nguyễn Nhàn dẫn Triệu Khải Ngôn vào phòng khách, cô còn tranh thủ ra dấu chữ V với Nguyễn Tĩnh đang đứng nguyên ở cửa phòng bếp ăn táo.
Nguyễn Nhàn bình thường vẫn tùy tùy tiện tiện nhưng khi đối mặt với người mình ngưỡng mộ trong lòng thì tay chân cũng bớt phóng túng đi ít nhiều, hiếm khi thấy cô có chút vẻ thục nữ như thế.
Nguyễn Tĩnh cắn một miếng táo, cô đi tới bàn ăn và cầm ly sữa tươi mang vào phòng bếp rồi đi ra vườn hoa để không làm phiền đến hai người đang lịch sự nói chuyện với nhau.
Sau đó, khi chiếc Lexus màu đi khỏi thì Nguyễn Tĩnh cũng vừa gặm xong trái táo và uống xong ly sữa. Một lúc sau thì di động của cô đổ chuông.
Nguyễn Tĩnh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cô nghĩ ngợi một lúc rồi mới nhận điện, “Anh đang lái xe à?”
“Không, tôi đang đứng ở ven đường.” Đối phương lẳng lặng mở lời, “Nguyễn Tĩnh, chúng ta vẫn còn là bạn phải không?”
Nguyễn Tĩnh khẽ thở dài, “Chúng ta vẫn luôn là bạn mà.”
Triệu Khải Ngôn cười khổ. Nếu có đủ can đảm, anh sẽ nói thẳng rằng tôi không muốn dừng lại ở quan hệ bạn bè này đâu, mối quan hệ kiểu này không cách nào khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Hai người không hẹn mà cùng trầm mặc. Đến khi cả hai đều tưởng đối phương đã cúp máy thì Khải Ngôn lại nhịn không được mở miệng, “Nguyễn Tĩnh, ngày mai tôi sẽ đi Anh.”
Nguyễn Tĩnh ừ một tiếng mà không nói gì thêm.
Triệu Khải Ngôn cảm thấy mình bị bức ép đến mức không còn giữ được chừng mực nữa, anh ngông cuồng muốn cô giữ anh lại. Tâm trạng của Triệu Khải Ngôn bỗng nhiên rơi xuống đáy vực, anh không kiềm chế được mà hỏi cô một câu, “Em có muốn nói gì với tôi không?”
Nguyễn Tĩnh phải thừa nhận Triệu Khải Ngôn mặc dù đã gây khó khăn cho cô nhưng cô không hề có ý bài xích anh, “Chúc anh thuận buồm xuôi gió, à, còn nữa, hẹn gặp lại!”
Giới hạn dường như đã được tạm thời vạch rõ. Triệu Khải Ngôn đau đớn đến mức phải hít sâu một hơi. Anh lại liên tục nhắc nhở bản thân không nên làm cho mình càng thêm không còn đường lui.
“Nguyễn Tĩnh…” Anh nghe thấy chính mình đang khẽ gọi tên cô nhưng không biết giãi bày cảm giác rối loạn phức tạp này thế nào, cuối cùng, anh chỉ bình thản nói ra một câu, “Hẹn gặp lại!”