Cớ Sao Rung Động Vì Em
Chương 6: Đầu mèo đầu chó
Edit: Hinh
Lúc Chu Từ Lễ tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, mấy vết đỏ trên người đã biến mất gần hết, nhưng giọng vẫn còn khàn, anh chống tay nửa ngồi dậy, nhíu mày đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Trên ghế sô pha đối diện có một sinh vật cuộn tròn không rõ hình dáng, mái tóc lộn xộn phủ lên trên, cổ cong thành một hình dạng kỳ quái, ngủ vậy rất khó chịu.
Ngô Lăng bị đói nên tỉnh, cậu ta xoa xoa cái bụng trống rỗng, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông trên giường đang chậm rãi cởi bộ đồ bệnh nhận trên người mình ra, vạt áo mở rộng, để lộ cơ bụng rắn chắc nhưng không khoa trương.
Chu Từ Lễ thấy cậu ta tỉnh thì nói, ”Tối qua làm phiền em rồi.”
Ngô Lăng đờ ra hai giây rồi vội vàng xua tay, ”Là chị Lục đưa thầy đến đấy ạ, em cùng lắm chỉ xem như đi chung thôi.”
Động tác của Chu Từ Lễ dừng lại, im lặng nhìn một vòng phòng bệnh, “Người đâu?”
Ngô Lăng chớp mắt mấy cái, ”Ai?”
”Lục Nghi Ninh.” Anh đọc rõ từng chữ, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà vị cồn trên đầu lưỡi vẫn chưa biến mất.
Ngô Lăng: ”À, mấy tiếng trước chị Lục nhận điện thoại xong thì vội vàng trở về rồi.”
Chu Từ Lễ nhíu mày cởi đồng phục bệnh nhân ra, một mùi thuốc khử trùng nồng nặc chui vào mũi. Trên đầu giường đặt quần áo của anh, tất cả những nếp nhăn trên áo quần đều đã được là phẳng.
Ngô Lăng biết rõ tính tình của giáo sư nhà mình, anh không quen người khác đụng vào đồ của mình, đặc biệt là quần áo.
Tối hôm qua cậu ta đi theo hộ sĩ trả tiền, lúc trở về thì Lục Nghi Ninh đã sửa sang lại hết tất cả, bề ngoài thoạt nhìn là thiên kim tiểu thư, không ngờ chuyện gấp quần áo này còn thuận tay hơn ai khác.
Tầm mắt của Chu Từ Lễ lạnh nhạt lướt qua, ”Cũng là cô ấy sửa sang lại?”
”… Đúng vậy.” Đầu óc Ngô Lăng hỗn loạn, cậu ta cẩn thận nghĩ nghĩ, ”À, chị Lục có hỏi em Bảo Bối là ai, lúc đó em uống say quá, giờ cũng không nhớ đã trả lời sao nữa.”
Mặt Chu Từ Lễ thả lỏng, cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, trong đống suy nghĩ rối tung như tơ vò, cuối cùng anh cũng tìm thấy được chút dấu vết.
Tối hôm qua, ngón tay chạm vào sợi tóc mềm mại của cô gái, xúc cảm rõ ràng, cảm giác rất khác với lông mèo.
Anh khẽ thở dài, nâng tay vén mái tóc phủ trước trán ra sau đầu, đầu ngón tay truyền đến cảm giác khác thường, anh hơi căng ngón tay, cuối cùng là buông ra đi đến buồng vệ sinh trong phòng bệnh rửa mặt.
Gọi xe trở lại khách sạn Vân Sơn, tài xế oán than cả đường, đi trên đất hoang mạc làm lốp xe ông ta mới thay bị mài mòn một lớp rồi.
Khi Chu Từ Lễ xuống xe, anh lấy hết tiền mặt trong ví ra đưa, ”Đủ không?”
Lái xe nghẹn họng, đảo mắt vài vòng, ”Đủ, đủ.”
Đi vào sảnh, hai người bị đống thiết bị chụp ảnh đặt trước cửa ngăn lại. Lâm Tấn An chạy lên chạy xuống dọn dẹp hành lý, khi chạy lên lầu làm ván gỗ hơi lung lay, rồi phát ra một tiếng kẽo kẹt chói tai.
Trong sảnh còn có Thẩm Tây, cô ta cúi đầu ăn mì, trong tay cầm một lọ sa tế đỏ tươi.
Lúc này các học sinh đều đang dọn dẹp hành lý, cô ta ngồi ở đó, thoạt nhìn có vẻ rất cẩn thận.
Chu Từ Lễ dời tầm mắt, lấy tay ra khỏi túi áo, cầm túi lớn túi nhỏ đặt dưới đất chuẩn bị đi lên lầu, bỗng nhìn thấy người đang kiểm tra đồ ở một góc.
Trong lòng Lục Nghi Ninh có một cuốn sổ, cô cầm bút vẽ từng cái một, trên trang giấy ngập tràn chữ viết.
Cô lười biếng ngáp một cái, dưới đôi mắt là quầng thâm đen.
Mũi chân Chu Từ Lễ xoay lại, không hiểu tại sao lại đi đến trước mặt cô, ”Cần giúp không?”
Lục Nghi Ninh mở mắt ra, lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt đi, ”Giáo sư Chu, anh về rồi à.”
Cả sảnh yên tĩnh không tiếng động, giọng của hai người cũng không tính là lớn, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng. Lưng của Thẩm Tây ngồi cách đó không xa bỗng cứng đờ, chậm rãi quay đầu cẩn thận liếc nhìn họ một cái.
Tầm mắt Lục Nghi Ninh giao nhau với cô ta giữa không trung, cố ý lớn giọng nói: ”Anh hết hoàn toàn chưa? Đã dị ứng với cồn còn uống rượu làm gì, sau này phải chú ý chút đấy.”
Thẩm Tây: ”…”
Cô ta mím môi, mì cũng ăn không vô nữa, đi qua bên cạnh Chu Từ Lễ, run rẩy ngẩng đầu, giọng rất nhỏ, ”Giáo sư Chu, hôm qua không phải em cố ý đâu.”
Vừa dứt lời, Lục Nghi Ninh đã bình tĩnh hỏi: ”Bạn học Thẩm, cô học khoa tiếng Trung, ‘cố ý’ nghĩa là gì cô không biết sao?”
Thẩm Tây thở dốc, hốc mắt đỏ bừng, lần này không phải giả vờ, mà là sắp khóc thật. Dáng vẻ cô gái thanh tú vô hại, hốc mắt lại đỏ làm mọi người đều mềm lòng.
Lục Nghi Ninh giả vờ lướt điện thoại, ”Để tôi xem xem mình lưu tệp vào thư mục nào rồi…”
Thẩm Tây lập tức điều chỉnh cảm xúc lại, cung kính cúi người giải thích: ”Thật xin lỗi giáo sư Chu, sau này em sẽ không quấy rầy thầy nữa.”
Nói xong liền che mặt chạy lên lầu hai.
Lục Nghi Ninh khẽ nở nụ cười, đầu ngón tay lướt trên điện thoại, có phải cô quá cứng rắn rồi không, hơn nữa cũng không phải ân oán giữa bọn cô, với lại Chu Từ Lễ đã có người mình thích rồi, cô thì tính là cái gì chứ.
Rất tự quyết.
Chu Từ Lễ cảm nhận được sự khác thường của Thẩm Tây, anh rũ mắt nhìn người bên cạnh. Cô gái buông mày, chỗ đuôi lông mày vốn đang toát ra ý cười bỗng biến mất, khóe miệng hạ xuống, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, Lục Nghi Ninh sâu sắc vỗ vỗ vai anh, đột nhiên bình thường trở lại, ”Tôi biết anh là quân tử có ơn phải báo đáp, nhưng mà mấy lời cảm ơn đó dư thừa lắm.”
Chu Từ Lễ cong môi cười nói: ”Ừm, cho nên?”
Lục Nghi Ninh lập tức biến thành dáng vẻ cầu xin người khác, cô chắp hai tay lại: ”Muốn nhờ anh kiểm tra thiết bị giúp, thật sự là nhiều quá.”
Đúng thật là Chu Từ Lễ không thích thiếu ân tình của người khác, anh nhận lấy sổ của cô, tầm mắt lướt nhìn tên thiết bị trên giấy vài lần. Cô gái này sắp xếp rất tỉ mỉ, bên cạnh tên còn vẽ tranh minh họa đơn giản, người ngoài nghề cũng có thể xem hiểu.
”Cô là sinh viên khoa tự nhiên?” Anh nhướng mày hỏi.
Sinh viên khoa xã hội quen dùng lời để biểu đạt, còn sinh viên khoa tự nhiên thì có lối suy nghĩ lập thể hóa hơn.
Não Lục Nghi Ninh vận hành rất nhanh, cô nắm chặt bút trong tay, trong giọng nói có ý trêu chọc, ”Giáo sư Chu, lần trước anh hỏi tuổi của tôi, lần này lại hỏi khoa của tôi, có phải là muốn tìm hiểu tôi không?”
Đuôi lông mày Chu Từ Lễ vừa nhướng lên, một tầm mắt mát lạnh lập tức dừng lại trên mặt anh, biểu cảm không che dấu được sự đắc ý.
Lục Nghi Ninh buông môi dưới bị cắn chặt ra, biểu cảm rối rắm, ”Nhưng như vậy Bảo Bối của anh có ghen không?”
Chu Từ Lễ nhịn cười, một lần nữa cúi đầu đối chiếu thiết bị, ”Sẽ không.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghi Ninh suy sụp hẳn, cơ thể cô hơi hướng về phía trước, nhỏ giọng nói: ”Một người phụ nữ ưu tú như vậy, cô ấy thật sự sẽ không ghen à?”
Chu Từ Lễ giương mắt, biểu cảm rất nghiêm túc, không mang chút lừa gạt nào, ”Ừm, sẽ không.”
Đôi mắt tối đen của Lục Nghi Ninh chớp chớp, bỗng nhiên có chút thất bại, nhất định đối phương là một cô gái bị bảo vệ rất nghiêm không biết được khói lửa nhân gian, không hiểu bản chất của xã hội rồi.
”Tôi có thể gặp cô ấy không?” Cô hỏi, ”Nếu được thì tôi sẽ giúp hai người chụp một tấm ảnh đẹp nhất.”
Chu Từ Lễ rũ mắt, ”Chụp ảnh riêng?”
Đại não Lục Nghi Ninh dừng lại giây lát, muốn giải thích mình là một nhiếp ảnh gia vô cùng chuyên nghiệp, không chỉ chụp ảnh riêng thôi mà những mặt khác cũng rất giỏi.
Nhưng mà, sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, dường như đã nhớ kỹ trình độ của cô trong đầu.
Lục Nghi Ninh đành phải thảm thương mà nhập vai nhiếp ảnh gia chỉ chụp ảnh riêng, sau khi cô nghĩ lý do xong thì chậm rãi nói: ”Giáo sư Chu, anh thương tình tôi đi, mấy người làm nghề như bọn tôi không dễ dàng đâu, nếu không làm việc sẽ không có tiền ăn cơm, mà không có tiền ăn cơm thì sẽ không có sức làm nghệ thuật.”
Chu Từ Lễ hơi nghiêng đầu, mí mắt hơi mỏng nhấc lên, khóe mắt đuôi lông mày đều có một loại hương vị rất gợi cảm.
”Trao đổi đi, cô phải kể tôi biết cô đã nói gì với Thẩm Tây.”
”…”
Lục Nghi Ninh không khỏi rụt vai, tội nghiệp nói, ”Có thể đổi điều kiện không? Ví dụ như —”
Chu Từ Lễ cười nhạt: ”Tôi không cần chụp ảnh riêng.”
Kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim lập tức vỡ nát.
Lục Nghi Ninh trừng mắt, không thể tin được mà há miệng thở, sau khi khiếp sợ xong thì bày ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc, vì có thể nhìn thấy được tiểu tiên nữ bị giáo sư Chu nâng trong lòng bàn tay, xé rách cái mặt nạ ngoan ngoãn của cô thì tính là gì chứ!
”Tôi tra được hồi trước Thẩm Tây và bạn trai cũ có đến phòng làm việc của bọn tôi chụp một bộ ảnh tả thật. Hơn nữa với hiểu biết của tôi với hiệu trưởng đại học S, một người ba bảo thủ như vậy nhất định sẽ không cho phép cô con gái mình nuôi lớn có hành vi khác thường như thế.” Cô dùng một hơi nói xong, rồi thở dài, ”Xem như là uy hiếp đi, bạn học Thẩm cũng ăn chiêu này của tôi, hai bên đều yên ổn.”
Chu Từ Lễ kiên nhẫn nghe cô kể xong một chuỗi sự việc, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, anh cúi đầu xé một tờ giấy phía sau cuốn sổ, nâng bút viết một dãy số.
Trong quá trình anh viết số, Lục Nghi Ninh im lặng đếm mười, trăm, nghìn mãi cho đến khi vượt qua đơn vị triệu, ”Ôi mẹ ơi, tiền bồi thường này hình như hơi nhiều rồi thì phải?”
Mắt Chu Từ Lễ giật giật, ký tên sau dãy số theo thói quen, lời ít ý nhiều nói: ”Đây là phương thức liên hệ.”
Khóe miệng Lục Nghi Ninh cứng lại, máy móc gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
***
Buổi chiều hôm đó, Lục Nghi Ninh lên máy bay bay về thành phố S, cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, kéo ván che lên quan sát mặt đất, toàn cảnh Tây Bắc rộng lớn hiện lên bên ngoài khung cửa sổ, rồi bị con sông Hoàng Hà chảy ngang qua xé vụn thành từng mảnh đất nhỏ.
Máy bay bay qua tầng mây dày, tất cả cảnh vật đều biến mất, đến khi ánh sáng chói mắt trở lại mới hiện ra.
Lục Nghi Ninh lười biếng dựa vào ghế, kéo ván che lại, chuẩn bị đeo đồ bịt mắt lại nghỉ ngơi, theo dự tính thì ba tiếng sau sẽ đến nơi, mà sau khi quay về cô còn phải đến phòng làm việc xử lý các vấn đề còn sót nữa.
Hôm trước Tây Tác phụ trách chụp ảnh cho một tiểu thịt tươi mới nổi, nhưng bình thường tiểu thịt tươi đó ra ngoài đều dựa vào trang điểm và fitter, nên vừa đứng trước màn ảnh chuyên nghiệp của bọn họ thì các khuyết điểm đều lộ ra.
Đường nét không rõ, xương gò má quá cao, mí mắt sưng vù, màu da tối đen không sáng bóng.
Nhưng tiểu thịt tươi vẫn rất tự tin với nhan sắc trời ban của mình, cứ khăng khăng nói là do phòng làm việc của bọn họ không biết chụp ảnh.
Người đại diện hy vọng có thể tự mình trao đổi với bà chủ, dù sao thì trong giới chụp ảnh Tây Tác vẫn luôn được khen ngợi.
Chụp ảnh chứ không phải phẫu thuật thẩm mỹ, Lục Nghi Ninh vẫn luôn nhấn mạnh điểm này, người chỉnh ảnh sẽ không vì thỏa mãn sở thích cá nhân mà đi lừa gạt quần chúng nhân dân.
Dựa theo tiêu chuẩn của phòng làm việc, nếu họ không đạt yêu cầu của khách hàng thì có thể chọn hủy hợp đồng.
Xe phòng làm việc phái đến chờ ở ngoài cửa sân bay, sau khi Lục Nghi Ninh lên xe liền ngửa đầu ra tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, bỗng cô nhớ đến gì đó, lấy cuốn sổ từ trong ba lô ra, lật đến trang có dãy số Chu Từ Lễ cho, bấm vào khung tìm kiếm Wechat, ghi số tìm.
Ba giây sau, trên màn hình xuất hiện cái đầu của một con mèo Anh lông ngắn.
Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, kiểm tra thông tin của người này, ừm, chắc là không thêm nhầm người.
Nhưng mà, không phải trên mạng nói người lấy đầu mèo đầu chó làm avatar thì hơn 80% là tra nam à?
”…”
Có điều nhìn kỹ lại, con mèo này của giáo sư Chu… rất là đáng yêu á!!! Cái lổ tai xù xù đó khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được muốn sờ thử một phen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!