Cớ Sao Rung Động Vì Em
Chương 65: Phiên ngoại 9: Đại kết cục
Edit: Hinh
Lại sắp kết thúc một năm, Chu Từ Lễ nhớ rõ khi đến mùa đông Lục Nghi Ninh sẽ bị đau dạ này nên cố ý mời bác sĩ điều dưỡng đến làm bữa trưa. Cô không ăn vô mấy thứ nhạt nhẽo đó, chỉ có lệ ăn vào miếng, muốn nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng bị ông xã túm lấy, Chu Từ Lễ trực tiếp ôm người đặt lên đùi mình, “Không ăn xong không cho xuống.”
Tuy rằng Lục Nghi Ninh thích gần gũi với anh, nhưng làm vậy trước mặt cục cưng một tuổi thì trong lòng vẫn không tránh khỏi sợ con trai học thói xấu.
Cô xấu hổ bực bội đánh tay anh, “Anh buông ra, em tự ăn.”
Chu Từ Lễ dù bận vẫn ung dung kéo chén cơm qua hất cằm, “Ăn đi.”
Cậu bạn nhỏ Chu Tẫn nhìn bọn họ, mới qua vài giây liền nở nụ cười, nước dãi chảy quanh miệng, một đôi mắt đẹp như quả cầu thủy tinh.
Lục Nghi Ninh: “Bảo bối mà học xấu thì đều do anh sai.”
Chu Từ Lễ chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, không mảy may quan tâm, dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn thằng con trai mỗi ngày đều tranh giành tình cảm với mình, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Lục Nghi Ninh: “…”
Đêm 30, Chu Tẫn ở lại nhà cũ được ông Lục chăm sóc, hai người lái xe đến bờ biển hưởng thụ thế giới của hai người.
Trước đó Chu Ôn Lan có lén lút nhét vào cốp xe bọn họ hai cái hộp, Chu Từ Lễ nhớ đến liền đi ra phía sau mở cốp xe.
Lục Nghi Ninh đi lại xem, “Pháo hoa?”
“Ừm, muốn bắn không?”” Anh hỏi.
“Bắn đi, dù sao cũng không có chuyện gì.”
Chu Từ Lễ cầm hai hộp xuống, bên bờ biển có không ít người bắn pháo hoa, bọn họ tìm chỗ ít người một chút.
Lục Nghi Ninh: “Có bật lửa không?”
Chu Từ Lễ rũ mắt liếc nhìn cô một cái, không biết suy nghĩ cái gì, ngón tay sờ vào túi tiền tạm dừng mộ chút, mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
Lục Nghi Ninh nửa tin nửa ngờ, đi đến trước mặt anh xem, thò tay vào túi anh lấy đồ ra, “Còn biết che giấu nữa, Chu tiên sinh thật lợi hại.
Trong công việc có chuyện bực bội, Chu Từ Lễ sẽ hút thuốc theo thói quen, Lục Nghi Ninh không cho anh hút nên tịch thu rất nhiều bật lửa. Đủ loại nhãn hiệu, loại 3 tệ ở tạp hóa hay loại định chế của Zippo, lần này thoạt nhìn quý hơn nhiều.
Lục Nghi Ninh cuoif cười, “Trơ về lại tính sổ ới anh.”
Chu Từ Lễ hơi nhíu mày, thấy cô tiến lên chọn pháo hoa liền nói, “Em cẩn thận một chút.”
Từ nhỏ Lục Nghi Ninh đã thích đồ chơi của con trái, mấy thứ như pháo hoa này cô chơi rất thành thục, sau khi châm lửa liền lùi về sau vài bước tựa lên người anh, ngửa đầu nheo mắt thấy trên không trung có một đống khói lửa nổ tung.
“Chu Ôn Lan mua cái này cũng được lắm.”
Chu Từ Lễ nhướng mày, ôm lấy eo cô từ phía sau, không hề giống như đã từng sinh con, thậm chí còn tinh tế hơn trước khi mang thai.
“Bà xã, anh sai rồi.”
Lục Nghi Ninh không hề biến sắc: “Sai ở đâu?”
“Sau này anh không hút thuốc nữa được không?” Anh cố ý trầm giọng ra vẻ yếu thế.
Lục Nghi Ninh thật lòng muốn tốt cho cơ thể của anh, nếu tiếp tục nhiều ngày nữa thì cô sẽ cơ thể anh sẽ suy sụp. Cô xoay người ôm lấy hai má anh, nghiem túc nhìn: “Ông xã, sau này anh có mệt thì cứ ôm em một cái — Môi trường tự nhiên không ô nhiễm, đảm bảo anh vừa lòng.”
Chu Từ Lễ kề tai nói nhỏ với cô, “Em sẽ không chịu nổi.”
Lục Nghi Ninh phát hiện tên đàn ông này ngày càng không biết xấu hổ, “Một người đã sắp 30 như anh còn dám xem thường thể lực của thiếu phụ nữu em.”
Chu Từ Lễ vô cùng vui vẻ, “Biết rồi.”
Lâm Gia và Chu Hồi có con, sinh ra lúc Chu Tẫn ba tuổi, một bé gái, sau khi sinh liền đưa đến Mỹ kiểm tra, cũng may không có gien mang bệnh di truyền.
Vì sinh vào lễ Trung thu của Trung Quốc nên nhũ danh là Nguyệt Bính (bánh trung thu). Chu Tẫn dùng ánh mắt trông mong nhìn cô búp bê bên trong, Nguyệt Bính vừa khóc cậu nhóc đã tay chân luống cuống chồm lên nôi, cực kỳ yêu thương em họ này.
Tiểu Chu Tẫn thường xuyên hỏi Lục Nghi Ninh, tại sao các bạn khác đều có em gái, chỉ có cậu một mình.
Tiếng nói còn vươn mùi sữa làm mẹ rất vô tội, đâu phải cô không muốn đâu, là do ba con quá thương mẹ, không muốn để cô đau thêm một lần nữa.
Tiểu Chu Tẫn đành phải từ bỏ, vô cùng nản lòng, khi có một em họ, cậu nhóc liền vô cùng thích.
Sau khi Chu Hồi đỡ bệnh liền trở lại công ty giúp Chu Từ Lễ làm ăn, Universe ngày càng mở rộng, lượng công việc cũng nhiều hơn, hai vị thiếu phụ rảnh rỗi ở nhà nói chuyện với anh, không tránh được nhắc đến chồng mình.
“Tiền có gì tốt chứ, cả ngày kiếm tiền không thấy mệt à.” Lục Nghi Ninh cầm bóng chơi với bảo bối nhỏ trong nôi, “Trở về ngắm con, ôm vợ còn tốt hơn.”
Lâm Gia đục tay cô, “Nghe trợ lý Cố nói, trong văn phòng tổng tài có một thư ký nũng nịu mới đến, sao hả, tổng tài phu nhân lo lắng/””
Lục Nghi Ninh liếc cô, “Nũng nịu gì chứ, rõ ràng là Lâm Đại Ngọc đời thật, mới bắt đầu đi làm đã ngã vào lòng Cố Sâm, thấy Chu Từ Lễ đã nên hôn nên mới không dám quang minh chính đại vậy thôi.”
Lâm Gia cười: “Là do thấy cậu dữ như vậy nên không dám quyến rũ ấy.”
Lục Nghi Ninh nghiến răng nghiến lợi, “Thấy mà không nói mới là bạn tốt.”
Trong nhóm nặc danh của Universe có một câu thế này: Tiểu Chu tổng lạnh lùng xa cách, cũng là một người cực dịu dàng. Chu tổng trong sạch tao nhã, trên người có khí chất thân sĩ của Anh. Hai người đều là đàn ông muốn mà không được, mọi người cũng đừng mơ mộng nữa.
Cái gọi là không chiếm được nghĩa là đều lập gia đình cả rồi, hai người đều cưng chiều bà xã, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng.”
Chỉ thiếu nước đưa mạng cho bọn cô.
Nhưng không phải vợ quản nghiêm, hai người đàn ông rất tự do, còn có nhân viên thấy bọn họ uống rượu ở Hồ Sắc, à không đúng, là tiểu Chu tổng nhìn Chu Hồi uống rượu.
Chu Hồi có thể tiếp tục sống đã coi như là một bước đột phá trong lịch sử của y học, không ít phóng viên đến cửa phỏng vấn chuyện của công ty, tất cả đều là tạp chí y học.
Lần nào anh ta cũng chỉ nói có mấy câu, sống sót được rất may mắn, tất cả đều là công lao của vợ tôi.
Thỉnh thoảng Chu Từ Lễ đi ngang cười nhạt không nói, thật đúng là một liếm cẩu khí chất thượng thừa.
Đối lập với cuộc sống hạnh phúc của hai người chú, cuộc sống mỗi ngày đều dính với mèo mèo chó có của bác sĩ Chu đơn giản hơn nhiều. Hôm nay cắt trứng cho ba con mèo, đối mặt với gương mặt thảm thương của bọn nó, bác sĩ Chu có hơi xúc đông.
Anh ta quyết định, sau này giải phẫu triệt sản sẽ giao cho các bác sĩ khác làm.
Thật con mẹ nó đau lòng.
Tháng 9 anh về Singapore đợi một tháng, Tống Văn Liễm cứ lải nhải bên tai rằng anh đã lớn tuổi rồi còn không tìm bạn gái, cuối cùng nêu ý kiến muốn giúp anh xem mắt.
Chu Ôn Lan buồn chán chơi điện thoại, nhận được một tin nhắn, Tiếu Hành gửi tin nhắn đến, nói anh ta đưa em gái đến Singapore công tác, hy vọng anh có thể đưa Tiếu Lê đi dạo xung quanh.
Nhớ đến cô gái mềm mại kia, Chu Ôn Lan không đành lòng từ chối, chấp nhận lời mời của ông chủ Tiếu, hôm sau lái xe đến khách sạn.
Một căn phòng nọ của khách sạn Kim Sá, khi chuông cửa vang bên, Tiếu Lê tưởng anh trai đã trở lại liền đeo bịt mắt ngáp mở cửa.
Chu Ôn Lan sửng sốt, tầm mắt vô thức nhìn về phía cánh tay lộ ra ngoài của cô ấy, anh nuốt nước miếng, “Ê ê, hai chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không?”
Tiếu Lê lập tức tỉnh táo lại, đóng cửa vào mặc quần áo.
Tóc mái của Chu Ôn Lan bay bay, đây là lần đầu tiên anh ta bị đứng ở ngoài cửa.
Tiếu Lê mặc quần áo xong, mời người đàn ông đứng ngoài cửa vào phòng, “Anh tùy tiện ngồi đi, tôi đi rót nước.”
Chu Ôn Lan thật sự tùy tiện ngồi trên sô pha, không để ý mà bỏ qua cái gì đó màu trắng trắng. Mới đầu không biết là cái gì, nghĩ là không để cô ấy bị dơ, nhưng khi ngón tay vừa đụng vào vải liền cảm thấy lạ lạ.
Tiếu Lê rót nước đi về, cảm thấy khác thường, đỏ mặt nói, “Anh là biến thái hả!!!”
Chu Ôn Lan định thần, buồn cười hỏi lại: “Không phải là anh trai sợ em bị dơ sao, hơn nữa tự cô để ở đây mà.”
Tiếu Lê nghĩ lại thì đúng là mình đuối lý, liền cầm thứ kia nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Lớp vải Chu Ôn Lam chạm vào còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của co gái, anh vuốt ngón tay, mất tự nhiên cúi đầu cười hai tiếng.
Đưa Tiếu Lê đi xe ngựa khu người Trung và chơi một vòng khu giải trí, cơ thể cô không tốt lắm, còn muốn thử chơi tàu lượn siêu tốc nhưng bị Chu Ôn Lan dỗ dành, dùng một cây em.
Tiếu Lê là một cô gái được nuông chiều từ bé, nhưng trên người không có tính khí đại tiểu thư, nói một là một, tuyệt đối không nhăn nhó. Ăn kem, là một cô gái có tôn nghiêm!
Qua một ngày, Chu Ôn Lan đưa cô về khách sạn, trước khi tạm biệt, anh giữ chặt tay cô.
Có một loại xúc động muốn lừa con nít.
“Anh trai hỏi em chuyện này.”
Tiếu Lê ôm túi nhìn anh, “Hỏi đi.”
“Anh trai muốn ở bên em, không biết em có thích anh không?” Chu Ôn Lan tìm lý do, sợ cô khó xử lại bổ sung một câu, “Không thích cũng không sao, anh trai khó chịu một chút là xong rồi.”
Tiếu Lê chớp chớp mắt, “Thích mà anh nói, là thích giữa đàn ông và phụ nữ?”
Chu Ôn Lan khẽ ừ, “Không phải thích mà Tiếu Hành dành cho em, mà còn hơn một bậc so với anh ta.”
Tiếu Lê suy nghĩ vài giây, cúi đầu nở nụ cười, “Anh không sợ anh tôi đánh anh à?”
Chu Ôn Lan hừ hừ, “Sợ anh ta làm gì?”
Tiếu Lê dùng ngón tay mềm mềm chọc vào lúm đồng tiền của anh, “Anh không sợ là được, anh em nói ai muốn ở bên cạnh em thì sẽ đánh người đó.”
Sau đó, Lục Nghi Ninh nghe chuyện trong buổi cơm tất niên liền không nhịn được hỏi đương sự: “Phỏng vấn ông chủ Tiếu và cháu nhỏ một chút, rốt cuộc hai người là ai thắng?”
Tiếu Hành nghiến răng, không mấy vui vẻ nhìn người đàn ông bên canhk.
Chu Ôn Lan đắc ý nắm lấy tay cô gái, “Cái này còn phải nói?”
Tiếu Hành: “Tôi chưa bao giờ thấy người không muốn sống như thế.”
Tiếu Lê mở ảnh chụp lúc ấy ra, trên mặt hai người đều bị thương, sưng đỏ, đặc biệt là Chu Ôn Lan, bị đánh thành đầu heo.
Còn ông chủ Tiếu chỉ bị thương ở khóe miệng.
Chu Ôn Lan cong môi cười cười, “Thắng được một cô gái, không lỗ.”
Lâm Gia kêu mọi người đến chụp ảnh, một đám người ngồi chung một chỗ, tiếng nói cười vang vọng.
Chúng ta kề vai đi qua một hành trình thật gian nan, cũng may phía trước có ánh mặt trời chiếu sáng.
Cảm ơn vì đã gặp.
Gặp, mọi người tốt nhất.
Hoàn toàn văn.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã ủng hộ, mọi người là tốt nhất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!