Cô Thành Bế
Chương 1: Tiết tử
“Đến rồi sao?” Nàng ở trong xe, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi. Tiếng khóc bi thương của nàng quanh quẩn khắp cả chặng đường đi, đây là giọng nói mơ hồ duy nhất tôi có thể nghe thấy giữa những tiếng khóc hỗn độn.
“Sắp tới rồi, sắp tới rồi…” Tôi đáp, giơ roi vung xuống con bò kéo xe duy nhất, khiến con vật đang ung dung chạy nước kiệu[1] thở phì phò vài tiếng theo thói quen rồi tung vó lao về phía trước. Dưới gầm xe, hai bánh xe lộc cộc lăn trên con đường không bóng người qua lại.
Ban đêm, phố thị phồn hoa bỗng trở nên u ám đáng sợ, ánh mắt tôi theo gió bay xa, chúng tôi đi qua rất nhiều con đường. Mưa rơi không ngớt và tiếng nấc nghẹn của nàng đánh vào tim tôi, quần áo tôi sũng nước, nước thấm vào trong, ngay cả trong lòng cũng một mảng lạnh lẽo.
Trong tiếng khóc của nàng, tôi dần trở nên lo lắng, nhưng tôi không dám quay đầu lại nhìn, chỉ liên tục vung roi, hy vọng với tốc độ như vậy có thể khiến chúng tôi nhanh chóng vượt qua cảnh khó khăn này.
Con đường đã đi lại nhiều lần sao nay lại dài đến thế? Dường như nó đang chắn ngang con đường nửa đời còn lại của tôi.
Nàng vẫn khóc.
“Vẫn chưa tới sao?” Nàng lại sùi sụt khóc hỏi.
Tôi mở miệng, nhưng lại không nói được câu gì. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy bản thân yếu ớt, bất lực trước nay chưa từng có, mà tôi còn xót xa phát hiện ra rằng, thực ra tôi cũng không hề chắc chắn có thể mang nàng vượt qua con đường u ám này.
Lại chạy qua vài con phố nữa, vất vả lắm chúng tôi mới chạy tới đường lớn bên ngoài Tây Hoa Môn. Xuyên qua màn mưa, hoàng thành nguy nga dần trở nên rõ ràng, dưới mái ngói lưu ly treo dãy đèn lồng, trên tường thành chạm khắc long phượng phi vân. Đây chính là nơi chúng tôi muốn tới.
Tây Hoa Môn đã đóng cửa từ lâu, cấm vệ thấy tôi đánh xe tới gần lập tức quát lớn “Kẻ nào lớn mật như vậy, dám ngang nhiên đánh xe tới gần cổng thành!”
Tôi do dự một chút rồi cho xe dừng lại. Tôi quay đầu, bảo nàng chờ một chút để tôi đi thông báo trước, đã thấy nàng tự mình vén rèm bước ra, vừa xuống xe liền chạy nhanh tới cổng hoàng thành.
Bi thương tột độ khiến nàng chẳng có tâm tình chỉnh lại dung nhan, vẫn giống như lúc chúng tôi rời khỏi phủ trạch, tóc nàng buông dài, vạt áo lộn xộn, hà bí[2] và phi bạch[3] cũng không mặc, ngay cả chiếc áo ngoài không hợp với bộ đồ cũng là do tôi vội vàng phủ thêm cho nàng trước lúc đi.
Nàng cứ khóc như vậy chạy về phía Tây Hoa Môn nhưng chưa kịp tới gần đã bị hai tên cấm vệ tiến lên ngăn cản. Một người nắm lấy cánh tay nàng, quát tháo xua đuổi, mà nàng càng lúc càng điên cuồng, không biết từ đâu mà nàng lại có sức lực lớn như vậy, kiên quyết tránh thoát khỏi sự bắt giữ của hai người, vội vàng chạy nhanh đến trước Tây Hoa Môn.
Hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng ra sức đập lên cửa cung đóng chặt, cùng với tiếng khóc than “Cha, mẹ, mau mở cửa! Để con vào…!”
Cấm vệ hai bên náo động, rối rít chạy tới xua đuổi nàng. Nàng bị hai tên cấm vệ to cao khác lôi đi nhưng hai tay nàng vẫn gắng gượng vươn về phía trước, hy vọng có thể chạm đến cái đinh sơn son thiếc vàng trên cửa cung lạnh lẽo. Nàng không ngừng gọi cha mẹ. Tiếng sấm ầm ầm, mưa gió mịt mù , tiếng khóc của nàng càng lộ ra vẻ yếu ớt, thê lương không gì sánh được.
Tên cấm vệ kéo nàng khoảng mười bước thì dừng lại, ném mạnh nàng xuống đất, thấy nàng còn muốn đứng lên chạy tiếp, một tên trong đó tức giận chửi rủa “Con mụ điên ở đâu ra dám ở đây giở thói ngang ngược!” hắn vung cán kích[4] lên định đánh nàng.
Hắn chưa kịp vung xuống, tôi đã cầm lấy cổ tay hắn từ phía sau.
Tên cấm vệ quay lại nhìn, tức giận hỏi “Ngươi là kẻ nào?”
Tôi không trả lời, ánh mắt lướt qua tên cấm vệ rơi trên người nàng đang nằm trên mặt đất.
Nàng nửa nằm, bất lực rơi nước mắt. Sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu ẩn dưới lớp áo bào nhạt màu rộng thùng thình, giống như ánh trăng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tên cấm vệ càng thêm tức giận, muốn rút tay ra quanh lại đánh tôi, nhưng lúc này hắn lại bị đồng bọn quát bảo dừng lại.
“Hãy khoan! Tôi nhận ra hắn!” Một tên cấm vệ khác nói. Sau một hồi quan sát tôi, mới dám chắc nói khẽ với người cầm kích “Hắn là Trung quý nhân Lương Hoài Cát, trước đây cũng ra vào nơi này nhiều lần”
Tên cầm kích ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn nữ tử bị bọn họ đẩy ngã, lúng ta lúng túng hỏi lại “Vậy vị tiểu nương tử này là…”
Tôi đi đến đỡ nàng dậy, chắc chắn rằng nàng không bị thương mới quay qua tên cấm vệ, trả lời vấn đề của hắn.
“Duyễn Quốc công chúa” Tôi nói.
*Chú thích:
[1] Chạy nước kiệu là bước chạy chậm, thong thả của ngựa, trái với chạy nước đại
[2] Hà bí là một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc xưa
[3] Phi bạch là dải lụa dài quàng qua lưng rồi vắt ở hai khủy tay
[4] Kích là một binh khí cổ, trông giống như thương, mâu (các loại giáo)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!