Cô Thành Bế - Chương 6: Huy Nhu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
332


Cô Thành Bế


Chương 6: Huy Nhu


Hai ngày sau, tôi tuân theo phân phó của hoàng hậu, đưa số cuộn tranh của Thôi Bạch đến Khôn Ninh Điện mời bà xem qua. Hoàng hậu đang cùng nữ quan Tư cung lệnh đứng đầu Thượng thư nội tỉnh nói chuyện phiếm, thấy tôi đem tranh đến, liền sai người mở ra, cùng Tư cung lệnh cùng nhau bình luận.

Những bức tranh này là tôi lựa chọn tỉ mỉ, chủ đề khác nhau, vừa có hoa trúc chim vũ, hoa sen phù nhạn, lại có đạo thích quỷ thần, chim trời cá nước, toàn là sở trường của Thôi Bạch. Ánh mắt Tư Cung Lệnh lộ ra ý cười, giống như rất thưởng thức, hoàng hậu hỏi ý kiến của cô, cô cẩn thận đáp “Người này vẽ tranh rất mới mẻ”

Hoàng hậu tạm thời không nói, tỉ mỉ nhìn lại lần nữa, cuối cùng ánh mắt rơi trên bức ‘Hà Hoa Song Lộ Đồ’ (hoa sen và đôi cò trắng), khóe môi khẽ nhếch, nói với tôi “Hoài Cát, ngươi nói không sai, sở trường của Thôi Bạch là vẽ tranh đời sống, nếu nói về biểu đạt thần thái của vật, quả thực trong Họa viện không có mấy người có thể qua được hắn.”

Tôi mỉm cười buông mắt cúi đầu. Tư cung lệnh thấy hoàng hậu nhìn chăm chú bức vẽ đôi cò trắng rất lâu, cũng đến gần nhìn lại, muốn biết nó diệu kỳ ở chỗ nào.

Hoàng hậu nghiêng đầu hỏi cô “Tư Cung Lệnh thấy bức tranh này thế nào?”

Bức tranh này vẽ hai con cò đang nghịch nước trong ao sen, một con từ bên phải bơi về phía bên trái, muốn bắt con tôm đỏ phía trước, một con khác từ trên bầu trời sà xuống, cái cổ dài co lại, hai chân duỗi thẳng về phía sau.

Tư Cung Lệnh trầm ngâm nhìn tỉ mỉ, sau đó nói “Cò trắng trong tranh dáng dấp linh hoạt, lông vũ mềm mại, giống như có thể chạm, có thể sờ… Quả là kiệt tác hiếm có”

“Không chỉ như thế” Hoàng hậu chỉ vào trên cổ con cò nói “Khi cò trắng bay trên không, nó sẽ uốn cong cổ và co lại, thậm chí nửa dưới cổ có hình túi. Trước đây ta cũng từng nhìn qua người khác vẽ cò trắng, thường vẽ sai thành tư thế bay lượn của sếu trắng, cổ và hai chân duỗi thẳng về phía trước, sau. Mà nay Thôi Bạch vẽ không bị sai, có thể thấy hắn dành không ít tâm tư để quan sát vật”

Tôi và Tư Cung Lệnh nghe thấy vật đều nhìn bức họa này lần nữa, quả nhiên thấy cổ con cò trắng đang bay co lại, giống như cái túi, bất giác ngạc nhiên.

Tư Cung Lệnh lập tức khen “Nương nương sáng suốt. Thôi Bạch có thể được nương nương khen ngợi, là phúc phận muôn phần!”

Nhưng hoàng hậu lại lắc đầu thở dài “Hắn có tài như vậy nhưng tính tình như thế, tiếp tục ở lại trong Họa viện ngược lại là trói buộc hắn… Có một số người trời sinh đã không thích hợp bước vào hoàng thành.”

“Đem bức tranh này thu lại, sau này cất vào trong Bí các” Bà ra lệnh cho tôi “Về phần Thôi Bạch, ta sẽ bảo với quan chưởng quản Họa viện, để cho hắn rời đi”

Bà tán thưởng Thôi Bạch như vậy làm cho tôi nhầm tưởng trong chốc lát, cho rằng bà sẽ vì vậy mà giữ hắn lại. Bà đột nhiên đổi ý khiến tôi hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại không thể không thừa nhận, đây thực sự là một quyết định có thể khiến cho cả quan viên Họa viện và Thôi Bạch đều cảm thấy hài lòng. Tôi khâm phục bà.

Đám cung nhân đem từng bức cuộn lại hoàn hảo, chuẩn bị giao cho tôi mang về. Lúc tôi đang cung kính đứng chờ, chợt nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng động huyên náo, có tiếng nữ nhân bên ngoài kêu khóc “Hoàng hậu, mẹ con tôi bị người khác làm hại, bà không muốn đứng ra phân xử trừng trị kẻ ác thì thôi, vì sao ngay cả quan gia cũng không cho tôi gặp?”

Tư cung lệnh nhíu mày, muốn bước nhanh ra bên ngoài xem xét, lại bị hoàng hậu ngăn cản, lệnh cho cung nhân “Để cho cô ta vào”

Rất nhanh, một người phụ nữ búi tóc vân kế tán loạn chạy vào trong điện, quỳ gối trước mặt hoàng hậu, đem bé gái ôm trong lòng cho hoàng hậu nhìn, khóc không ra tiếng “Trẻ con đã bệnh thành thế này, hoàng hậu không thể cho gặp mặt quan gia một lần được sao?”

Tôi đoán là vì lo lắng bệnh tình của đứa trẻ kia, người phụ nữ này khóc đến hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt vô cùng tiều tụy, nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo kiều diễm của bà, nếu trang điểm chải truốt ổn thỏa, thì đúng là tuyệt sắc giai nhân. Bà ôm một bé gái tầm ba, bốn tuổi, lúc này đôi mắt nhắm chặt, hơi thở nặng nề, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng một mảng, giống như đang sốt cao không ngừng.

Hoàng hậu hòa nhã nói “Ta đã lệnh cho thái y khám và chữa bệnh cẩn thận cho đứa trẻ, Trương mỹ nhân không bằng lòng ôm nó ra đây, lại nhiễm gió lạnh thì không tốt. Quan gia cần phải tĩnh dưỡng, trước đã hạ lệnh, không gặp tần ngự (phi tần)”

Trương mỹ nhân lại cúi đầu “Hoàng hậu không phải không biết, bệnh của đứa nhỏ này là bị người khác nguyền rủa, thái y chỉ trị được ngọn không trị được gốc rễ, nếu muốn đứa nhỏ khỏi hẳn, nhất định phải trừng trị kẻ tiện ti bỉ ổi đã hại nó. Thiếp biết loại chuyện nhỏ nhặt này không đáng để hoàng hậu bận tâm, không dám đến làm phiền, nhưng tại sao thiếp xin gặp mặt quan gia một lần hoàng hậu cũng không cho phép?”

Tôi mơ hồ nhớ lại, đã từng nghe người khác nói qua, phi tử được sủng ái nhất hiện nay là Mỹ nhân Trương thị, chắc chắn là vị trước mặt này. Hiện giờ bà nói năng phách lối, hùng hổ dọa người, quả thực là bộ dạng được sủng sinh kiêu, mà hoàng hậu lại có thể không nổi giận, thản nhiên đáp “Mỹ nhân quá lo lắng. Hiện nay thời tiết thay đổi thất thường, trẻ con dễ nhiễm phong hàn, uống vài thang thuốc sẽ khỏe thôi, không liên quan đến người khác.”

“Không liên quan đến người khác?” Trương mỹ nhân cười nhạt, giơ tay ném một vật xuống đất “Thứ này là hôm qua có người tìm được dưới tảng đá trong hậu uyển, thiếp đã sai người bẩm báo lên hoàng hậu, đến cuối cùng hoàng hậu lại nói không có liên quan đến người khác?”

Một hình nhân nhỏ làm bằng vải bố, trên có viết chữ, vài cái kim sáng loáng cắm thật sâu vào ngực nó.

Cái này là cổ thuật bị nghiêm cấm trong cung từ trước đến nay, thấy Trương mỹ nhân đột nhiên ném ra hình nhân này, cung nhân trong điện đều hoảng sợ.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn hình nhân, không nói gì, vẻ mặt như thường. Chỉ lại nghe thấy Trương mỹ nhân nói “Đêm hôm kia, nội nhân Phùng thị chính mắt nhìn thấy Huy Nhu ở bên hồ trong hậu uyển khấn vái dưới trăng, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, ngày hôm qua có người tìm thấy vật này dưới tảng đá lớn bên hồ. Phùng thị đã thưa với hoàng hậu rõ ràng, vì sao hoàng hậu không đếm xỉa tới? Vừa rồi tôi thân thiết đi hỏi Huy Nhu, chính nó cũng thẳng thắn thừa nhận việc tối đó có đến hậu uyển!”

Huy Nhu? Cái tên này khiến cho tôi kinh hãi hơn cả việc hình nhân bị kim đâm. Tôi lại nghĩ đến lời nói của Trương mỹ nhân, nhanh chóng hiểu rõ, bà muốn chỉ Huy Nhu – bé gái cầu nguyện dưới trăng kia – đêm trước đến hậu uyển là để dùng cổ thuật, nguyền rủa con gái bà.

Tôi do dự, không biết với thân phận thấp hèn của tôi, lúc này có nên tự ý can thiệp vào cuộc nói chuyện của hai vị chủ tử tôn quý này hay không, nói ra cảnh tưởng tôi thấy.

Hoàng hậu trầm ngâm, không tỏ thái độ, đám cung nhân cũng yên lặng nín thở, chỉ có tiếng nói kìm nén tức giận của Trương mỹ nhân yêu cầu trừng phạt Huy Nhu nghiêm khắc vang vọng trong điện “Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, vì sao hoàng hậu còn không hạ lệnh trừng phạt, làm sạch cung cấm”

Cuối cùng, tai họa Huy Nhu phải gánh chịu còn nặng nề hơn so với tình huống mà tôi nghĩ đến, bóng dáng gầy yếu của tiểu cô nương kia và vài lời vụn vặt nói ra trong đôi mắt rưng rưng cuối cùng khiến cho tôi có dũng khí. Tôi hơi bước ra khỏi hàng, hướng hoàng hậu khom người “Hoàng hậu, thần có một chuyện, muốn xin chứng thực với Trương nương tử[1]”

[1] Nương tử: cách gọi hậu phi

Tôi đột nhiên nói xen vào khiến hoàng hậu và mọi người trong điện đều kinh ngạc, song hoàng hậu vẫn gật đầu cho phép tôi nói.

Tôi nghiêng người về phía Trương mỹ nhân, sau khi hành lễ cúi đầu nói “Xin hỏi vị cô nương bà nhắc đến tên là Huy Nhu sao?”

Trương mỹ nhân chưa kịp trả lời, Tư Cung Lệnh đã lớn tiếng quát “Hỗn láo…”

Hoàng hậu giơ tay ngăn cô ta nói tiếp, vẻ mặt ý bảo tôi tiếp tục.

Trương mỹ nhân lạnh nhạt nhìn tôi, bên môi ý cười kỳ quái giống như có hứng thú “Không sai, nha đầu kia tên là Huy Nhu”

Tôi hỏi bà “Phùng nội nhân thấy cô ấy ở bên hồ hậu uyển cầu nguyện với trăng, chính là vào giờ tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)?”

Trương mỹ nhân suy nghĩ một chút, nói phải.

Tôi mới xoay người, nói với hoàng hậu “Đêm trước thần mang tranh đến Khôn Ninh Điện, lúc trở về trời đã tối, bởi vì không quen đường trong cung, đi nhầm tới nội uyển, trong lúc vô tình nhìn thấy một tiểu cô nương mặc đồ trắng đi chân trần đang cầu nguyện với trăng, tự xưng là Huy Nhu… Trước đó thần có loáng thoáng nghe thấy tiếng trống điểm canh, đúng là giờ tý”

“Ồ?” Hoàng hậu hỏi “Lúc cầu nguyện nó nói cái gì?”

Tôi nói ra sự thật “Cô ấy nói cha bị bệnh, vì vậy nên than thở với trời, nguyện lấy thân thay cha mang bệnh”

Hoàng hậu lộ ý cười nhạt “Không có nguyền rủa người khác chứ?”

Tôi lắc đầu khẳng định đáp “Không có. Vì bị người khác phát hiện, sau khi cầu nguyện Huy Nhu rời khỏi hậu uyển. Thần cũng không nghe thấy cô ấy nguyền rủa người khác” Quay người nhìn hình nhân Trương mỹ nhân ném xuống đất, tôi nói thêm “Cũng không thấy cô ấy mang vật này đến, hẳn không phải là cô ấy để nó dưới tảng đá trong hậu uyển”

“Nói bậy!” Vừa rồi Trương mỹ nhân đã đè xuống tức giận lại bị lời nói của tôi kích động “Không phải nó thì có thể là ai? Còn ai giống nó lo lắng con tôi đi tranh giành sự cưng chiều của quan gia?”

Tôi nghĩ đến câu hỏi trong lúc rối loạn của bà, lúc này mới mơ hồ nhận thấy, thân phận của Huy Nhu không giống với suy nghĩ đơn giản của tôi trước đây.

“Ngươi nhất định là bị người khác sai khiến, mới xằng bậy làm trái thiên uy, dám giả mạo chứng cứ!”

Trương mỹ nhân bước gần đến phía tôi, giơ tay, móng tay dài như muốn đâm thẳng vào mặt tôi, nhưng lại thầm cười nhạt, ánh mắt như có như không đảo qua hoàng hậu “Nói! Là ai sai khiến ngươi? Là Huy Nhu, hay còn có người khác?”

Sự tức giận của bà khiến tôi hơi lo lắng, lùi ra sau hai bước, nhưng vẫn kiên định nói “Thần không dám nói bậy. Những lời này đều là thật”

Một cái tát nhanh như chớp rơi xuống gò má tôi, âm thanh trong phút chốc đó sắc bén như giọng nói của bà. Bà thu tay về, ôm chặt con gái, cao ngạo giương cằm với tôi, cười khinh miệt “Bây giờ thì sao? Những lời đó vẫn là thật chứ?”

Tôi thản nhiên cúi đầu. Việc làm nhục như vậy không phải hiếm gặp trong những năm tôi ở trong cung, làm thế nào lặng lẽ đem cảm giác xấu hổ và tức giận lúc này xóa đi không dấu vết, là một trong những điều chúng tôi được học. Đối với việc nhẫn nhục mà nói, tôi còn chưa luyện đến trình độ cao thâm, không chịu được việc chủ tử đánh má trái, lại phải mỉm cười đem má phải dâng lên, nhưng ít ra có thể giữ được vẻ mặt bình tình, thái độ trầm mặc.

“Được rồi” Lúc này hoàng hậu mở miệng “Cùng với nội thần động tay, làm mất thể diện”

Trương mỹ nhân nhếch khóe miệng, bộ dạng càng coi khinh.

Hoàng hậu quay đầu nhìn tôi, lại nói với Trương mỹ nhân “Hắn là nội thần Tiền tỉnh Lương Hoài Cát, hôm trước lần đầu vào cung, ngay cả Huy Nhu là khuê danh của Phúc Khang công chúa cũng không biết, có thể bị người nào sai khiến?”

Phúc Khang công chúa. Trưởng nữ của kim thượng (hoàng đế), trong cung trừ hoàng hậu ra thì nàng là nữ tử tôn quý nhất.

Sau khi giải quyết được nghi hoặc trong lòng, tâm trạng tôi lại rơi vào một mảnh mở mịt. Giọng nói của hoàng hậu như cơn gió, đem bóng người màu trắng của tiểu cô nương kia ở trong trí nhớ tôi đột nhiên thổi bay, thậm chí thổi bay luôn nỗi lo lắng cho nàng lên tận mây xanh.

Hồi phục lại tinh thần, tôi quỳ phục trên đất, xin hoàng hậu tha cho tôi tội không biết tỵ húy.

Trương mỹ nhân vẫn ở bên cạnh cười không có chút độ ấm, nghiến răng nói sâu xa “Quả là một vở kịch hay!”

Hoàng hậu nói người không biết không có tội, lệnh cho tôi đứng dậy, mới phân phó Tư Cung Lệnh “Mời Phúc Khang công chúa tới đây”

Lát sau, chỉ nghe thấy tiếng ngọc bội vang lên, ngoài điện có hai vị nữ tử trưởng thành bước nhanh vào. Bọn họ đều chải tóc cao quan kế, toàn áo[2] dài đến gối, tay áo nhỏ, hai vạt áo song song, được may bằng chất liệu tinh xảo, một là áo lụa xanh của Tiêu Quận, một là áo thêu hoa mẫu đơn chìm của Tương Châu, khác biệt hoàn toàn với các nữ quan, nội nhân tầm thường, quả là tần ngự trong cung.

[2] Toàn áo: là một loại áo ngắn, dài tới gối, che váy, hai tay áo chỉ dài đến khuỷu tay

Bọn họ vội vàng thi lễ với hoàng hậu, rất nhanh cùng lên tiếng phân trần cho Phúc Khang công chúa, đều nói việc này không phải công chúa gây ra. Trong đó, người vận toàn áo lụa xanh sắc mặt vô cùng lo lắng đau buồn, sau khi thi lễ với hoàng hậu quỳ mãi không đứng dậy, liên tục khóc lóc nói “Huy Nhu tuổi còn nhỏ, nào biết những thứ cổ thuật này! Huống chi nó luôn yêu thương tiểu muội muội, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này. Mong hoàng hậu phân xử, trả lại trong sạch trong sạch cho nó!”

Hoàng hậu lệnh Tư Cung Lệnh đỡ bà ấy đứng dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ bà “Miêu chiêu dung đã tin tưởng Huy Nhu, thì chớ cần lo lắng” Nhìn quanh “Ban cho Trương mỹ nhân, Miêu chiêu dung, Du tiệp dư ngồi”

Hai vị nương tử này đều là sủng phi của kim thượng, cũng đều từng sinh hạ hoàng tử, trước đó tôi cũng từng nghe qua danh hào (tên và biệt hiệu) của bọn họ. Miêu chiêu dung là con gái nhũ mẫu của kim thượng, mẹ ruột của Phúc Khang công chúa, và có giao tình sâu nặng với Du tiệp dư. Đáng tiếc hoàng tử họ sinh lần lượt chết yểu, kim thượng mãi không có con nối dõi, ngay cả các tiểu công chúa cũng liên tục qua đời, hiện này dưới gối quan gia chỉ có hai người con gái: trưởng nữ Phúc Khang công chúa và bát nữ do Trương mỹ nhân sinh.

Sắc mặt bi ai của Miêu chiêu dung giảm dần, cùng Du tiệp dư lần lượt ngồi xuống, Trương mỹ nhân dưới sự khuyên nhủ của nội nhân cũng miễn cưỡng ngồi vào, nhưng vẫn giữ dáng vẻ không chịu thỏa hiệp, mắt nhìn qua Miêu chiêu dung cười nhạt.

Lúc này nội thị vào báo, Phúc Khang công chúa đến. Sau đó công chúa chậm rãi đi vào, hai mắt ửng đỏ, vẫn còn vệt nước mắt, nhưng quần áo chỉnh tề, bím tóc rũ xuống có chút rối loạn. Nàng bước đến dưới con mắt chăm chú của mọi người, lông mi rủ xuống, nhưng không cúi đầu, đặc biệt lúc đi qua Trương mỹ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngẩng cao, cằm và cổ giương lên một góc lớn, mắt nhìn thẳng, nét mặt hờ hững.

Đi đến trước mặt hoàng hậu, công chúa trịnh trọng nâng tay ngang mày, quỳ xuống hành đại lễ với hoàng hậu, lại hướng mẹ ruột và Du tiệp dư khom người nói vạn phúc, sau đó lại buông tay, không tỏ thái độ gì với Trương mỹ nhân, hoàn toàn coi như không nhìn thấy.

Hoàng hậu nhìn nàng mỉm cười nói “Huy Nhu, mau ra mắt Trương mỹ nhân”

Công chúa nhẹ nhàng nói vâng nhưng vẫn không nhúc nhích, không hề có ý hành lễ. Trương mỹ nhân liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói “Thôi khỏi thôi khỏi, đây cũng đâu phải lần đầu tiên… Tôi đây là kẻ thấp kém vốn không nhận nổi lễ lớn của công chúa. Nếu hôm nay công chúa chịu nói ra sự tình ở hậu uyển, tôi đã vô cùng cảm kích rồi”

Công chúa nghe Trương mỹ nhân nói xong vẫn không có phản ứng, hoàng hậu liền mở miệng hỏi nàng “Huy Nhu, hôm kia con có đến hậu uyển không?”

Nàng gật đầu thừa nhận “Có đến”

“Đến làm gì?”

Công chúa do dự, nhất thời không đáp. Hoàng hậu lại hỏi, nàng im lặng trong chốc lát, rồi mới lên tiếng, cũng khẽ hỏi “Cha… đã khá hơn chút nào chưa?”

Hoàng hậu quay sang nhìn Tư Cung Lệnh, mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Tư Cung Lệnh khom lưng mỉm cười. Nói vậy chứng tỏ lời công chúa nói trùng khớp với lời của tôi, có thể chứng minh nàng trong sạch.

Vì vậy hoàng hậu lại hòa nhã hỏi công chúa “Con là đến hậu uyển cầu nguyện với trăng, vì cha mà cầu phúc?”

Công chúa kinh ngạc, buột miệng hỏi “Làm sao nương nương biết?”

Hoàng tử, hoàng nữ gọi phụ hoàng cũng như các gia đình bình thường khác là ‘cha’, gọi đích mẫu là ‘nương nương’, gọi mẹ ruột là tần ngự là ‘tỷ tỷ’.

Ngoại trừ Trương mỹ nhân, ai ở trong điện vừa rồi nghe tôi nói vẻ mặt cũng lộ ý cười, Tư Cung Lệnh liền đem chuyện trước đó nói rõ lại lần nữa, Miêu chiêu dung sau khi nghe vậy thì chuyển sang nhìn tôi, trong mắt có chút cảm kích, Du tiệp dư cũng thở phào một cái, cùng với Miêu chiêu dung nhìn nhau cười. Trương mỹ nhân không kiềm chế được, lại đứng dậy, chỉ tay vào hình nhân trên mặt đất lớn tiếng hỏi công chúa “Hình nhân bị kim đâm này thì giải thích thế nào? Tại sao lại xuất hiện đúng lúc ngươi đến hậu uyển?”

Công chúa nhíu mày, hơi nghiêng mặt đi chỗ khác, không thèm để ý tới.

Trương mỹ nhân cũng không im tiếng, dứt khoát nhặt hình nhân lên, cầm thẳng đến trước mặt công chúa “Nghe nói xưa nay công chúa dám làm dám chịu, sao hôm nay lại không nói lời nào?”

Công chúa nhếch môi, trước sau coi bà ta như tàng hình. Trương mỹ nhân tiếp tục hỏi đến cùng, hoàng hậu thấy thế khuyên nhủ công chúa “Nếu việc này không liên quan tới con, con hãy giải thích với Trương mỹ nhân một chút”

Công chúa cắn môi rũ mắt, một lúc lâu, mới nói ra bốn chữ “Tôi không có làm”

“Không có làm?” Hoàng hậu giọng điệu ôn nhu, ý khuyên bảo nàng giải thích nhiều hơn “Không làm cái gì?”
Lần này công chúa lại không chịu nói nữa, Miêu chiêu dung nhìn đến nóng lòng, ở bên cạnh liên tục khuyên nhủ nàng trả lời, nhưng công chúa không nói một lời.

Hoàng hậu không nói gì, Trương mỹ nhân vẻ mặt giận dữ. Miêu chiêu dung khuyên một hồi, thấy trong điện không ai nói lời nào, tỏ ra mình khuyên nhủ như vậy quá lộ liễu, vội vã im lặng. Trong điện lại rơi vào một trận im lặng đến đáng sợ.

Cuối cùng người phá vỡ im lặng lại là tôi.

“Nương nương, công chúa đã trả lời” Lúc giọng nói vang lên, tôi cùng với những người khác đều kinh ngạc: một tiểu nội thị thấp cổ bé họng, lại dám hai lần tự ý xen vào cuộc thảo luận vụ nghi án của hậu cung, lấy đâu ra gan lớn đến vậy?

Thế nhưng nếu đã mở miệng, tôi chỉ có thể nhắm mắt nói nốt “Ngày xưa, Triệu Phi Yến tố cáo Ban tiệp dư dùng bùa ngải, Hán Thành Đế tra hỏi tiệp dư, tiệp dư trả lời ‘Thiếp nghe nói sinh tử có số, phú quý ở trời. Người làm việc thiện còn chưa biết có được hưởng phước không, huống chi là chuyện ác? Nếu quỷ thần có biết, chắc chắn quỷ thần sẽ không bao giờ nghe những lời xin xỏ hại người. Nếu quỷ thần không biết, những lời trù yếm phỏng có ích gì? Thiếp vốn không làm!’ thần bạo gan, phỏng đoán lời công chúa nói vừa nãy ‘tôi không có làm’, giống với câu ‘vốn không làm’ của Ban tiệp dư.

Tôi nói xong, chỉ cảm thấy công chúa nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú, tôi và nàng ánh mắt chạm nhau trong giây lát, nhưng cảm thấy được con mắt nàng sáng long lanh, nổi lên một ý cười nhẹ, hai gò má tôi thoáng chốc nóng lên, vội cúi thấp đầu.

Mọi người nhất thời đều không nói. Chốc lát, mới nghe thấy Du tiệp dư cười khen ngợi “Một tiểu hoàng môn lanh lợi, nói thật có lý, nhất định là như vậy”

Hoàng hậu gật đầu mỉm cười, Miêu chiêu dung và Tư Cung Lệnh cũng hòa nhã nhìn tôi, chỉ có Trương mỹ nhân càng tức giận, nhìn thẳng tôi trách mắng “Ngươi dám so sánh ta với Triệu Phi Yến?”

Tôi sửng sốt. Lúc đầuchỉ muốn vì Phúc Khang công chúa giải thích, cho nên trích dẫn chuyện của Ban tiệp dư, vốn không có ý đem Trương mỹ nhân so sánh với Triệu Phi Yến, nhưng xem ra hôm nay rất khó giải thích rõ.

Đúng lúc này bên ngoài có nội thần truyền tới tin tốt cứu giúp tôi “Quan gia tỉnh rồi, muốn gặp Phúc Khang công chúa!”

Trong điện, cung quyến đều đứng dậy, hoàng hậu nắm tay Phúc Khang công chúa, nói “Đi, đi gặp cha con” Hai người lập tức rời điện, Miêu chiêu dung cùng Du tiệp dư theo sát phía sau. Trương mỹ nhân giật mình, cũng ôm con gái đuổi theo.

Đám người còn lại trong điện cũng từ từ tản đi, tôi đứng ngẩn ngơ một chỗ hồi lâu, thấy không còn ai hỏi đến tôi nữa, mới ra khỏi điện, theo đường cũ quay về Họa viện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN