Cô Thành Bế - Chương 9: Tung đồng xu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
409


Cô Thành Bế


Chương 9: Tung đồng xu


Phúc Khang công chúa ở cùng với Miêu chiêu dung trong Nghi Phượng Các. Khi tôi bước vào lần đầu, công chúa đang cùng ba cô gái xấp xỉ tuổi nàng ngồi xung quanh chiếu ngọc chơi tung đồng xu trong sảnh. Mấy đồng xu rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, ánh mắt các cô gái nhỏ theo nó mà lên xuống, cười nói không ngừng.

Hàn thị dẫn tôi đi vào thấy bọn họ đang chơi vô cùng vui vẻ thì ra hiệu cho tôi không được quấy rối, nhẹ nhàng dắt tôi đến đứng ở một bên, lại nhìn ba cô gái ăn mặc không tầm thường ở bên cạnh công chúa, thấp giọng giải thích “Đối diện công chúa, vị hơi lớn tuổi kia là dưỡng nữ của hoàng hậu – Phạm cô nương. Hai vị còn lại là dưỡng nữ của Trương mỹ nhân, bên trái là Chu cô nương, bên phải là Từ cô nương. Các cô ấy đều là bạn của công chúa”.

Tôi cẩn thận ghi nhớ, lại nhìn công chúa. Lúc này đang đến phiên nàng, nàng vui mừng gom đồng tiền xu lại, nắm chặt trong lòng bàn tay, cười nói với bạn “Vòng này chúng ta tăng thêm ba xèng[1] đi!”

[1] Xèng: dùng để đặt cược thay vì sử dụng tiền để đặt cược trực tiếp. Ngày nay, nó là một trong những dụng cụ đánh bạc được sử dụng trong các sòng bài để chơi các trò chơi may rủi.

Miêu chiêu dung đứng ngoài quan sát nghe được cười nói “Ở đây, người thua nhiều nhất là con mà còn dám tăng thêm xèng”

“Lần này nhất định sẽ không thua!” Dường như công chúa rất tự tin, luôn miệng thúc giục bạn chơi đặt them xèng.

Phạm cô nương cười nói “Được, ba cái thì ba cái, nhưng nếu công chúa thua thì không được khóc nhè đâu đấy”

Nói xong liền đặt ba đồng xèng xuống chiếu. Chu cô nương và Từ cô nương cũng lần lượt đặt xuống rồi cười nói “Cứ thắng công chúa suốt như vậy không thấy hổ thẹn sao?”

Ở Đại Tống, tung đồng xu là trò chơi thông thường của con gái chốn khuê phòng. Mỗi người chơi lần lượt cầm trong tay bốn, năm đồng tiền xu, lòng bàn tay hướng lên trên. Ngón cái và ngón trỏ kẹp một đồng xu, số còn lại để ở trong lòng bàn tay xóc lên, điều chỉnh vị trí góc độ của nó, sau đó tung đồng xu lên, lật mu bàn tay rải xuống số xu còn lại. Sau khi bắt được đồng xu rơi xuống thì lại tung lên nó lần nữa, trong lúc đồng xu rơi phải nhanh tay gảy lật mấy đồng xu trên đất. Thứ tự điều chỉnh mặt sấp, ngửa của đồng xu có thể lặp lại. Trong thời gian đó phải gom đồng xu lại một chỗ đến khi một tay có thể trùm được hết. Lần tung cuối cùng, tay cần phải nhanh chóng hướng về phía trước rồi lộn bàn tay lại đè xuống đồng xu vừa tung, để tất cả đồng xu đều nằm dưới lòng bàn tay. Sau đó mời bạn đoán số mặt sấp, ngửa của đồng xu, lấy kết quả đúng sai quyết định thắng thua, Điều quan trọng nhất ở chỗ các ngón tay chuyển động linh hoạt, tốc độ gảy đồng xu phải nhanh, khiến cho bạn chơi rối mắt dẫn đến đoán sai.

Trong bốn người, nhìn qua công chúa có vẻ nhỏ tuổi nhất. Nghe giọng nói của người khác thì giống như đã quen với việc thua. Lúc này, đối với việc bị mẫu thân và bạn bè nghi ngờ lại không tức giận cũng không phản bác, chỉ cười tủm tỉm nói “Chờ xem!”, rồi xóc xóc đống tiền xu trong tay, bắt đầu trò chơi.

Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy nàng tung đồng xu, động tác gảy xu vô cùng qua quýt, tốc độ cũng không nhanh. Vì thế mọi người cười nói “Tưởng công chúa có tuyệt chiêu gì ghê gớm…”

“Được rồi!” Bỗng nhiên công chúa nói nhỏ một tiếng, cuối cùng tung lên. Sau khi đè đồng xu xuống thì hai tay đồng loạt trùm lên trên nó, bởi vì động tác rất mạnh cộng thêm việc phần người trên nghiêng về phía trước giống như bỗng chốc nhào tới, hoàn toàn phá hỏng dáng ngồi tao nhã ban nãy.

Mọi người không nhịn được cười, trong sảnh một trận cười vang. Công chúa chẳng hề tức giận, vẫn đè chặt đồng xu, nhìn bạn chơi xung quanh nghiêm túc thúc giục “Mau đoán đi!”

“Ôi chao, vừa mới quay đi cười nên cuối cùng không nhìn kỹ” Phạm cô cương cười nói “Trông giống hai ngửa ba sấp”

Chu cô nương đoán tiếp “Là ba ngửa hai sấp”

Từ cô nương có ý kiến khác “Nhất định có bốn mặt ngửa, chỉ có một đồng xu tôi không thấy rõ”
“Vậy rốt cuộc là cái nào?” Công chúa hỏi tới

Từ cô nương suy nghĩ một chút rồi nói “Vậy tôi liền đoán là bốn ngửa một sấp”

Hai mắt công chúa sáng lên, khóe môi khẽ mím cố kiềm chế nụ cười đắc ý, vẫn không công bố kết quả, quay đầu nhìn mọi người trong sảnh “Các ngươi thì sao? Đoán đúng sẽ có thưởng”

Mọi người cũng cười đoán thuận theo tình thế. Một số người có đáp án giống ba vị cô nương, cũng có người nói bốn sấp một ngửa, hay toàn bộ sấp, toàn bộ ngửa. Tất cả những khả năng có thể xảy ra hầu như đều đoán hết.

Tôi vẫn không nói gì nhưng sau cùng ánh mắt nàng rơi trên người tôi.

“Hoài Cát” Nàng bỗng nhiên gọi tên tôi, giọng nói lại tự nhiên đến vậy, giống như tôi và nàng đã quen biết từ lâu “Cậu đến đây!”

Tôi đến gần vài bước, tham kiến công chúa, lại chào hỏi ba vị cô nương.

“Bình thân bình thân” Công chúa mỉm cười nói. Lần đầu tiên tôi nghe thấy quý nhân trong cung nói hai từ câu nệ này một cách vui vẻ như vậy “Hoài Cát, cậu đoán thử đi”

Tôi cũng không nhìn kỹ động tác gảy xu lúc cuối của nàng, cho nên không có nhận thức rõ ràng về mặt sấp ngửa của đồng xu dưới tay nàng. Nhưng để ý thấy hai tay đè chặt đồng xu của nàng lúc này không phải để song song bằng nhau mà là tay này đặt chồng lên tay kia, mu bàn tay của tay trên hơi nhô lên.

Vì thế nên tôi có đáp án không giống với những người khác “Thần không biết rõ số mặt ngửa, mặt sấp, nhưng biết trong đó đúng là có một đồng xu không ngửa không sấp”

“Hả” Nàng ngạc nhiên hỏi “Vì sao cậu biết?”

Nàng buông tay ra, bên dưới giữa ngón trỏ và ngón cái của bàn tay kia đang kẹp một đồng xu đứng thẳng, đúng thật là không sấp không ngửa.

Tôi mỉm cười đáp lại “Thần cũng chỉ đoán”

Nàng cũng không hỏi tới nữa, vui vẻ chìa tay về phía các cô nương “Mọi người đều đã đoán sai rồi, mau đưa tiền đây!”

Miêu chiêu dung cố ý trách nàng “Nào có đạo lý lấy hai ngón tay kẹp đồng xu! Con phá hỏng luật chơi người ta đã không buồn nói, còn không biết xấu hổ đòi tiền các cô nương”

Phạm cô nương cũng cười nói “Đúng vậy! Không thể đưa số tiền này cho cậu được”

Nói xong làm bộ muốn lấy lại số xèng, công chúa cuống quýt nhào tới vươn hai tay vừa gạt vừa giữ, một bên giành tiền một bên cười nói “Bỏ xuống bỏ xuống! Tất cả đều là của tôi!”

Mọi người cũng chỉ giở trò trêu chọc nàng, cuối cùng vẫn để nàng cướp sạch số tiền.

Công chúa vơ đống tiền đến trước mặt mình, vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó lại quay sang nói với tôi “Hoài Cát, số tiền này thưởng cho cậu”

Tôi rũ mắt nói “Vừa rồi thần chỉ đoán một đồng trong đó, vẫn chưa đoán toàn bộ, vì vậy không nên được thưởng tiền”

Nàng suy nghĩ một chút, nói “Cũng đúng” Rồi đẩy số tiền đến chỗ mấy người bạn, cười nói “Các cậu chia nhau hết đi, tôi không chơi nữa” Sau đó đứng lên, nhanh nhẹn hoạt bát chạy đến gần tôi “Cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu”

Nói xong tự mình đi ra ngoài trước, tôi còn chưa di chuyển, đã có bốn, năm vị nội thị, nội nhân nhanh chóng đuổi theo. Công chúa dừng bước, quay đầu lại ra lệnh cho bọn họ “Không ai được phép đi theo! Chỉ cho Hoài Cát đi cùng ta”

Đám cung nhân đưa mắt nhìn nhau, công chúa không thèm quan tâm, quay người kéo tay tôi “Đi thôi”
Tôi hơi lúng túng muốn rụt tay về nhưng lại sợ làm vậy là vô lễ với nàng. Trong lúc tôi còn đang do dự thì đã bị nàng kéo ra khỏi cửa.

Nàng kéo tôi đến bên hồ Tân Dao trong hậu uyển mới dừng lại, hai mắt trong veo nhìn tôi tò mò hỏi “Ban tiệp dư là ai?”

Câu hỏi bất ngờ này khiến tôi nhất thời ngẩn người, sau khi mới hiểu ra nó liên quan đến việc tôi biện bạch cho nàng thì không khỏi cười nói “Trong truyện ‘Hiền Viện[2]’ mà công chúa đã nghe không có bà ấy sao?”

[2] Hiền viện (người con gái đẹp có tài đức) là quyển sách ghi lại những người phụ nữ có tài, có đức hoặc có nhan sắc, nhưng chủ yếu là hai loại trước. Mục đích là muốn ngợi ca những người phụ nữ hiền thê lương mẫu dựa theo quan điểm luân lý đạo đức của tầng lớp sĩ tộc, và lấy họ làm hình mẫu cho người phụ nữ. Câu truyện của Ban tiệp dư là mục số 3 trong số 32 mục.

“Không có” Nàng lắc đầu “Sau đó tôi có hỏi tỷ tỷ, cô ấy không biết. Lại hỏi nương nương, nhưng nương nương nói cả đời này tôi sẽ không gặp phải chuyện như Ban tiệp dư, cho nên không cần phải biết. Cuối cùng tôi hỏi cha, cha hỏi ngược lại tôi ‘Hôm qua kể cho con nghe câu chuyện về Ngụy Quốc đại trưởng công chúa con có còn nhớ không? Trước tiên hãy viết cho cha xem một lượt”

Ngụy Quốc đại trưởng công chúa là con gái của Thái Tông hoàng đế, cô của kim thượng, bà cô của công chúa, hiền lương thục đức, không có gì đáng chê trách, là người phụ nữ điển hình được các văn thần nhiều lần ngợi ca. Vì thế nên những câu chuyện kể về bà hiếu thuận, hiền lành, hiểu lý lẽ, nhân từ thế nào thì hiển nhiên là rất nhiều.

“Thế là công chúa viết sao?” Tôi hỏi

Nàng trả lời quả quyết “Viết chứ”

Thấy đáp án nằm ngoài dự đoán của tôi thì nàng cười đắc ý “Tôi chỉ viết vài chữ mà thôi: Ngụy Quốc đại trưởng công chúa tốt, rất tốt, vô cùng tốt”

Tôi không nói gì, vì lễ nghi hoàng cung mà phải chật vật đè xuống cảm giác buồn cười

Nàng chạy đến ngồi xuống bậc tam cấp của cầu bạch ngọc bên hồ để tầm nhìn có thể ngang bằng với tôi, sau đó dặn dò tôi “Mau kể chuyện Ban tiệp dư cho tôi nghe”

Tôi chần chừ trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn từ từ giải thích cho nàng từng chút một về chuyện của Ban tiệp dư, về tài đức của bà, rồi cả chuyện bà được sủng ái rồi bị ghẻ lạnh, về ‘Oán ca hành’ và ‘Trường tín cung oán’, cũng nhắc qua một chút về Triệu Phi Yến.

“Hóa ra là vậy” Sau khi nghe xong, nàng gật gật đầu như có chút suy tư rồi hình như chợt hiểu ra “Cậu nói Trương nương tử giống Triệu Phi Yến quả không sai mà!”

Tôi hoảng sợ, nhưng lại không biết nên giải thích chỗ không ổn này với nàng thế nào, đành thấp giọng nói “Công chúa cẩn thận lời nói”

Nàng cười, không che miệng, lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng như ngọc trai, rất ngay ngắn đáng yêu.
Răng của đám tiểu cung nữ mà tôi thỉnh thoảng tiếp xúc thường lớn chứ không giống như vậy. Dường như lễ nghi giáo hóa không lưu lại nhiều vết tích ở trên người nàng. Bình yên ngồi ngắm hoa sen còn chưa tàn trong hồ, nàng thoải mái bộc lộ vẻ buồn vui trên gương mặt.

“Hoài Cát, vừa rồi cậu kể chuyện cả nửa ngày, có khát không?” Công chúa đột nhiên hỏi

“Thần không khát… Công chúa muốn uống nước sao?” Tôi đứng dậy, chuẩn bị quay về lấy nước

“Đừng đi, đừng đi!” Công chúa vội ngăn tôi lại “Tội gì chúng ta phải tự mình đi lấy chứ”

Tôi nhìn trái phải một chút, thấy xung quanh không có ai khác.

Nàng nháy mắt với tôi mấy cái, môi vẫn cười cong cong, hình như còn có hàm ý gì đó.

Lúc tôi còn đang mải nghĩ xem nàng có ẩn ý gì thì nàng đã xoay người chạy lên cầu. Khi đến giữa cầu lại làm điệu bộ muốn trèo qua lan can đá.

Tôi lập tức đi đến muốn ngăn nàng lại, nhưng không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt đã có ba, bốn bóng người như chui lên từ dưới mặt đất, vượt lên trước tôi kéo nàng xuống lan can.

Sau đó liên tục có người chạy tới: người cầm quần áo và đồ dùng, người cầm khăn lược, người cầm bánh ngọt, người hoa quả tươi… Đương nhiên không thể thiếu người cầm ấm trà nóng.

Hóa ra khi công chúa ra ngoài lại phô trương như vậy, trước đó bọn họ trốn ở chỗ mà chúng tôi không nhìn thấy.

Công chúa đứng vững, ung dung xoay người, nhướng mày đưa mắt chỉ về phía người cầm ấm trà rồi cười với tôi. Lần này vẻ mặt nàng có chút cô đơn và bất lực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN