Cổ Thành
Chương 2 Trong Tòa Tháp Cao (2):
Aisha đứng bên khung cửa sổ và nhìn về cung điện Esta. Nàng đã luôn làm vậy trong suốt tám năm qua, đều đặn mỗi ngày như việc cầu nguyện trước các vị thần vào buổi sớm mai hay trong đêm khuya. Một phần êm đềm, hạnh phúc nhất thuở âú thơ của nàng gắn liền với cung điện, mặt hồ và cả những ngọn tháp. Cung điện Esta, nàng từng gọi nơi đó là nhà. Còn giờ, nhà nàng ở điện thờ này.
“Thưa nữ tu, công chúa Roseta vừa sai đứa hầu chuyển đến cho người.” Nữ tỳ thân cận Bela khẽ thưa, trên tay nàng ta còn ôm theo một chiếc hộp giấy có dấu triện hoàng tộc. “Công chúa rất mong người sẽ đến bữa tiệc tối mai.”
Aisha giữ im lặng, ánh mắt nàng chuyển dần từ cung điện sang bộ xiêm y mà nữ tỳ lấy ra khỏi hộp giấy rồi đặt trên chiếc giường trải thảm cói. Thật là một sự đối lập thảm hại, mà, cũng có thể còn là một sự mỉa mai tai ác khi đặt váy áo đắt tiền như vậy lên tấm thảm cũ có giá chưa tới nửa chiếc bánh bột chiên. Đúng hơn, sự hiện diện của lụa là, đá quý hay vàng bạc trong căn phòng ọp ẹp ở gác chuông này đã không nên.
“Em gái của ta, em nghĩ rằng tiệc tùng thích hợp với một nữ tu sao?” Nàng bước lại và chạm nhẹ vào lớp tơ lụa mềm mát lạnh, những ngón tay thon dài của nàng ve vuốt từng đường chỉ may.
Roseta Flava, nàng luôn ghi nhớ cái tên này kể từ khi biết đến nó. Roseta Flava, nàng công chúa được mệnh danh là đóa hồng vàng của cung điện Esta. Nhiếp chính vương Deziri có rất nhiều con, nhưng trong số những đứa con ấy thì Roseta luôn được yêu chiều nhất. Người ta đồn đại vô vàn điều để minh chứng cho ân sủng mà công chúa được nhận, từ chiếc giường ngủ bằng vàng ròng cho đến kẻ tử tù mắc trọng tội được tha bổng chỉ nhờ vào lời cầu xin của Roseta thảy đều thành câu chuyện nổi tiếng vượt ra ngoài biên giới Vespero. Thần dân ở vương thành Macedonica rải hoa dọc mỗi con đường mà kiệu của Roseta đi qua, những bà mẹ luôn ôm con tìm đến nàng để xin lời chúc phúc và đám trai tráng coi nàng là người trong mộng. Dường như chẳng còn điều gì tốt đẹp hơn, nếu điều đó thực sự tồn tại trên thế gian này, mà Roseta chưa được nhận. Aisha tin rằng vị thần nắm giữ số mệnh hẳn đã có sự nhầm lẫn khi trói buộc cuộc đời của nàng với Roseta bằng dòng máu chảy trong huyết quản, để rồi lại sắp xếp mọi thứ trong cuộc đời ấy theo cách trái ngược với nhau.
Aisha Flava, nàng là ai? Chẳng là ai cả ngoài một nữ tu tập sự trong điện thờ. Thần dân của Vespero tựa hồ đã lãng quên nàng công chúa bé nhỏ của tám năm trước, cũng giống cách họ để tên tuổi của nữ hoàng Eriki – mẹ nàng bị chôn vùi trong cát bụi thời gian. Nữ tu Aisha chỉ có một chiếc giường bằng tre và những lời cầu nguyện gửi đến thánh thần, mỗi bước nàng đi được đá xám lạnh lẽo lót dưới chân, còn người qua đường lướt qua nàng với vẻ thờ ơ xa lạ. Căn gác chuông tồi tàn này cho nàng một chỗ trú ngụ thay vì cung điện Esta, nó cũng là nơi nàng chào đón tuổi mười lăm của mình trong ánh nến leo lắt với mái lợp dột nát, không phải bữa tiệc nơi Đại điện Leono với sàn hoa cương bóng loáng như mặt gương cùng ánh đèn pha lê lấp lánh giống Roseta vào ngày mai.
“Bela, cô hãy giúp ta chuyển lời hồi đáp cho công chúa kèm theo món quà nhỏ này, hãy nói với nàng rằng một nữ tu không thể và cũng không nên nghĩ đến điều gì khác ngoài việc phụng sự các vị thần.” Aisha xếp bộ xiêm y vào lại chiếc hộp, rồi nàng chỉ vào một cái khay được phủ vải đỏ đặt sẵn gần đó. “Ta cảm kích tấm lòng của em gái Roseta, nhưng ta sẽ không tới dự sinh nhật của em ấy được.”
“Nhưng, thưa nữ tu,” Bela lưỡng lự đôi chút, “Em nghe đồn thân vương Volga, anh họ của người, đã tới Macedonica. Người không muốn gặp ngài ấy sao?”
Thân vương Volga xứ Negero, nghe thấy tên chàng đủ làm trái tim Aisha chùng xuống, hẳn chàng được mời đến tiệc sinh nhật của công chúa Roseta. Nàng vẫn luôn nghe ngóng tin tức về chàng từ các thương nhân, đã không có lý do gì đủ sức kéo chàng ra khỏi lãnh địa trong mấy năm nay, ngoại trừ cuộc chiến với những lãnh chúa phương Bắc khác – những người anh em đang mong mỏi được thừa kế ngai vàng Rusland đến độ muốn tiêu diệt ruột thịt của mình. Chàng vẫn gửi thư cho nàng đều đặn để kể về các cuộc chiến dù biết chắc sẽ không có thư hồi âm, lá thư gần đây nhất chàng đã đề cập đến bữa tiệc này.
“Nhiếp chính vương, người cha kính yêu của ta, sẽ nghĩ sao nếu biết ta gặp Kail?” Aisha thả một câu hỏi bâng quơ mà nàng rõ lời đáp vào hư không. Đôi mắt nàng lại dõi về cung điện Esta phía xa xa.
Nàng và thân vương Volga, đó là điều cuối cùng mà Derizi Flava mong muốn xảy ra bởi nó đe dọa trực tiếp đến ngai vàng mà ông ta đang ngồi lên. Tám năm qua, nàng đã phải chứng kiến các anh chị em của mình chết vì bệnh tật, cướp bóc lẫn chìm tàu khi họ lần lượt được Derizi đưa đến vùng Farland hay gửi đến nơi khác làm con tin. Năm trong số mười người con của nữ hoàng Eriki lần lượt qua đời chỉ qua tám năm, hai trong số còn lại đang cố bám trụ ở vùng đất phong cằn cỗi tận cực bắc vương quốc. Nếu nàng có thể làm được gì để đáp lại những điều tốt đẹp chàng dành cho nàng mấy năm qua, thì hẳn chẳng có gì khác ngoài việc giữ chàng tránh xa rắc rối với Derizi Flava, cuộc chiến với các thân vương Rusland đã quá đủ với chàng.
“Hãy đi đi Bela, và làm theo những gì ta đã căn dặn cô.” Nàng phẩy tay, rèm mi khẽ buông và nhẹ trút một tiếng thở dài. “Sắp đến giờ cầu nguyện buổi tối, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
*
* *
Đêm đầu tiên ở Macedonica, Arko đã mơ giấc mơ thật kỳ lạ. Chàng thấy mình trôi bồng bềnh giữa đêm đen, xung quanh chàng chẳng có gì ngoài làn nước lạnh lẽo mang vị mặn của đại dương. Những con sóng lênh đênh ẩn trong bóng tối đưa chàng trôi dạt vô định, không phương hướng hay ý niệm về đích đến. Chàng cứ trôi như vậy, bỏ quên không gian và thời gian, cho đến khi màn đêm bị xé toang bởi tia sáng le lói nơi mặt nước. Cơ thể đang được lòng biển rộng ôm ấp, vỗ về đột nhiên quẫy đạp để bơi về phía ánh sáng, cả trái tim lẫn khối óc của chàng kêu gào thúc giục chàng phải làm như vậy, tai chàng nghe thấy tiếng người ta nói chuyện văng vẳng lẫn trong tiếng sóng rì rào.
Nếu nàng nhìn xuống đó, nàng sẽ thấy vận mệnh của mình.
Đôi chân chàng không ngừng nghỉ quẫy đạp trong làn nước.
Vận mệnh của ta…
Mười sải tay. Chàng như bị rút sạch không khí.
Các vị thần sẽ dẫn lối cho nàng.
Năm sải tay. Hai lá phổi nơi lồng ngực chàng bị bóp nghẹt.
Xin nữ thần hãy cho ta thấy vận mệnh của mình.
Một sải tay. Khuôn mặt giai nhân hiện ra trước mắt chàng, cặp mắt đen láy của nàng ở bên kia làn nước in hình bóng của chàng. Nàng và chàng bị ngăn cách bởi mặt nước trong veo.
Người đàn ông này là vận mệnh của ta.
Nàng thì thầm, giọng nói êm dịu tựa hồ hòa vào hơi thở. Dung nhan nàng được ẩn hiện mơ hồ sau tấm mạng sa màu đen, tấm mạng sa ấy phủ choàng cả lên suối tóc mượt mà đang đổ xuống một bên vai, những đường thêu viền khăn bằng tơ vàng chỉ bạc kéo ngang vầng trán thanh khiết tôn lên vẻ đẹp đẽ nơi cặp mắt của nàng.
Và nàng cũng là vận mệnh của Ngài ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!