Cổ Thành
Chương 4 Những Lời Cầu Nguyện (2):
“Ta tin là người hầu đã chuyển đầy đủ lời của ta tới công chúa về việc này.” Aisha nhẹ nhàng, nàng nhắc lại quyết định của mình.
“Em đã nghe cô hầu Bela chuyển lời, thưa chị.” Công chúa lễ phép xưng hô theo đúng vai vế trong gia đình. “Nhưng em vẫn mong chị có thể đổi ý mà đến dự, chỉ trong chốc lát cũng được. Kể từ lúc chị tới thần điện, rất hiếm khi chúng ta được gặp nhau.”
Roseta đã hơi khựng lại sau khi thốt ra câu này, nàng nhìn thấy Aisha nhíu mày đôi chút. Đó là biểu hiện rằng chị gái nàng đang có điều không hài lòng và lòng nàng dấy lên sự bối rối. Aisha vẫn giữ im lặng, nàng quan sát những ngón tay đang đóng mở chiếc quạt của Roseta. Công chúa, em gái nàng, đang hoảng loạn. Chắc hẳn nàng ta cũng đoán ra mình lỡ lời.
Việc Aisha tới thần điện chưa bao giờ là tự nguyện, nếu nhiếp chính vương cho nàng quyền được lựa chọn. Bằng một sự nhân đức mà thần dân của vương quốc này đến giờ vẫn ca ngợi, Deziri đã chống lại phán quyết lưu đày được Nguyên Lão Viện an bài cho nàng cùng các anh chị em – những đứa con của vị quân vương thất thế, nhưng điều kế tiếp ông ta làm là phân tán tất cả. Ba anh trai lớn của nàng đã được điều đến pháo đài tại Farland để trấn áp cuộc nổi loạn từ các bộ lạc, hai chị gái bị gả cho thân vương Rusland trong những hôn nhân kết liên minh, còn nàng cùng cặp sinh đôi và hai người anh khác vẫn ở lại kinh đô Macedonica cho đến khi đủ mười sáu tuổi – độ tuổi trưởng thành. Tuy nhiên, Derizi vẫn cho rằng thế là chưa đủ, ông ta tiếp tục sắp xếp để hoàng phi Soifi Danco – người vợ kế của mình nhận nuôi cặp song sinh, đồng thời gửi hai người con còn lại vào trại huấn luyện cận vệ hoàng gia trong lúc vẫn ráo riết tìm kiếm một cuộc hôn nhân có giá trị cho nàng. Aisha đã cầu xin Derizi để được trở thành nữ tu trong thần điện, dù điều này đồng nghĩa với việc nàng từ bỏ tước hiệu lẫn quyền thừa kế của mình. Thần điện Mauna là chốn duy nhất có thể cứu nàng thoát khỏi một cuộc đời bị Derizi điều khiển, thoát khỏi cảnh chết rục nơi xó xỉnh nào đó trên đường tới Rusland làm con tin phục vụ cho lợi ích chính trị. Một cuộc thanh trừ được ngụy trang dưới lớp vỏ cao đẹp, chẳng còn gì đau đớn hơn khi cha ruột nàng dàn xếp tất cả. Những điều Derizi Flava đã làm đối với nàng giống như một vết thương sâu hoắm cứa vào trái tim, vết thương ấy vẫn đang rỉ máu, khiến nàng đau đớn và nó sẽ vĩnh viễn không thể lành lặn hay xoa dịu lại được. Roseta không thể hiểu điều này, trước đây, bây giờ, thậm chí là ngày sau cũng vậy. Đối với ân sủng mà công chúa Roseta nhận được từ khi còn chưa chào đời, nàng ta chẳng bao giờ có thể tưởng tượng nổi những điều Derizi Flava đã làm.
“Roseta yêu quý, ta hiểu tấm lòng của em.” Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay của công chúa, giọng nàng ấm áp và có vẻ thân tình hơn một chút. “Ta cũng mong em hiểu rằng địa vị của một nữ tu tập sự không cho phép ta làm khác được. Hãy quay về cung điện để chuẩn bị cho yến tiệc tối nay, ta cầu chúc những điều tốt đẹp nhất cho em.”
“Chị Aisha…”
“Những người hầu của em đã đợi rất lâu ngoài kia rồi, em không muốn họ bị hoàng phi Soifi quở trách khi về muộn đúng không?” Aisha tiếp tục, nàng vén những sợi tóc mai đang lòa xòa của Roseta lên, rồi gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu mình xuống để cài chúng lại cho nàng ta thật gọn gàng.
“Em sẽ tôn trọng ý muốn của chị,” Roseta buồn bã nói, nàng chỉnh sửa lại nếp áo choàng trước khi đứng dậy ra về. “Em có thể ôm chị một cái chứ?”
Aisha khẽ gật đầu, nàng để Roseta ôm choàng lấy mình.
Công chúa Roseta chỉ kém Aisha tuổi, nhưng tính tình của nàng thơ trẻ hơn rất nhiều. Những mệnh lệnh hay thỉnh cầu của công chúa hiếm khi bị từ chối, nàng luôn có được điều nàng muốn một cách dễ dàng. Khi người hầu chuyển lại hồi âm của Aisha, công chúa đã nghĩ rằng nàng có thể thuyết phục được chị gái thay đổi quyết định nếu nàng trực tiếp tới điện thờ và nói cho chị hiểu nguyện vọng tha thiết của mình. Đấy biết đâu sẽ là cơ hội để nàng gần gũi hơn với công chúa Aisha, Roseta hi vọng như vậy. Họ gần như chẳng có kỷ niệm nào trong suốt tuổi ấu thơ, không giống với cặp sinh đôi hay những người anh chị cùng cha khác mẹ khác, chị Aisha luôn lạnh lùng xa cách với nàng. Mẹ của nàng – hoàng phi Soifi Danco cho rằng công chúa Aisha luôn để bụng những chuyện đã xảy ra với nữ hoàng Eriki nên mới thờ ơ như vậy, có lẽ hoàng phi đã đúng. Tám năm trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng trò chuyện với chị mà không cần đến đứa hầu để chuyển lời, cũng như được nhìn thấy chị gần như thế này. Công chúa Aisha rất giống với nữ hoàng Eriki, chị đẹp một cách đoan trang và quý phái dẫu có phải khoác tấm áo choàng ảm đạm của nữ tu, Roseta thầm nhủ. Dẫu không đạt được mục đích ban đầu khi tới điện thờ Mauna, nhưng sự ân cần của Aisha cũng đã giúp công chúa Roseta thấy được an ủi phần nào đó. Nàng tạm bỏ quên những phép tắc lễ nghi mà ôm chị Aisha thay cho lời chào.
“Ta hi vọng em thích món quà ta gửi đến.” Aisha nói.
“Em vẫn chưa mở nó, nhưng dù là gì thì em chắc mình cũng sẽ rất thích.” Công chúa Roseta ngoái lại và nở một nụ cười rồi rời ra ngoài.
Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt đôi chút trước lúc đóng sập lại. Căn phòng chỉ còn lại Aisha, nàng đã đứng nhìn cánh cửa ấy một lúc trước khi xoay người bước về phía khung cửa sổ, bên ngoài khung cửa ấy vẫn là cung điện Esta, là tiếng người ta tung hô công chúa Roseta văng vẳng. Mọi thứ trông thật êm đềm, như bao ngày qua nàng vẫn nhìn thấy. Nhưng, có thật điều hiển hiện trước mắt nàng không phải là ảo ảnh? Nàng ngước lên bầu trời trên đó đã điểm vài gợn mây mờ như nếp gấp nhăn nheo xấu xí nơi tấm vải lụa đang được kéo căng, còn gió lạnh mùa đông có vẻ cũng đã phảng phất đâu đó quanh những tán cây ngả màu vàng úa. Thế rồi, thật chậm rãi, Aisha đưa tay kéo dây buộc chuông, âm thanh leng keng vang lên báo hiệu cho nữ tỳ hầu cận của nàng – Bela biết nàng cần đến cô ta.
“Ursula đang ở đây,” Nàng vẫn nhìn ra phía ngoài ô cửa. “Ta đã nhìn thấy cô ấy cầu nguyện ở tháp Patro.”
“Cô ấy được chỉ định là vũ công múa chính trong yến tiệc, thưa nữ tu. Có lẽ Ursula tới cùng với công chúa Roseta.”
“Không đâu, Bela.” Aisha thở dài, “Đó là lời cầu nguyện ở ngọn tháp của các quân vương… lời cầu nguyện chiến thắng của một chiến binh. Vậy nên, hãy đi đi Bela, ta muốn cô chuẩn bị mọi thứ để chúng ta tới yến tiệc tối nay.”
Nữ tỳ Bela kính cẩn vâng lệnh, nhưng trước lúc làm theo sự cắt đặt của chủ nhân, nàng ta vẫn có vẻ đắn đo. Nữ tu Aisha đã rất kiên quyết chối từ lời công chúa Roseta và điều này khiến Bela hơi lo lắng khi người đột ngột thay đổi ý định.
“Xin hãy thứ lỗi cho em, nhưng chẳng phải người đã từ chối lời mời tới yến tiệc hay sao?”
“Vì ta đang đợi mệnh lệnh của nhiếp chính vương.” Đôi môi nhợt nhạt của Aisha thoáng nở một nụ cười. “Nó sắp đến rồi.”
Derizi nhất định làm thế, nàng biết ông ta sẽ nghĩ gì khi nghe những kẻ giám sát ở điện thờ bẩm báo về Ursula. Cha của nàng cần thăm dò xem con gái ông – nữ tu Aisha đang suy tính điều gì với nàng vũ nữ xinh đẹp đang ngập tràn hận thù kia. Còn nàng, nàng cần để ông ta thấy nữ tu Aisha đã là kẻ không màng đến thế tục, dẫu sự phẫn nộ lẫn tiếc thương dành cho tam hoàng tử – người anh trai đã bỏ mạng tại Farland mùa đông năm trước chẳng hề kém cạnh Ursula.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!