Cổ Thành
Chương 8 Sơn Ca Trong Lồng Son (2):
“Hãy thưa lại với mẹ Mariam, ta đã rõ ý của người và sẽ sớm sắp xếp ổn thỏa.” Arko mỉm cười, chàng đổ một ít sáp niên phong lên cuộn giấy viết thư, sau đó ấn nhẹ mặt nhẫn có khắc dấu gia huy lên.
Hela của chàng đã nghe tin báo về vụ ám sát trong yến tiệc, nàng đã viết đến sáu lá thư gửi đến Vespero để thể hiện sự lo lắng cho Ruza. Và đấy là lý do chàng buộc phải hồi đáp để trấn an nàng. Hela đã chăm sóc cho em gái chàng từ khi con bé còn đang ẵm ngửa, bằng lòng thương của một người mẹ dẫu cho cả hai không có chúng máu mủ nào. Nàng coi đó là điều tự nhiên nhất, là nghĩa vụ mà nàng phải làm, vì tình yêu nàng dành cho chàng. Arko trân trọng Hela vì điều này, chàng không muốn nàng vừa quán xuyến mọi thứ ở Aum vừa phiền muộn cho những chuyện nhỏ nhặt xảy ra với chàng và Ruza ở Vespero.
“Ta muốn sáng ngày thứ ba nó được chuyển đến tay Hela và…”
Chàng chưa kịp dứt lời dặn dò Vixen, thì tiếng đẩy cửa phòng ken két đã cắt ngang đầy thô bạo. Ursula lao vào phòng trong bộ dạng giận dữ, trên tay nàng ta cầm theo một thanh gươm vừa cướp khỏi tay lính canh phía bên ngoài. Nàng tiến lại gần, kề lưỡi gươm sắc lẻm vào cổ Arko trước con mắt trợn tròn kinh ngạc của tên hầu cận. Ngay sau đó, đám thị vệ cũng ập đến, tất cả đều chĩa vũ khí hướng về phía nàng vũ nữ, họ chỉ còn đợi một cái gật đầu ra hiệu từ chủ của mình để hạ sát kẻ chỉ vừa rời khỏi giường bệnh kia.
“…ra ngoài đi, đóng chặt cửa lại và chớ có vào khi ta chưa cho gọi.” Arko bình thản nói tiếp, như không có chuyện gì xảy ra.
Thị vệ cùng gã hầu Vixen ái ngại nhìn Ursula đang cứa một đường bén ngọt vào cổ Arko. Không ai trong số họ nhúch nhích khỏi vị trí của mình, phải đến lúc mệnh lệnh được lặp lại lần thứ ba, những kẻ đầy tớ trung thành mới lưỡng lự bước ra khỏi căn phòng. Cánh cửa gỗ được chạm trổ tinh xảo từ từ khép lại, chỉ còn hai người bên trong. Arko ngửi rõ được vị tanh của máu, nhưng chàng chẳng thể phân biệt nổi là máu từ vết cắt nông quèn trên cổ mình hay máu đang thấm đẫm lớp vải băng bó trên ngực kẻ kia. Chàng giữ im lặng, chờ đợi nàng vũ nữ lên tiếng. Cánh tay mảnh khảnh trắng muốt của nàng đang ghì chặt lấy cổ chàng vẫn run lẩy bẩy từng cơn và có vẻ như không chẳng được mấy sức lực. Hơi thở còn đượm mùi thảo dược theo từ nhịp nhè nhẹ hắt vào vành tai chàng.
“Tôi sẽ không làm hại ngài, nhưng xin đức ngài hãy để tôi rời khỏi đây.” Ursula thều thào, chất giọng tuyệt vời của nàng giờ đứt quãng xen lẫn với tiếng thở, nghe giống như một kẻ ốm đau đương vào lúc trăn trối.
“Ta không nghĩ nàng đủ sức hại ta hay chạy trốn khỏi Macedonica.” Arko trả lời, chàng đưa tay tóm lấy cổ tay kẻ đang khống chế mình rồi lách người đứng dậy.
Đó là một động tác nhanh và chính xác đủ để lật ngược tình thế mà không làm tổn hại đến đối thủ. Giờ thì Ursula bị đè nghiến xuống mặt bàn, hai tay nàng bị bẻ ngược ra phía sau, còn cổ nàng cận kề với lưỡi gươm của chàng. Mái tóc nàng buông xõa, đổ tung xuống tấm lưng thon còn rớm máu nơi miệng vết thương chưa đóng vảy. Nàng ra sức giãy giụa, nhưng cũng chẳng ích gì ngoài việc khiến Arko tăng thêm lực để đè mạnh nàng xuống mặt bàn hơn.
“Ta nói đúng chứ?” Lần này đến lượt chàng thì thầm bên tai nàng, hơi thở ấm nóng thoang thoảng hương gỗ tùng quyện trong tinh dầu sả phả vào da thịt lạnh lẽo của nàng đầy khiêu khích.
“Ngài kề gươm vào cổ một người phụ nữ sao, thưa đức ngài cao quý?”
“Đó là việc không vẻ vang gì,” Chàng vẫn thì thào, lưỡi gươm miết mạnh hơn vào làn da tuyệt đẹp của nàng vũ nữ. “Nhưng sau tất cả những hành vi vô lễ, bội ơn của nàng thì ta không hề áy náy.”
“Tôi chưa hề cầu xin sự giúp đỡ từ ngài.”
“Vậy nàng có thể tự kết liễu, ta sẽ cho nàng cơ hội làm điều đó.”Arko thả nàng vũ nữ ra, chàng nhếch miệng cười và găm con dao găm bên người lên mặt bàn. “Ursula xinh đẹp, cho ta xem nàng dũng cảm đến đâu.”
“Nếu thánh thần cho tôi được sống thì tôi sẽ không làm trái ý muốn của các ngài.” Nàng mím môi, đôi mắt cảnh giác nhìn Arko. Ngần ngừ đôi chút, nàng tiếp tục. “Tại sao ngài cứu tôi?”
Chàng ngồi xuống ghế trường kỷ bọc nhung kê ở gần đó, ngả người tựa vào gối bông, quan sát vẻ bối rối trên khuôn mặt nàng thiếu nữ. Suốt mấy ngày qua, những người hầu đã dò hỏi khắp nơi về vũ nữ Ursula theo lệnh Arko, chúng đều bẩm báo lại rất chi tiết, tỉ mỉ điều mắt thấy tai nghe. Chàng không thể phủ nhận rằng mình đã bị nhan sắc của nàng mê hoặc, cái nhíu mày hay cắn môi trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó đều khiến chàng cảm thấy thích thú. Điệu vũ ở đại điện Leono cho đến giờ vẫn làm chàng say đắm. Nếu nàng thực sự là giai nhân trong giấc mộng, chàng hẳn sẽ phải cảm tạ sự an bài của bề trên. Tuy nhiên, lòng ái mộ, khi đặt lên bàn cân của đạo đức và phẩm giá, lại chẳng thể thuyết phục nổi lý trí chàng bỏ qua cho những hành vi vô lễ mà nàng đã làm ra với Ruza. Ursula đã bất trung chủ của nàng – nhiếp chính vương Derizi Flava với ý định ám sát, còn hành động bắt cóc sứ giả lân bang thì nàng ta không hơn gì một kẻ phản quốc. Và trong mọi trường hợp, với bất kỳ lý do nào, dù chính đáng đến đâu, đó là hai tội lỗi không thể tha thứ. Nàng cần trả một cái giá tương xứng để đảm bảo sự công bằng cho em gái chàng.
“Người Aum chúng ta thích sự sòng phẳng. Nàng thất lễ với em gái ta, nàng phải tạ lỗi với em ấy. Hơn nữa, ta không thích gươm của mình vấy máu một trong hai loại người, kẻ yếu thế và phụ nữ. Hãy thấy may mắn vì điều đó.” Chàng vừa nói vừa chà nhẹ chiếc khăn choàng, thứ từng buộc mái tóc mây mềm mượt của Ursula khi nãy, vào lưỡi gươm đang cầm trên tay để lau sạch vết máu vương.
“Chỉ vậy thôi sao, thưa đức ngài?” Nàng đứng ngẩn người.
“Nếu có lý do khác thì là vì ta hiếu kỳ muốn nghe lời giải thích của nàng. Chúng ta đã gặp nhau ở tháp quân vương, ta biết theo tục lệ của người Vespero các nàng thì chỉ có chiến binh mới tìm đến đó để xin phúc lành.”
“Và ngài cũng là một chiến binh nên ngài coi trọng điều này?” Ursula bất giác nở một nụ cười, nàng hiểu ra ẩn ý trong lời nói lấp lửng của người đàn ông trước mặt. “Tôi không nghĩ nó xứng với hiểm nguy mà ngài có thể gặp phải. Nếu kẻ khác biết ngài cứu tôi, ngài không sợ người Vespero sẽ đổ tiếng xấu cho hoàng đế Juvelo sao?”
“Ôi Ursula xinh đẹp,” Chàng thốt lên với đôi chút chán nản. “Nhan sắc là thứ duy nhất nàng hơn những kẻ khác, ta thừa nhận điều này bằng hết thảy sự kính trọng.”
Lời chàng nói khiến gò má nàng vũ nữ đỏ bừng, vì cả nỗi xấu hổ lẫn ngượng ngùng. Chưa một người đàn ông nào làm nàng lúng túng như vậy. Ở nơi chàng có quá nhiều mâu thuẫn, những suy nghĩ của chàng, hành đồng và cả lời nói theo đó mà trở lên khó đoán định. Chàng muốn trừng phạt nàng vì đã mạo phạm đến em gái chàng, nhưng lại tha chết cho nàng. Chàng ngợi khen sắc đẹp của nàng, nhưng đồng thời cũng hạ thấp suy nghĩ của nàng. Lửa khao khát rực cháy trong ánh mắt chàng dành cho nàng, nhưng nỗi chán ghét cũng hiển hiện rõ ràng trong từng câu nói. Nàng đã từng cảm kích gã sứ giả Aum hào hoa này khi tỉnh lại trong hành quán sau cơn hôn mê, có điều giờ đây, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Phong thái nhã nhặn lẫn giọng nói êm dịu, trầm ấm thật giống với hoàng tử Timur – người nàng yêu say đắm, còn cái nhếch miệng cười ngạo nghễ lại gợi cho nàng nhớ đến tên nhiếp chính vương Derizi Flava gian xảo. Ursula đã được nuôi dạy để chiều lòng những người đàn ông, nàng biết cách phán đoán xem họ là ai chỉ qua cái nhíu mày hay đường thêu trên ống tay áo. Và bằng cái sự nhạy cảm đó, nàng thầm quả quyết trong đầu, rằng gã sứ giả mà đám người hầu gọi bằng đức ngài này không hề đơn giản. Gã cao quý cũng như uy quyền hơn bất kỳ tên sứ giả hay học giả nào nàng biết.
“Nàng từng theo hầu hoàng tử Timur, vậy biết hình khắc trên chiếc nhẫn này chứ?” Chàng xoay chiếc nhẫn để người trước mặt nhìn rõ hơn, khuôn mặt đỏ bừng e thẹn của nàng ta làm chàng thấy thích thú.
Nàng vũ nữ quan sát món đồ đó thật cẩn trọng, nhẫn được làm từ vàng trắng, phía mặt trên có khắc thành hình loài chim có lông đuôi xòe rộng thành hình chiếc quạt. Nó có vẻ là chim khổng tước, Đôi mắt nàng mở to lộ vẻ kinh hãi tột độ. Nàng biết hình khắc đó. Aum chỉ có duy nhất một dòng tộc mang gia huy hình chim khổng tước. Dòng tộc đó đã xây dựng lên cả đế chế hùng mạnh chỉ nhờ vào lưỡi gươm và vó ngựa. Dòng tộc cao quý nhất, uy quyền nhất, đến độ biểu tượng chim khổng tước trên gia huy lẫn cờ hiệu của họ đã trở thành nỗi khiếp sợ cho các tiểu vương ở phương Nam…
“Ngài là ai, thưa đức ngài?” Nàng hỏi, nét mặt trở lên căng thẳng. “Gia huy của hoàng tộc Venta không phải thứ ai cũng có thể giữ bên mình.”
“Ta mừng vì nàng đã nhận ra.” Arko hài lòng, chàng đứng dậy, rời khỏi tràng kỷ để tiến lại gần Ursula. “Derizi Flava thà đổ tất cả tội trạng cho nhà Hamilton và hi sinh một trong số những đứa con của nữ hoàng Eriki còn hơn là đụng đến hoàng độc Venta.”
“Ngài nói gì vậy, thưa đức ngài? Nhà Hamilton đã xảy ra chuyện gì?”
‘Người hầu của ta vừa báo lại cho hay, công chúa Aisha đang trong cơn nguy kịch. Nhiếp chính vương đã lệnh cho quân lính tới lục soát điện thờ Mauna, vì có người tố cáo đã thấy nàng tới đó cầu nguyện.”
Nàng vũ nữ loạng choạng đứng không vững khi nghe chàng kể qua về tình hình hỗn loạn bên ngoài. Mặt nàng trắng bệch, nàng đưa tay ôm lấy vết thương trên ngực trái và nước mắt tuôi rơi lã chã. Nàng đang khóc vì sợ hãi, hoặc có thể là hối hận. Tình yêu nàng dành cho hoàng tử Timur đã trói buộc nàng với dòng họ Hamilton, trở thành một phần máu thịt của các hoàng tử cùng công chúa do nữ hoàng Eriki sinh ra. Ursula không bao giờ muốn làm tổn hại đến họ, để báo đáp những ơn nghĩa họ dành cho nàng từ thuở bé. Nếu không có hoàng tử Timur và công chúa Aisha, cuộc đời nàng có lẽ đã kết thúc trong một nhà thổ bẩn thỉu nào đó ở Macedonica này, thay vì là nàng vũ công tài hoa được hoàng gia trọng vọng.
“Công chúa Aisha vô tội, nàng đã cố thuyết phục tôi từ bỏ ý định ám sát trong yến tiệc.” Giọng nàng nghèn nghẹn giữa những tiếng nấc. “Nàng thậm chí đã che chắn cho hoàng tử Raven, kẻ lẽ ra phải chết là hắn.”
“Derizi không quan tâm chuyện đó. Nếu không tìm ra nàng, công chúa Aisha sẽ trở thành nước cờ hiểm. Ta đoán nhiếp chính vương đang phải cảm tạ thánh thần khi đã cho ông ta cơ hội tốt để trừ khử nốt những bầy tôi trung thành của nữ hoàng Eriki.”
“Đức ngài phải để tôi rời khỏi đây, ngài hãy giao nộp tôi cho nhiếp chính vương, ngay bây giờ!” Nàng nắm lấy tay chàng, và cầu khẩn trong tuyệt vọng. “Hoàng tử Timur đã chết, nếu công chúa Aisha cũng ra đi, cả cuộc đời này tôi sẽ không tha thứ cho chính bản thân mình.”
*
* *
Aisha đã mơ một giấc mơ kỳ lạ. Nàng bước đi trên chiến trường, trong tà áo rực rỡ, lướt vô định qua những thây người nằm ngổn ngang. Nàng nhìn thấy lá cờ hiệu sư tử của nhà Hamilton buông rủ, phủ lên xác những người lính tiên phong. Tấm vải từng là niềm kiêu hãnh cho cả vương quốc Vespero đó, giờ trông rách nát, bẩn thỉu như một mảnh giẻ lau. Phía đằng xa, khói đen từ những đám cháy dưới chân tòa thành đương bốc nghi ngút lên cao, hòa cùng màu xám bạc trên nền trời. Nàng ngửi thấy mùi máu, mùi thịt người thiu thối đang làm lũ kền kền và quạ đen thèm khát điên dại. Khung cảnh chết chóc, tan hoang làm Aisha kinh hãi, nàng cất tiếng gọi tên những anh chị em của mình cùng thân vương Volga. Đáp lại nàng chẳng có gì ngoài tiếng kêu của loài chim ăn xác đang say sưa trong bữa tiệc thịnh soạn. Thiếu nữ cất bước nhanh hơn, chốc chốc lại cúi người lật từng tấm thây mềm oặt hay những mảnh thân thể đứt lìa vương vãi trên mặt đất, nàng xua đuổi những con kền kền hung hãn, miệng vẫn không ngừng gọi tên anh chị em. Cho đến tận khi ánh hoàng hôn đổ màu đỏ loang lổ xuống nhân gian, Aisha ngã khụy, nàng ngồi giữa chiến trường tiêu điều đó, cất tiếng gào thét như muốn rạch nát đất trời bằng nỗi bi thương.
Quay lại đi Aisha.
Giọng nói vẳng lại từ cõi hư vô thì thào kề sát bên tai nàng.
Con gái của ta, quay lại đi.
Tiếng gọi mơ hồ kia giờ đã có một hình hài rõ ràng. Nữ hoàng Eriki với mái tóc đỏ rực đang đứng bên cạnh nàng, bà đẹp đẽ và oai phong trong bộ giáp chiến binh sáng loáng ánh kim. Đôi mắt tím nhạt nhìn nàng buồn bã.
Giờ chưa phải lúc, con yêu. Vận mệnh của con vẫn còn đang chờ con.
Nữ hoàng mỉm cười hiền từ, những ngón tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, vuốt ve hình hài dấu yêu mang một phần máu thịt của bà. Aisha ngã vào lòng mẹ, nàng nghe thấy nữ hoàng ngân nga bài hát ru quen thuộc ngày xưa, bài hát ngợi ca vinh quang của Vespero. Trong bài hát đó, có cả máu và nước mắt, cả tình yêu đẹp đẽ của những bậc anh hùng, họ là tổ tiên của nàng, của dòng họ Hamilton. Mắt nàng mở to, tìm kiếm trên vòm trời xa xôi kia cánh chim đại bàng oai hùng từ vùng đất Algo huyền thoại, nơi cố hương của hoàng đế Patro, nhưng buồn thay lại chỉ toàn bóng ác điểu. Loài sinh vật đáng ghê tởm đó đang trừng mắt nhìn xuống và đập đôi cánh đen xì chao lượn nơi những đám mây, chúng nóng lòng chờ đợi để rỉa cái xác vấn vương chút hơi tàn là nàng. Thiếu nữ không hề sợ hãi, dù chỉ một chút, nàng đã có người mẹ nữ hoàng đang hát ru bên cạnh. Và cứ thế, Aisha thiếp đi, vừa lúc hình ảnh một mũi tên đâm xuyên qua con ác điểu hung hãn nhất kịp hiện lên nhạt nhòa. Cánh chim dữ chao đảo trên không trung rồi cắm đầu rơi xuống đất, trở thành miếng mồi ngon cho đồng loại.
Mũi tên đó là vận mệnh của con, nó sẽ mang con đi rất xa, vượt qua cả những con sóng bạc đầu ngoài biển rộng lớn kia… Aisha yêu quý, tình yêu thật kỳ lạ, nó tìm đến con khi con khổ đau và tuyệt vọng nhất. Cầu chúc cho con mọi điều tốt lành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!