Cổ Thành - Chương Ngoại Truyện 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Cổ Thành


Chương Ngoại Truyện 1


Câu truyện mà tôi sẽ kể, ấy chỉ là một giai thoại còn lưu truyền lại trong nhân gian và trong lời kể của những người già cả,

mỗi khi… người ta nhìn vào ngọn lửa đỏ.

Nàng được bà chủ quán rượu ở Lisha mua về từ một chợ nô lệ dơ dáy và bẩn thỉu. Chẳng phải vì bà ta động lòng trắc ẩn trước cảnh đứa bé gái ôm nhom, rách rưới ăn đòn đến tím bầm khắp người, hay cảm thấy thương xót gì cho hai gò má sưng tấy vì bạt tai của gã thương lái cục súc, mà đơn giản là do cặp mắt con buôn sành đời của bà ta nhìn thấy một món hời béo bở. Đúng thế, một món hời hái ra được từ khuôn mặt phảng phất những nét kiều diễm của bậc giai nhân tuyệt sắc trong tương lai gần, thứ sẽ làm quán rượu ế ẩm của bà ta đắt khách hơn so với đám con gái bần hàn quê mùa bà thuê từ những ngôi làng bên ngoài thành với giá ba đồng vàng mỗi tháng. Và thế là tự do của nàng, phẩm giá của nàng được mua bằng hai mươi đồng vàng, sau một hồi mặc cả lên xuống. Không còn công chúa Alana, không còn xứ Mewat, hay những thứ ấy đều đã hóa thành tàn tro theo những các cách khác nhau, hoặc giả chúng hiện diện theo một thể dạng khác, đầy nhục nhã như cái danh xưng nô lệ Shakti mà từ giờ phút đó nàng phải khoác lên người chẳng hạn.

Từng có một câu so sánh thế này mà người Vespero thường dùng để ví von về cuộc sống của nô lệ, ấy là ‘nô lệ luôn được bình đẳng với súc vật’. Chúng sẽ phải làm việc nặng nhọc, chăm chỉ và ngoan ngoãn cho đến chừng nào tự chuộc được tự do cho mình, không có ngoại lệ, kể cả khi chúng được sinh ra trong một gia đình hoàng thất hay từng được thần dân của mình tung hô thiên tuế như Shakti. Nàng sống lầm lũi trong quán rượu ở Lisha, đều đặn làm những công việc dọn dẹp, nấu nướng và nhặt củi cho bà chủ quán mỗi ngày, từ khi nữ thần ban mai chưa xòe những ngón tay ửng hồng ở phía chân trời đông cho đến khi cỗ xe mặt trời đã kéo khuất dạng sau dặm núi phía Tây. Cuộc sống đó lặp đi lặp lại ảm đạm và buồn chán trong suốt sáu năm của cuộc đời nàng, cho đến khi nàng tròn mười bảy tuổi, khi nàng được gặp chàng.

Số mệnh con người giống như trò chơi tung xúc xắc của thánh thần, khó đoán đến vô cùng. Đã có đôi lúc, nàng tự mình tìm kiếm hàm ý mà các đấng bề trên cất giấu trong cuộc hạnh ngộ cũng như tình yêu giữa nàng và chàng, nhưng tiếc thay trọn cả cuộc đời nàng không làm được điều mình muốn.

*

* *

Đại bàng khi bị nhốt trong lồng sẽ chẳng bao giờ chịu cúi mình làm một con sơn ca hay con vẹt an phận. Nó sẽ vùng vẫy, sẽ làm mọi cách để phá tan những chấn song giam cầm, bất kể chúng được làm từ loại sắt tầm thường hay hoàng kim quý giá.

Chàng cũng giống như vậy. Chàng có một giấc mộng lớn, chàng muốn trở thành vua của các vị vua, hoàng đế vĩ đại nhất trong các hoàng đế vĩ đại. Đó lẽ ra là một tham vọng cân thiết để thành Lisha được mở rộng sang phía đông, phía tây, phía nam, phía bắc và dòng họ Venta thoát khỏi cái danh xưng tiểu vương một xứ bé mọn. Thế nhưng dường như chẳng ai trong cung điện ngọc ngà này hiểu được giấc mộng của chàng, những người anh em nhu nhược hay vị vua cha an phận đều cố gắng giam chàng trong chiếc lồng đẹp đẽ này. Họ cho rằng tham vọng đó sẽ chỉ là cơn háo thắng hay sự bồng bột của tuổi trẻ, rồi nó sẽ trôi qua nhanh chóng, khi chàng rong ruổi trên chiến trường và thấm được sự tàn khốc của nó.

“Hoàng tử Khalifa, khi ở tuổi như ta, con sẽ hiểu được thôi.”

Không, chàng chắc chắn sẽ không hiểu được, cũng như không bao giờ muốn hiểu cảm giác của một ông vua già nua ngồi trên ngai vàng, bất lực chờ đợi thần chết đến gõ cửa. Cuộc đời chàng nhất định phải dành cho việc mở rộng lãnh thổ của dòng họ Venta, để cờ hiệu khổng tước phải trở thành nỗi kinh sợ mà các tiểu vương lân bang truyền tai nhau. Thế là chàng lựa chọn trở thành một chiến binh để thoát khỏi chiếc lồng vàng son khi chỉ mới mười bốn tuổi, và chiến trường kéo chàng rời xa thành Lisha thân yêu trong chín năm ròng rã.

*

* *

Trinh trắng của nàng trở thành một món quà đắt giá. Nhan sắc của nàng thành trò vui trong đêm trường. Nàng được tặng cho người đem lại vinh quang cho thành Lisha nhỏ bé – hoàng tử Khalifa.

“Nàng thật đẹp.”

Đó là điều đầu tiên chàng nói với nàng khi mở tấm mạng che màu đỏ thắm và nhìn ngắm khuôn mặt tái nhợt lẫn ánh mắt to tròn đầy sợ hãi của nàng. Và đêm đầu tiên họ bên nhau nhạt nhẽo như một ly nước trắng, không mùi, không vị, không lạc thú ái tình. Thứ duy nhất nối kết họ với nhau chỉ là khúc hát ru yên bình nơi cố hương Mewat.

“Hoàng tử đã để lại cho mày vàng hay trang sức quý giá? Lụa là thượng hạng hay hương liệu tuyệt hảo?”

“Thưa bà, chàng chỉ để lại cho tôi một sự tôn trọng.”

*

* *

Chàng không rõ vì lẽ gì mình tìm đến quán rượu bần hàn thường xuyên hơn vào mỗi đêm, có hay chăng là bởi nơi đó có người hiểu giấc mộng mà chàng muốn kiến tạo? Nàng không phải một nô lệ tầm thường, hèn kém. Nàng thông tuệ, cao quý như bất kỳ cô công chúa nào. Giọng hát của nàng xoa dịu hồn chàng, khúc nhạc nàng gảy ra ru hồn chàng chìm vào mộng yên bình. Ở bên nàng dễ chịu xiết bao.

Cứ thế, cứ thế, khi màn đêm buông phủ lên thành Lisha, chàng tìm đến bên nàng và say sưa men tình nồng đậm trong gian phòng chật hẹp. Ai còn quan tâm chàng có còn là hoàng tử Khalifa? Ai còn quan tâm nàng có phải nô lệ Shakti? Khi những mảnh hồn yêu được kề cạnh bên nhau, hòa quyện vào nhau, chàng và nàng chỉ còn là tình lang và tình nương ở thành Lisha này. Họ vội vã tận hưởng mỗi giây phút của màn đêm cùng những giấc mộng đẹp được thần ái tình ban phát, mỗi ngày trôi qua đều như thể chẳng có ngày mai. Lẽ dĩ nhiên, ấy cũng là cái cớ khiến họ thù ghét nữ thần ban mai cùng cỗ xe của thần mặt trời, bởi khi cả hai xuất hiện thì ánh sáng chói chang đến nhức mắt đều nhắc họ quay trở về với trăm ngàn mối ràng buộc và kéo họ xa rời nhau.

*

* *

Nàng có sợ hãi không khi đối mặt với uy quyền? Không, không hề. Nàng vẫn ngẩng cao đầu trước đức vua cao quý của thành Lisha, nàng bình thản trả lời mọi điều về tình yêu của mình. Chân thật và chẳng có nửa phần gian dối.
Nàng có sợ hãi không khi bị những gã đàn ông xa lạ chà đạp thân xác? Có, nàng rất sợ. Thế gian này khiến nàng sợ hãi, bởi sự độc ác và nhẫn tâm đã đặt ra mọi điều luật trói buộc con người vào nỗi khổ đau, bất hạnh. Đức vua lựa chọn cách nghiệt ngã nhất để bảo vệ con trai ngài, cũng la người kế vị tương lai của ngài khỏi sự vết nhơ mà một nô lệ gây ra, ngài ban phát nỗi ô nhục cho nàng đơn giản chỉ bằng mệnh lệnh nhẹ bẫng thốt nhả vào hư không.

Nàng có sợ hãi không khi gặp lại ngài khi bên tai là điều tiếng xấu xa nhất? Không, không hề. Ánh mắt của chàng, cái ôm của chàng vẫn vẹn nguyên ấm áp như mỗi đêm họ ở bên nhau. Chỉ duy có điều, hơi ấm đó tỏa ra cùng với nỗi giận dữ khôn cùng.

“Thiếp là một ả đàn bà ô trọc.”

“Nhơ bẩn cả thế gian chẳng thể vấy bẩn nàng.”

*

* *

Chàng bước vào đại điện rộng lớn, đối trước đức vua với tư cách một kẻ phản nghịch. Cuộc chính biến mà chàng khởi xướng đã thất bại, tuổi tác già nưa của người cha hóa ra chưa làm cùn nổi lưỡi gươm sắc. Chàng thua trong tay cha mình và lựa chọn cái chết để giữ trọn con tim.

“Nếu con rũ bỏ nàng, con sẽ có mọi thứ, thành Lisha giàu có, vương vị quyền uy.”

“Con có thể đoạt được mọi thứ bằng gươm báu và vó ngựa, chỉ riêng nàng thì không.”

Ngông cuồng ấy, si tình ấy chàng thẳng thừng trải ra trước trăm vạn ánh nhìn nơi triều đường uy nghiêm. Bình thản nơi chàng trước cái chết làm đức vua bùng lên ngọn lửa giận, ngài tự tay kề lưỡi gươm đã từng nhuốm máu bao kẻ thù vào cổ đứa con trai mình yêu quý nhất, ngài quát lên như một con sư tử điên máu cất tiếng gầm vang động khắp đại điện. Đó là một nỗi đau mà người cha chẳng thể nói lên lời, khi tình yêu thương lẫn niềm hi vọng bị đập vỡ vụn trước mắt. Đó là cũng là nỗi đau của một vị quân vương khi nhận ra uy quyền tối thượng nắm trong tay cũng có khi trở lên vô dụng.

Và… thế rồi nàng xuất hiện. Thân thể bé nhỏ của nàng chắn trước gươm lạnh, giọng nàng êm dịu cất lên rành rọt từng câu chữ, còn đôi mắt nàng long lanh những giọt lệ trong veo.

“Nếu hoàng tử không rũ bỏ tỳ thiếp, vậy xin hãy để tỳ thiếp rũ bỏ hoàng tử.”

*

* *

Đêm ở thành Lisha đẹp vô cùng, bầu trời lấp lánh ngàn vạn vì tinh tú còn con sông Tigis hiền hòa thổi gió mát lành. Nàng đã cố ngắm nhìn thành Lisha thật lâu, khắc ghi khoảng trời đêm bên ngoài khung cửa sổ của căn phòng tồi tàn nơi quán rượu. Xung quanh nàng chỉ còn là tĩnh lặng, chẳng còn những cuộc chè chén thâu đêm giữa những gã đàn ông và bặt hẳn tiếng đàn hát của các cô gái. Nàng đưa mắt nhìn quanh quất, mường tượng trong đầu ký ức về tình lang và tình nương thành Lisha. Nơi này đã cho họ hạnh ngộ, cho họ hạnh phúc và giờ sẽ cho họ biệt ly.

Đêm ấy, quán rượu tồi tàn bùng cháy rực sáng một góc trời.

Đêm ấy, thành Lisha đón chào một tân vương.

“Tỳ thiếp sẽ đi thật xa, người sẽ không phải lo âu về hoàng tử.”

“Công chúa Alana thân mến, nơi xa nhất mà ta biết là bên kia sông Styx.”

“Vậy tỳ thiếp sẽ đi đến đó, như ý nguyện của người, thưa đức vua của thành Lisha.”

*

* *

“Người có tin vào luân hồi không, thưa phu quân?”

“Hoàng hậu Hebert của ta, tất nhiên ta tin vào luân hồi.”

“Trong câu chuyện người kể, về tình lang và tình nương của thành Lisha, liệu họ có được gặp lại nhau ở kiếp sau?”

“Herbet yêu dấu, tình lang đã đi khắp chốn để chinh phục những vùng đất, như điều anh ta mơ ước, và trở thành một hoàng đế. Mỗi đô thành vị hoàng đế đó đi qua, đều hằn in dấu chân ngài tìm kiếm tình nương của mình. Cho đến ngày kia, ngài đã gặp lại tình nương của mình lần nữa, ở thành Lisha.”

“Vị hoàng đế làm thế nào để nhận ra tình nương?”

“Ngài luôn nhận ra nàng, bất kể nàng đổi khác đến thế nào. Giống như ta và nàng vậy, Hebert ạ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN