Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?


Chương 6


Đến buổi chiều, phụ huynh đều đi dự họp.

Các học sinh mới ở lại trong lớp làm bài kiểm tra chất lượng.
Vương Văn Bình cũng không vội xếp chỗ ngồi, cô muốn đợi đến khi kết thúc kì thi tháng rồi mới dựa vào điểm thi đó để sắp xếp.

Thế nên, học sinh cứ tạm thời ngồi lại chỗ đã ngồi buổi sáng.
“Mình có tìm hiểu từ một người quen học lớp 11, bài kiểm tra chất lượng đề sẽ rất khó.

Cơ mà đó cũng chỉ là vì trường muốn dọa tụi mình một chút thôi, bài thi khó quá nên tất cả mọi người đều làm bài không tốt, nên không công bố điểm ra đâu.”
Tưởng Trầm Tinh vừa lấy bút vừa nói cho Trang Cẩm Lộ nghe.
Trang Cẩm Lộ hỏi: “Rất khó à? Nội dung thi là gì vậy?”
Tưởng Trầm Tinh: “Giống như nguyên cả đề toàn là bài nâng cao vậy á.

Mình cũng không rõ nữa.”
Khương Vĩ đang gục xuống bàn ngủ trưa thì bị tiếng nói chuyện của Tưởng Trầm Tinh làm tỉnh giấc, thế là buồn bực đẩy lưng ghế cậu chàng: “Mày nói cái khỉ gì thế, làm như mày thi được chắc?”
Tưởng Trầm Tinh kéo ghế ra xa khỏi tầm tay của đại ma vương sớm nắng chiều mưa kia: “Tao thi không được thì không có quyền để ý nội dung thi một chút à? Tao nói nè mày cũng nên dậy đi anh Vĩ ơi, phát đề tới nơi rồi kìa.”
“Thi cái con khỉ mốc xì.” Khương Vĩ lúc mới ngủ dậy thì tính nết rất khó ưa, ” Cứ lụi một lèo là xong chứ gì.”
Tưởng Trầm Tinh lầm bầm: “Đằng nào thì bọn mình cũng chỉ có thể lụi mà thôi, phải không lớp trưởng?”
Trang Cẩm Lộ: “Hả? Ừm, mình nghĩ là cứ cố gắng loại trừ mấy đáp án không hợp lý, như vậy thì chắc là xác suất trúng sẽ cao hơn một chút…”
Tưởng Trầm Tinh tò mò hỏi: “Bình thường cậu lụi thế nào vậy?
Trang Cẩm Lộ thành thật đáp: “Ba câu ngắn một câu dài thì chọn câu dài nhất, ba câu dài một câu ngắn thì chọn câu ngắn nhất, bốn câu dài ngang nhau thì chọn C.”
Năm ngoái cậu tham gia một chương trình thi trí tuệ của đài truyền hình.

Nội dung thi bao gồm kiến thức về toán, vật lí, hóa học, ngữ văn, lịch sử và cả nghệ thuật, phạm vi rộng lớn, vì vậy mà yêu cầu thí sinh phải có kiến thức sâu rộng.

Qua từng vòng loại dần, cuối cùng chỉ còn lại các thí sinh đến từ các trường nổi tiếng.
Trang Cẩm Lộ là thí sinh nhỏ tuổi nhất.

Tuy rằng cuối cùng cậu không được trao vòng nguyệt quế (1) mà chỉ đứng hạng năm, nhưng như thế cũng đủ làm người ta thán phục rồi.
Thật ra không phải câu hỏi nào cậu cũng biết làm, có rất nhiều điều cậu không biết, thế nên cũng đành chọn bừa theo cách đó mà thôi.
Nhưng mà xác suất chọn trúng cũng cao lắm.
Bài thi nhanh chóng được phát ra.
Vương Văn Bình đứng trước bục giảng, nói: “Đề thi này là do giáo viên trường ta ra đề, rất khó.

Các em cứ cố gắng hết sức là được, không được trao đổi bài đấy.”
Lúc hai giờ có tiếng chuông vang, các học sinh đồng loạt cầm bút lên làm bài.
Trong phòng học yên tĩnh chỉ còn tiếng lật giấy sột soạt.
Vương Văn Bình chắp tay sau lưng giám sát phòng thi.
Phần lớn học sinh đều vò đầu bứt tóc ngơ ngác, hoặc là nhìn chằm chằm vào bài thi mà tự hỏi, có phải tất cả mọi điều mình được học trước đây đều đã sai rồi không.
Vương Văn Bình đi đến dãy cuối lớp, nhìn thấy Khương Vĩ vẫn còn ngủ gục trên bàn, hai tờ bài thi che kín đầu cậu, cả tên cũng không thèm viết.
Cô không khỏi cau mày, trong mắt lộ vẻ xem thường.
Học sinh ở trường số 3 học lực kém, rất nhiều học sinh yếu học ở đây, trong đó cũng có không ít thiếu niên bất hảo.
Mà Khương Vĩ lại là thằng lưu manh có tiếng trong mắt các giáo viên.
Tuổi không lớn, trốn học đánh nhau lại chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, cơ mà nhà cậu có tiền có thế, các thầy cô cũng không làm gì được, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không thấy cậu thôi.
Vương Văn Bình mới đi dạy được một thời gian ngắn, không so được với các thầy cô giàu kinh nghiệm.

Khi các thầy cô khác giao lớp 10/8 có Khương Vĩ cho cô, cô đã suýt giận điên lên.

Mãi đến khi biết được trong lớp còn có Trang Cẩm Lộ, cô cân nhắc một chút rồi mới chịu nhận lớp.
Mấy thành phần bất hảo thì lớp nào cũng có một hai đứa, nhưng học sinh như Trang Cẩm Lộ thì cả thành phố A này cũng không có được mấy người.

Vương Văn Bình đi tới trước bàn của Khương Vĩ, ngón tay gõ hai lần trên bàn.

Khương Vĩ bị đánh thức, tặc lưỡi chậc một tiếng rồi cuối cùng cũng chịu ngồi thẳng dậy.
Vương Văn Bình thấp giọng nói: “Ít nhất cũng phải viết tên vào.”
Khương Vĩ kêu ồ, rồi híp mắt lục tìm bút trong cặp.
Lục mãi mới ra một cây bút không nắp, cậu vẩy vẩy vài cái.

Mực trong bút bỗng văng ra, Vương Băn Bình đứng cạnh cậu lãnh trọn hết, trên chiếc váy màu trắng của cô dính vài giọt mực nhỏ.
Vương Văn Bình: “…”
“Á.” Khương Vĩ nhếch khóe miệng, chẳng áy náy tẹo nào: “Ngại quá, thưa cô.”
Vương Văn Bình lén lườm cậu một cái, nhưng rồi cũng không muốn tính sổ cậu, bèn nhìn Khương Vĩ cúi đầu viết tên.
Chữ viết xiêu vẹo, lại nhỏ tí, trông như sắp bay khỏi hàng kẻ chấm luôn.
Chữ học sinh tiểu học hả trời??
Cô nhìn không nổi nữa, đành đến bên chỗ Trang Cẩm Lộ để rửa mắt.
Trang Cẩm Lộ học thư pháp mấy năm, bình thường chữ viết đã vừa đẹp vừa mạnh mẽ, lúc viết văn thì lại càng xuất sắc hơn nữa.

Trong lòng Vương Văn Bình rất thỏa mãn, cô nghiêm túc xem cậu viết, càng lúc càng kinh ngạc.
Vương Văn Bình là giáo viên ngữ văn.

Cô biết rất rõ, bài luận này nếu so với các bài thi đại học đạt điểm tối đa thì vẫn được tính là xuất sắc vượt trội.
Cô biết Trang Cẩm Lộ học rất tốt, nhưng nếu nói một câu khó nghe thì cô vẫn luôn cho rằng cậu chỉ là một con mọt sách mà thôi, khi làm bài thi thì khí chất vốn có cũng sẽ bị mài mòn chẳng còn lại là bao, cao lắm thì chỉ có thể hỏi gì đáp nấy theo đề.
Nhưng bài luận này đã làm cô phải nhìn cậu bằng cặp mặt khác xưa.
Tích xưa tường tận chuyện nay tỏ tường, tài hoa khôn xiết, hoàn toàn không hề giống với bài luận của một học sinh lớp 10.
Vương Văn Bình nhặt được bảo bối, trong lòng vui ơi là vui, chỉ muốn thu ngay bài thi của Trang Cẩm Lộ rồi đem đến phòng giáo viên để khoe khoang cho thỏa.

Trang Cẩm Lộ làm liền hai bài thi ngữ văn và toán học, bởi vì kiến thức lớp 10 còn đơn giản nên cậu viết rất nhanh.
Đầu óc Tưởng Trầm Tinh đã nhũn hết rồi.

Ngay lúc cậu đang phân vân giữa việc viết chữ “Giải” và buông tay không làm nữa, chợt từ khóe mắt cậu liếc thấy Trang Cẩm Lộ đặt bút xuống.

Cậu nghĩ thầm, lớp trưởng còn bỏ cuộc cơ mà, vậy mình cũng không viết nữa, sao mà chẳng được chứ.
Thế nên cậu thở ra một hơi dài thật oanh liệt, rồi đóng nắp bút lại.
Ở phía sau, việc đầu tiên Khương Vĩ làm sau khi bị Vương Văn Bình đánh thức là ngẩn người nhìn ra cửa sổ, rồi ngồi nghịch bút.

Tới lúc hết chuyện để làm rồi thì cậu mới bắt đầu lướt sơ qua đề bài.
Blablabla, má nó cái gì vậy nè?
Cậu đọc từng câu một.
Mẹ ơi gì đây vậy trời?
Ông đây có học qua mấy cái này rồi hả?
Cậu cắn móng tay, không làm được nên đành bắt đầu chăm chú suy nghĩ.

Mắt thấy mình sắp không kịp, cậu bỗng nhớ ra “Bí kíp đánh lụi của Trang Cẩm Lộ” hồi đầu giờ, thế là quyết định khoanh bừa theo luôn.
Ở phần lời giải thì cậu không biết viết gì, bèn viết một chữ “Giải”, rồi vẽ một hình người que đang quỳ (OTZ), còn viết thêm: “Thầy cô cho em chút điểm tình người với.

Chúc thầy cô phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn (3).”
Xong xuôi, cậu ngắm nghía một chút rồi gật gù, gấp bài thi đóng nắp bút, hệt như đang tra gươm vào vỏ vậy.
Giờ thi kết thúc, học sinh ngồi ở dãy cuối đứng lên thu bài.

Trong lớp đồng loạt vang lên tiếng kêu rên, ai nấy đều oán giận đề đóm gì mà biến thái.
Mọi người nhanh chóng tản ra, đi tìm phụ huynh để cùng ăn cơm tối.
Ăn cơm tối xong, Trang Cẩm Lộ tiễn dì Trần và chú Lý ra khỏi trường.

Hai người vừa đi thì cậu chợt nghe ở phía sau có người gọi.
“Ê nhóc lớp trưởng.”

Trang Cẩm Lộ quay lại nhìn thì thấy Khương Vĩ đang cưỡi một chiếc xe điện nhỏ và cũ kĩ, chạy bon bon ngang qua.
“…”
Khương Vĩ thân cao chân dài, dưới mái tóc đen rối bù xù là một khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi, từ trên xuống dưới mặc toàn hàng hiệu.

Nhìn sao cũng thấy chẳng ăn nhập gì với chiếc xe nhỏ xinh kia.
Khương Vĩ dừng xe lại trước mặt cậu: “Hôm nay cảm ơn cậu nhá.”
Trang Cẩm Lộ ngơ ngẩn hỏi lại: “Cảm ơn mình chuyện gì cơ?”
Khương Vĩ xoay xoay mũ bảo hiểm, vẻ mặt thản nhiên: “Thì cách để lụi trúng á.

Tôi lụi theo cách của cậu, nhắm chừng cũng được 60 điểm.

Tuy rằng anh đây không quan tâm điểm số như lũ người phàm, nhưng cũng không muốn bị 0 điểm vì sẽ bị Vương Văn Bình lôi ra thuyết giáo mất, phiền phức chết luôn.”
Trang Cẩm Lộ nhớ lại đề bài.
Hình như… mấy đáp án mà… chọn bừa theo cách của cậu… đều sai hết trơn rồi.
Cậu hơi chột dạ, cao giọng đáp: “Ừm… Thôi cậu vui là tốt rồi ha?”
“Ừa.

Sáng mai tôi mua cho cậu cái bánh trứng làm quà tạ lễ.”
Khương Vĩ khoát tay, rồi đội mũ bảo hiểm lên.
Chiếc xe điện nhỏ cố hết sức để lách ra khỏi dòng xe kẹt cứng, rồi lao đi trông rất phóng khoáng ngông nghênh.
“Ơ, đi mất rồi?” Trang Cẩm Lộ lẩm bẩm: “Mình còn chưa kịp nói là đừng cho hành vào bánh trứng mà…”
Chú thích:
(1) Vòng nguyệt quế: ý chỉ hạng nhất.
(2) Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn: “Phúc như Đông Hải” nghĩa là phúc như biển Đông chảy mãi không ngừng, ngụ ý chúc người ta gặp thật nhiều may mắn, nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống, dào dạt như nước biển Đông không bao giờ cạn.

Còn “Thọ tỷ Nam Sơn” gắn liền với điển tích, điển cố xưa của Trung Quốc.

Nam Sơn là chốn mọc rất nhiều trúc, nhiều vô kể, không thể đếm được do đó ví von là mong muốn người ta sống lâu bên con cháu, gia đình..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN