Cổ Thi Diễm Hậu - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Cổ Thi Diễm Hậu


Chương 24


Chuyển ngữ: Cỏ dại

***

Vốn A Mễ Na nghĩ mình đã rơi vào bước đường cùng, nhưng việc Nhuận Ngọc đến khiến nàng cảm thấy được một chút hi vọng. Tính nàng vốn thoải mái nên ngay lập tức nàng lại vui vẻ trở lại, nàng cảm nhận được tối nay Nhuận Ngọc sẽ đến xuất hiện trước phòng mình. Chỉ cần hắn đến đây, ít nhất nàng cũng có cơ hội để giữ hắn lại.

“Nhuận Ngọc, ta cảm nhận được nhất định tối nay chàng sẽ đến.”

“Ha ha.”

“Cười cái gì? Thật mà, nếu như chàng thật sự không quan tâm tới ta, tối qua cần gì phải tới gặp ta chứ…”

Căn bản trong lòng Đồng Dao cũng không nghe rõ lời A Mễ Na nói, tâm trí cô đã bay xa vạn dặm rồi. Không biết cái tên yêu tinh kia hiện tại thế nào rồi? Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao hắn lại xuất hiện trong cung chứ? Là quan trong triều hay người trong hoàng tộc?

“Này, ngươi đang nghĩ đi đâu vậy?” A Mễ Na gọi cả nửa ngày cũng không thấy Đồng Dao phản ửng, nàng nắm tay quơ quơ trước mặt Đồng Dao nhiều lần.

Đồng dao mỉm cười, không nói.

“Ta biết rồi, ” A Mễ Na đảo mắt: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, ngươi đã yêu ai rồi phải không…”

“Đừng nói lung tung.”

“Lừa được người khác chứ không lừa được ta đâu, thành thật khai báo đi!”

“Không có, chỉ thấy một tên yêu tinh.” Đồng Dao nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Yêu tinh?”

“Đúng, là yêu tinh. Tên yêu tinh rất đẹp giống như không phải người trần thoát tục không dính bụi.”

“Cái gì? So với bệ hạ có đẹp hơn không? Ta không tin!”

“Không giống nhau, hắn không phải người trần tục, không nhiễm dù chỉ là một hạt bụi…”

“Thật sao?” Bộ dạng A Mễ Na có chút ngây ngô.

Nhuận Ngọc đứng ở ngoài cửa phòng các cô, hạ tầm mắt, sắc mặt ngày càng lạnh. Khép chặt môi, xoay người rời đi, người hầu bên cạnh hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.

Không lâu sau đó, có người hầu đến gõ cửa.

A Mễ Na vui sướng nhảy loạn lên: “Nhất định là tới truyền chỉ, ta đã nói rồi, nhất định đêm nay bệ hạ sẽ đến! Ha Ha!” Nàng như con bướm hoa chạy ra cửa.

Ngoài cửa người hầu chắp tay hành lễ: “Bệ hạ có lệnh, xoá bỏ thân phận nô lệ của cung nữ Đồng Dao, chuyển về hậu cung ngay trong ngày hôm nay.”

Lời này giống như pháo nổ ngang trời, nổ tung khiến mọi người choáng váng.

“Đã sắp xếp xong phòng cho người, xin mời đi theo nô tài,” người hầu khinh thường liếc mắt nhìn Đồng Dao, nghiêng người để nhường đường cho cô.

Đồng Dao quay đầu lại, thấy được ánh mắt của A Mễ Na, từ giật mình hoảng hốt đến bi thương khống khổ, lại từ bi thương chuyển sang phẫn nỗ, từ phẫn nộ chuyển sang khinh thường cô.

“A Mễ Na, ta…”

A Mễ Na bướng bỉnh quay đầu đi, không nhìn Đồng Dao đến một cái. Trong lòng Đồng Dao đau như bị dao đâm.

“A Mễ Na.”

“Câm miệng, ngươi là đồ phản bội!”

Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, nắm chặt tay không biết nên giải thích thế nào cho tốt.

“Bệ hạ đã có chỉ, người mau đi cùng nô tài”, người hầu đã bắt đầu sốt ruột. Đồng Dao cắn chặt răng, đành phải đi cùng hắn ra ngoài.

Nhuận Ngọc ban cho cô một căn phòng, giống như các phi tần khác. Đồng Dao coi nó là một cái mai rùa, tránh ở trong phòng không đi ra ngoài. Rốt cuộc Nhuận Ngọc muốn làm cái gì? Khắp đất nước Chư Lương này đều biết thân phận trước đây của cô, hắn lại đưa cô vào hậu cung, không phải chuyện này càng khiến cho người ta khinh bỉ sao.

Chỉ cần một câu nói đơn giản của Nhuận Ngọc, đã biến cô thành một kẻ vô liêm sỉ. Bất kể cô có giải thích như thế nào, A Mễ Na sẽ không bao giờ…tha thứ cho cô, A Mễ Na… Người bạn tốt duy nhất đối xử chân thành với cô, chị em tốt của cô. Nhuận Ngọc là cố ý sao? Hắn thật sự muốn cô mất đi tất cả mọi thứ sao…

Đã mấy ngày, Nhuận Ngọc không hề xuất hiện, Đồng Dao ở trong phòng không dám đi ra ngoài. Cô sợ sẽ gặp A Mễ Na, sợ trông thấy ánh mắt đau khổ của nàng. Ở phương diện khác mà nói, A Mễ Na nói không sai, là cô đã lừa dối nàng, không nói rõ cho nàng chân tướng sự việc. Nhưng làm sao mà cô thoải mái nói ra được chứ…

Ban đêm, có thể đã qua canh ba. Đồng Dao chùm kín chăn vẫn cảm thấy lạnh, lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được. Dưới ánh trăng băng giá, Nhuận Ngọc đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy bóng dáng người nằm trong màn, Nhuận Ngọc chột dạ cố gắng kiếm chế bản thân. Uống một chút rượu, có thể giúp cho đầu óc thả lỏng đôi chút. Ngày đó sau khi rời đi, không có tâm trí để làm bất cứ chuyện gì, trong lòng phiền muộn, tính tình nóng nảy cáu gắt. Nhuận Ngọc cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, muốn làm gì nữa. Người phụ nữ này, là mật thám của nước Hồng Ngọc, là kẻ thù đã giết chết phụ vương của mình, hắn hận nàng! Nhưng, vì sao khi nhìn thấy nàng đau khổ, hắn lại cảm thấy chính mình cũng khó thở chứ…

Trong lòng Nhuận Ngọc không ngừng buộc tội nàng, buộc bản thân mình phải hận nàng. Trong đầu lúc nào cũng nhớ tới đêm qua, nghĩ đến việc ôm nàng vào lòng, nghĩ đến việc hôn nàng, nhìn thấy nàng trong ngực mình, một lần nữa lòng lại bị khuất phục. Nhưng nàng nói cái tên yêu tinh kia là ai? Lại lấy hắn so với ta! Trong lòng Nhuận Ngọc nổi giận, thật là một người phụ nữ đê tiện không tiết chế được bản thân!

Tất cả mọi thứ trên đời này đều là của ta, cho dù  có chết đi, hóa thành tro bụi, cũng là của ta! Vậy đầu tiên đưa nàng vào hậu cung, dù sao ta cũng sẽ không gặp mặt nàng nữa! Tuyệt đối sẽ không! Trong lòng Nhuận Ngọc không ngừng nói, hạ quyết tâm xong, cả người liền thoải mái. Điều này làm cho chính bản thân Nhuận Ngọc sợ hãi không thôi…

Đã mấy ngày, Nhuận Ngọc cố gắng làm việc để bản thân mình không nghĩ tới việc này, nhưng vẫn sai người trông chừng Đồng Dao, đối với người phụ nữ không biết hổ thẹn này, hắn sẽ không bao giờ… để nàng chạy lung tung nữa, không cho nàng gặp bất kì kẻ nào nữa. Nhưng khi màn đêm buông xuống, trong lòng lại buồn bã hoảng sợ không thôi, như con sư tử hung bạo.Căn bản không phải đêm nào hắn cũng ở lại hậu cung. Nhưng mấy ngày gần đây, không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, chỉ có phụ nữ mới có thể làm hắn bình tâm trở lại.

Chính xác là như vậy, sự dịu dàng ôn nhu của người phụ nữ mới có thể khiến cho dục vọng điên cuồng của hắn bình ổn trở lại. Nhưng họ thật trống rỗng, hắn cảm thấy khó chịu, thực sự không biết mình đang làm cái gì.

Nhuận Ngọc vốn không uống rượu, là hoàng đế của một nước, phải giữ mình minh mẫn bất cứ lúc nào. Vậy mà đêm nay hắn uống rượu, đúng vậy… Nước Chư Lương chỉ là một nước nhỏ, nhiều thù trong giặc ngoài, vùng biên giới có nhiều thiên tai, rất khó khăn. Rượu có thể giúp hắn thả lỏng một chút… Một lần cũng không sao.

Canh ba, khát khao trong lòng Nhuận Ngọc càng lớn. Nhuận Ngọc muốn đâm mình một nhát thật đau, làm cho bản thân phải tỉnh táo lại. Nên đi, đi tới phòng Đồng Dao, cử động dường như thoải mái hơn, đi nên đi hướng đó. Là do mình say, người ta khi uống rượu vào thì không tỉnh táo…

Bước chân hơi lộn xộn, vén màn lên, cởi long bào, ôm lấy người trên giường. Thì ra khát vọng trong người mình lại mãnh liệt đến thế, mấy ngày nay không biết đã phải kìm nén như thế nào…

“Lần này là vì cái gì? Đồng Dao không ngủ, ngay cả từng sợi tóc cũng cảm nhận được sự đụng chạm của Nhuận Ngọc: “Ngươi say.”

“Đúng, say.”

“Đưa ta vào hậu cung, là muốn mọi người khinh bỉ ta, khiến cho A Mễ Na hận ta sao?”

“Ngươi nói đúng, mỗi việc ta làm đều muốn cho ngươi đau khổ”, Nhuận Ngọc tự căm hận bản thân mình lại viện ra lý do này, nhưng cũng không tìm được lý do khiến cho mình thoải mái. Đồng Dao khước từ nói.

“Ngươi hận nhầm người, ngươi sẽ hối hận…” Tiếng nói Đồng Dao hơi run rẩy.

“Yêu tinh là tên nào?”

“Cái gì, ” Đồng Dao sửng sốt……

“Ngươi là loại phụ nữ không biết chừng mực!”

“Thả ta ra…..!”

Nhuận Ngọc nghe không rõ Đồng Dao đang nói cái gì, hắn biết rõ mình đang say. Say cũng tốt, muốn nàng…Nếu không, hắn sẽ phát điên.

Chuyện Nhuận Ngọc không ở qua đêm trong phòng phi tần, cả hậu cung đều biết. Nhưng đêm đó, Nhuận Ngọc không đi, dường như ngủ rất sâu,có lẽ là say thật,  hai tay ôm lấy Đồng Dao không buông. Đồng Dao khẽ xoay người, Nhuận Ngọc cũng sẽ xoay theo, để cuối cùng có vị trí thích hợp nhất, để ôm cô. Trong lòng Đồng Dao rất rối, mê muội cũng không biết phải làm sao!

Theo ánh sáng mặt trời, nhìn khuôn mặt Nhuận Ngọc, lông mi khẽ rung,những đường nét hoàn mỹ trên cổ, thẳng kéo dài đến bờ vai rộng lớn, vẻ đẹp khiến cho người ta quên cả thở. Nếu có được hắn, thật là tốt biết bao.. Người phụ nữ đẹp và người đàn ông mạnh mẽ sẽ tạo ra tai hoạ. Người đàn ông này vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, sẽ đưa tới bao nhiêu mầm tai hoạ chứ…

Nhuận Ngọc tỉnh, hai tay đang ôm chặt lấy Đồng Dao từ từ hạ xuống, buông lỏng ra. Khí sắc hắn không tệ, nhưng ánh mắt lại khôi phục vẻ lạnh lẽo vốn có. Đồng Dao biết, Nhuận Ngọc lạnh lùng đã trở lại. Nhuận Ngọc không nói, nhanh chóng mặc long bào, rồi rời đi…

Đồng Dao thấy bản thân mình đã biến thành  một con chim, bị nhốt vào trong lồng. Không kiểm soát được việc gì, như bị rơi vào giữa dòng nước xoáy, chỉ có thể quay cuồng xoay tròn quanh sóng lớn…

Nhuận Ngọc là chất gây nghiện, từ từ chảy vào trong máu Đồng Dao. Bản năng của Đồng Dao kháng cự lại, nhưng không chống lại được.Yêu một người bất cứ lúc nào cũng muốn giết mình, thật là khôi hài.

Ngoài phòng Đồng Dao vẫn luôn có thị vệ canh gác, tuy không can thiệp vào hành động của cô, nhưng lúc nào cũng theo dõi mọi hành động của cô. Căn bản Đồng Dao cũng không đi ra ngoài, không nói chuyện với bất cứ ai,  những lúc cô đơn sẽ lại nhớ tiếng cười của A Mễ Na bên tai, trong lòng Đồng Dao chua xót.

Buổi tôi, khi Đồng Dao đang mơ màng ngủ. Nhuận Ngọc ôm một chồng tấu chương bằng thanh trúc đi vào.

Hắn đóng cửa lại, đi về phía bàn. Đốt đèn, bắt đầu chăm chú làm việc.

Đồng Dao nằm ở trên giường, nhưng không ngủ. Thậm chí mỗi sợi tóc của cô cũng cứng đờ…

Cả đêm, Nhuận Ngọc không hề chạm vào Đồng Dao, chỉ miệt mài làm việc. Tới sáng sớm, hắn thu dọn mọi thứ, cũng không nói với Đồng Dao một câu, rời đi.

Trong lòng Đồng Dao nghi ngờ, phê duyệt tấu chương, vì sao lại chạy tới phòng cô chứ?

Liên tiếp mấy đêm, ngày nào cũng thế.

Trời dần dần chuyển lạnh, cửa sổ liên tục bị gió thổi lung lay, phát ra tiếng kêu tác tác. Buổi tối, biết rõ Nhuận Ngọc ngồi đó cách cô không xa, ánh nến màu đỏ khiến Đồng Dao cảm thấy thật ấm áp, đêm thật dài nhưng không hiu quạnh. Tuy rằng hai người không nói chuyện với nhau, nhưng đã rất hiểu ý nhau…

Nhuận Ngọc vẫn luôn bận rộn như vậy sao? Làm việc suốt đêm cũng không mệt sao? Hắn không ngủ sao? Đồng Dao âm thầm liếc nhìn khuôn mặt Nhuận Ngọc. Bên ngoài gió rất lớn, bóng cây trúc toả ra cả căn phòng, vắng lặng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN