Bên ngoài nhà hát Nam Thành, ánh đèn phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Khán giả dù là đi theo nhóm hay là đi một mình đều cầm một tấm vé trên tay, bên trên in một hàng chữ to – Don Quixote
Đây là một trong những tác phẩm tiêu biểu và cũng là buổi biểu diễn cuối cùng trong năm nay của vũ đoàn ba lê Nam Thành.
Cả khán đài chật kín không còn một chỗ trống, khán giả ai nấy đều dõi theo với ánh mắt đầy mong chờ.
Còn các vũ công phía sau màn sân khấu lúc này đang cực kỳ hồi hộp, lo lắng, biết bao nhiêu loại cảm xúc cứ ùn ùn kéo đến.
Mạnh Ninh băng qua dòng người bận rộn trong hậu trường, gõ cửa một phòng nghỉ, ló đầu vào hỏi thăm, “Các người đẹp cho hỏi, Kim Hề nhà tôi có ở đây không?”
Tiếng cười đùa không hề dừng lại, giọng ai đó chợt vang lên giữa căn phòng ồn ào, “Cô ấy đang trang điểm trong phòng 108.”
“Ok.”
Mạnh Ninh khép cửa lại, đi tới phòng 108.
“Kim Hề?”
Đẩy cửa ra, đập vào mắt cô nàng đầu tiên chính là một tấm gương khổng lồ và hình ảnh phản chiếu trong gương người nọ.
Gương mặt kia cực kỳ xinh đẹp, khi im lặng thì hờ hững xa cách, lúc cười lên đôi mắt long lanh sáng bừng đầy quyến rũ.
Ngay cả ở một nơi hội tụ toàn là mỹ nhân như vũ đoàn ba lê, thì cô vẫn là một gương mặt nổi bật.
Bất ngờ trông thấy Mạnh Ninh, Kim Hề hỏi, “Sao cậu tới đây?”
Tuy hai người đều thuộc vũ đoàn ba lê Nam Thành, nhưng Kim Hề là vũ công, còn Mạnh Ninh lại là nhạc công, buổi biểu diễn hôm nay không cần diễn tấu trực tiếp hiện trường.
Mạnh Ninh kiếm chỗ trống ngồi xuống, “Đây là lần ra mắt đầu tiên của cậu, sao mình không đến cho được?”
Mới dứt lời, tiếng báo tin nhắn từ điện thoại vang lên.
Kim Hề vừa mở điện thoại đã nhìn thấy tin nhắn mới nhất, chỉ hai từ ngắn gọn.
– – Đang bận.
Ý là không đến được ư?
Cô nhíu mày, trong đầu vô thức hiện lên vẻ mặt của người nọ khi gõ ra hai chữ này, hai mắt hơi nhìn xuống, hờ hững không chút biểu cảm.
Kim Hề cụp mắt, hàng mi dài che đi ánh mắt dần đanh lại.
Một lúc lâu sau, Mạnh Ninh lên tiếng kéo cô quay về thực tại.
“Ai nhắn tin mà khiến cậu mất cả hồn vậy?”
“Tin rác thôi.” Kim Hề bịa chuyện không chớp mắt.
“Chặn số là được mà, sao ngay cả tin rác mà cũng đọc đến thất thần vậy hả?”
“Cậu nói đúng đấy.”
Kim Hề gật đầu, lại mở khung chat lên, bấm vào ảnh chân dung của đối phương, ở phần cài đặt bên góc phải màn hình, chữ “xóa” màu đỏ nằm dưới cùng hiện lên vô cùng bắt mắt.
Xóa liên hệ?
Xác nhận.
Thao tác đầy lưu loát, không chút do dự dù chỉ là một giây.
Vừa xóa xong, hai người định tám chuyện thì bên ngoài lại có người gõ cửa.
“Sắp diễn rồi, mau ra thôi.”
Kim Hề đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy bước ra ngoài.
Mạnh Ninh đi theo sau, trên đường đi, cô nàng động viên cô, “Tuy là lần đầu tiên lên sân khấu, nhưng cầu cũng đừng vì thế mà hồi hộp nhé.”
Kim Hề đáp lại, “Lần đầu tiên mình lên sân khấu là lúc sáu tuổi.”
Mạnh Ninh nghẹn họng, “Đây là lần đầu tiên cậu diễn tại nhà hát kịch Nam Thành.”
Kim Hề nhẹ nhàng đáp lại, “Lúc tám tuổi mình đã diễn ở nhà hát Nam Thành rồi.”
Mạnh Ninh, “…”
Cô nàng trừng cô một cái sắc lẹm.
Đằng trước là khu chuẩn bị lên sân khấu, người không có phần diễn thì không được vào.
Kim Hề trêu đã rồi thì dừng bước, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng, gương mặt vốn đã xinh, bây giờ lại càng thêm quyến rũ dưới ánh đèn sân khấu mờ mờ ảo ảo.
Cô đáp, “Là lần đầu tiên mình múa solo.”
Dứt lời, Kim Hề rời đi ngay.
Chiếc váy múa làm tôn lên dáng người yểu điệu thướt tha của cô, vòng eo mảnh mai như thể chỉ cần một tay đã có thể ôm trọn lấy.
Sau tấm màn, ánh đèn đều được tắt hết.
Trong khung cảnh tối om, cô đứng ở một bên sân khấu, đưa lưng về phía hậu trường, đầu hởi ngửa ra sau, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ thấy mỗi một phần nhỏ của chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết kia nổi bần bật trong đêm tối.
Trong phút chốc.
Sân khấu kịch rơi vào yên lặng, từ hậu trường đến khán đài, tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi âm nhạc vang lên.
Cùng lúc đó.
Trong phòng quan sát bên cạnh phòng phẫu thuật của khoa Bỏng bệnh viện số 1 thành phố, không một ai lên tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung lên màn ảnh nhỏ.
Đêm nay khoa Bỏng vừa tiếp nhận một bệnh nhân có mức độ bỏng vừa, nhưng vì phần mặt cũng bị bỏng nên không thể mở mắt ra được, cần phải có sự hợp tác giữa khoa Bỏng và khoa Mắt, độ khó của ca phẫu thuật này cực kỳ cao, vì thế có không ít bác sĩ tập trung lại trong phòng quan sát.
Ca phẫu thuật kéo dài từ mười một giờ trưa đến sáu giờ chiều.
Phẫu thuật vừa kết thúc, mọi người bắt đầu giải tán, có người về nhà, có người tiếp tục trực ca đêm.
Giáo sư Lâm Lập Huân quay lại văn phòng thì bất ngờ nhìn thấy một người.
Ông kiểm tra lại lịch trực, xác nhận không có tên anh, “Sao vẫn chưa chịu về?”
Hạ Tư Hành vẫn còn đang xem tài liệu về cuộc phẫu thuật ban nãy, giọng điệu lạnh lùng nhưng không hề vô lễ, “Em ở lại đọc tài liệu một lát rồi về.”
“Trông dáng vẻ này của cậu, tối nay không bận gì à?”
Nghe thấy thế, Hạ Tư Hành ngẩng đầu lên.
Lâm Lập Huân lấy hai tấm vé từ trong túi đưa tới, “Đây là vé của học trò sư mẫu em tặng, thầy với bà ấy không có hứng thú với mấy buổi biểu diễn này, đoán đám trẻ như các em hẳn là sẽ thích.”
Vừa hay Đỗ Tiểu Vũ tạt vào, nghe thế thì cất giọng oán trách, “Giáo sư, sao cái gì tốt thầy cũng để dành cho bác sĩ Hạ hết vậy?”
Lâm Lập Huân mỉm cười hiền từ, “Vốn định đưa cho em, phòng mình chỉ có mỗi em là con gái, nhưng chẳng phải hôm nay em phải trực sao?”
“Em biết giáo sư tốt với em mà, nhưng mà vé gì vậy thầy?”
“Biểu diễn múa ba lê.”
“Vũ đoàn ba lê Nam Thành sao?” Đôi mắt Đỗ Tiểu Vũ sáng rực, “Vé của buổi biểu diễn này khó kiếm lắm đó thầy, thế mà thầy lại có!” Chợt, cô nàng xịu vai, uể oải đáp, “…!Nhưng em lại phải trực.”
Giáo sư Lâm mỉm cười, đưa vé cho Hạ Tư Hành, “Em không có ca trực thì rủ bạn đi xem đi.”
Hạ Tư Hành không nhận, “Cám ơn thầy, nhưng không cần đâu ạ.”
Giáo sư Lâm nhíu mày, ông không giận, chỉ thấy khó hiểu, “Tôi nhớ em có một đứa em gái thích múa ba lê mà, chẳng lẽ là do tôi già nên nhớ lầm?”
“Thầy không nhớ lầm đâu.”
Hạ Tư Hành cởi áo blouse trắng ra khoác lên cánh tay, dáng người cao gầy đứng yên một hồi bên cửa, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng, anh hờ hững lên tiếng, “Cô ấy thuộc vũ đoàn ba lê Nam Thành, vừa khéo hôm nay cô ấy cũng có mặt trong buổi biểu diễn này.”
Đỗ Tiểu Vũ ngớ người, “Bác sĩ Hạ có em gái ư? Sao tôi không thấy anh nhắc tới?”
Hạ Tư Hành khựng bước, thân hình ẩn trong bóng tối, đôi mắt đượm tâm sự như hòa vào màn đêm, lại lóe lên sắc màu cấm kỵ không ai có thể trông thấy.
Anh khẽ nhếch môi, “Không phải em ruột.”
Không giải thích thêm gì, anh nói câu này xong thì rời khỏi bệnh viện.
…
Xuôi theo tiếng nhạc nhịp nhàng, kèm theo động tác kết thúc của vũ công, âm nhạc cũng dừng lại.
Im lặng vài giây, người xem vội hồi hồn sau màn biểu diễn, tiếng vỗ tay kéo dài thật lâu trong nhà hát, khán giả có mặt tại hội trường đều cất tiếng hoan hô chúc mừng cho một buổi biểu diễn hoàn mỹ.
Trong hậu trường, lại thêm một trận hoan hô khác.
Các vũ công nối gót bước xuống, phần múa solo của Kim Hề nằm phía sau nên đi xuống chậm hơn mọi người.
Vũ công chính* vỗ vai cô, hiển nhiên vô cùng hài lòng với phần biểu diễn của Kim Hề, lên tiếng dặn dò, “Lát nữa chúng ta tổ chức tiệc mừng công, cô thu xếp xong rồi đến nhé.”
*首席 – Principal (ở Nga và châu Âu)/ Senior Principal (ở Mỹ): Là các ngôi sao của vũ đoàn, thường các Principal của các nhà hát lớn là sao lớn của khu vực và cả thế giới.
Các vị này có khi còn làm guest artist ở các vũ đoàn khác, đi đến đâu cũng được chào mừng nhiệt liệt.
Nữ thường được cất nhắc lên principal ở tầm 28-33 tuổi, nam thì sớm hơn, tầm 23-28.
Tất nhiên có nhiều ngoại lệ, các vũ công đặc biệt xuất sắc thì lên sớm hơn.
(muavietnam.com)
Kim Hề, “Vâng ạ.”
Trò chuyện thêm với vũ công chính vài câu, vừa quay lại đã bị Mạnh Ninh ôm chầm lấy, “Vũ công chính đang khen cậu đúng không? Đúng không, đúng không hả?”
Xưa nay vũ công chính luôn nghiêm khắc, ít khi nào mở lời khen người khác, Kim Hề nhớ lại đoạn đối thoại vừa nãy, gật đầu, “Chắc là thế.”
Hai người cùng nhau trở về, Mạnh Ninh vẫn còn lâng lâng bởi màn trình diễn vừa nãy, cô nàng như chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng hạ giọng, “Trong hậu trường vừa xuất hiện một người đàn ông, siêu siêu đẹp trai!”
“Đâu phải cậu chưa gặp trai đẹp bao giờ.”
“Không giống đâu.” Mạnh Ninh đáp, “Không những đẹp trai, mà khí chất cũng không giống người bình thường.”
Kim Hề buồn cười, “Thế thì giống gì?”
Mạnh Ninh nhíu mày, “Công tử kiêu ngạo.”
Ban đầu Kim Hề không để ý mấy, nhưng khi nghe thấy cụm từ này, trong lòng chợt hiện ra một người.
Như cảm nhận được, chỉ một giây sau, cô đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài hành lang.
Quần áo của anh chỉ độc hai màu trắng và đen, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài, trước mặt người ngoài, anh luôn giữ thái độ lạnh lùng, nghiêm túc thận trọng.
Khí chất tựa như những bông tuyết bên ngoài cửa sổ, lạnh thấu xương.
Mạnh Ninh đứng bên cạnh kéo tay Kim Hề, hạ thấp giọng hòng áp chế sự kích động của mình, “Chính là anh ta, cực kỳ đẹp trai”
Kim Hề, “Đúng là đẹp trai thật.”
Mạnh Ninh, “Xông lên đi!”
Kim Hề, “…”
Mạnh Ninh nhìn cô, rồi lại nhìn người đàn ông cách đó không xa, “Chẳng lẽ cậu không thấy anh ta cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm thiếu sót chính là bên cạnh thiếu một người bạn gái xinh đẹp như cậu sao?”
Kim Hề đảo mắt, “Cậu cũng thấy anh ấy đẹp trai mà, sao cậu không xông lên?”
Mạnh Ninh tự biết thân biết phận, “Kiểu đàn ông thế này người bình thường không thể khống chế được.” Cô nàng bỗng đổi giọng, “Sao anh ta lại nhìn Châu Tranh? Không lẽ anh ta là bạn trai của Châu Tranh?”
“Không phải đâu.” Kim Hề thẳng thừng phủ nhận.
Mạnh Ninh sững sờ, “Sao cậu biết?”
Kim Hề nhếch môi, “Vì anh ấy đến tìm mình.”
Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Ninh chợt vang lên, máu hóng hớt của cô nàng cũng vì thế mà bị dập tắt.
Sau khi Mạnh Ninh rời đi, ánh mắt Kim Hề quay trở lại trên người Hạ Tư Hành.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt khẽ chạm nhau trong không trung.
Kim Hề đi lướt qua người anh, mở cửa phòng nghỉ, bước vào.
Cô cất giọng đầy dịu dàng, “Chẳng phải anh bảo bận sao?”
Hạ Tư Hành đi theo sau cô vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Vì được dạy dỗ tốt, đến dáng đứng cũng luôn thẳng lưng, anh đáp, “Hết bận rồi.”
Kim Hề nhìn anh qua gương, bỗng dưng nghĩ đến chuyện mình đơn phương chặn anh thì không khỏi chột dạ.
Nhưng nom dáng vẻ này của anh có vẻ như vẫn chưa biết chuyện mình đã bị chặn.
Kim Hề hỏi, “Anh đến khi nào?”
Hạ Tư Hành, “Mười phút sau khi nhắn tin cho em.”
Cô cầm điện thoại lên, hỏi dò, “Vậy sao anh còn nói mình bận, mà không nói thẳng là nữa anh sẽ đến?”
Hạ Tư Hành đứng đó, còn cô lại ngồi, anh từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt đen lay láy không hề che giấu cảm xúc bên trong, “Trước đó anh đã nói là sẽ đến rồi, chuyện anh đồng ý với em có bao giờ anh thất hứa đâu?”
“Ồ.” Khóe môi cô không kiềm được khẽ nhếch lên.
Nhờ câu nói này của anh, chút không vui khi nhận được tin nhắn “Đang bận” đầy lạnh lùng kia cuối cùng đã được xóa sạch chỉ trong nháy mắt.
Kim Hề lấy điện thoại ra, lôi anh ra khỏi danh sách chặn.
Trong nhóm chat của vũ đoàn, vũ công chính nhắn tin, đầu tiên là khen ngợi buổi biểu diễn tối nay, sau đó bảo mọi người thay đồ xong thì đến tham dự tiệc mừng công.
Bên dưới có không ít người trả lời lại, Kim Hề cũng nhắn lại, “Vâng”.
Vừa gửi tin nhắn đi, cô đặt điện thoại xuống, lôi ra hai chiếc váy từ trong vali, hai tay cầm hai chiếc váy ngoái đầu hỏi Hạ Tư Hành.
“Váy nào đẹp?”
“Cái này.”
Một chiếc là váy liền bằng nhung màu đen, độ dài miễn cưỡng lắm mới che đủ phần đùi.
Một chiếc khác là váy liền bằng len màu đen, cổ áo chữ V, ôm sát eo, khoe ra phần xương quai xanh, chiều dài váy đến bắp chân.
Hạ Tư Hành chọn mẫu đầu tiên.
Kim Hề vốn đang phân vân giữa hai mẫu váy, nghe anh nói thế thì đặt chiếc váy dài vào vali, cô hỏi, “Sao anh lại chọn chiếc váy này?”
Hạ Tư Hành đáp, “Dễ lột.”
Kim Hề, “…”
***
Hôm nay Valentine nên lên sàn chương 1 lên tặng mọi người, vì là truyện mới đào chưa có chương trữ nên chỉ tặng được 1 chương, của ít lòng nhiều, chúc mọi người có một buổi tối Valentine vui vẻ nhé.