Cổ Thiên Nga - Chương 20: Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Cổ Thiên Nga


Chương 20: Chương 20


Mỗi lần Hạ Tư Hành trở về, vợ chồng Hạ Thành đều sẽ ở nhà.

Dù là cuối tuần hay ngày thường, có xã giao hay không, Hạ Thành sẽ từ chối hết, dẫu sao ông cũng chỉ có mỗi một đứa con trai này.

Hơn nữa, sau khi trưởng thành, quan hệ giữa ba mẹ và con cái cũng ngày một xa cách, huống chi con trai kiểu gì cũng không tri kỷ bằng con gái.
Đây cũng là lý do mà Vu Tố muốn sinh con gái.
Con gái không những tri kỷ, mà còn biết làm nũng.
Còn con trai, ngay cả tình hình dạo gần đây của nó cũng là do bà hỏi câu nào thì nó mới trả lời câu đó.
Vu Tố, “Dạo này bệnh viện bận lắm hả con?”
Hạ Tư Hành, “Dạ bận.”
“Bệnh nhân đông không?”
“Khá đông.”
“Đồ ăn dì giúp việc nấu hợp khẩu vị con không?”
“Cũng được.”
“…”
“…”
Đoạn đối thoại của hai mẹ con đầy khô khan, giống hệt như chỉ làm cho đầy đủ thông lệ vậy.

Cuối cùng, Vu Tố vẫn buộc miệng buông ra mấy lời nhàm tai, “Sinh con gái vẫn tốt hơn, ông Hạ này, sao hồi đó chúng ta không sinh thêm đứa con gái nữa?”
Hạ Thành đáp, “Một đứa là đủ rồi, nuôi thêm đứa nữa mệt lắm.”
Vu Tố ngồi trên sofa, Hạ Thành ngồi bên bàn ăn, bà nhoài nửa người nhìn sang, nói với Hạ Thành đang cách mình vài mét, “Em thà tranh thủ còn trẻ mệt một tí vẫn hơn là bây giờ phải nói chuyện với tấm ván gỗ này.”
“Tấm ván gỗ” chỉ nhíu mày, không phát biểu ý kiến.
“Nuôi con mệt biết bao nhiêu, chẳng phải hôm qua em từ nhà Nguyên Phong về sao, còn nói nuôi con nhỏ mệt quá, à đúng rồi, con của ông ấy tên gì nhỉ?”
“Tiểu Yến – Kim Yến.”
“Kinh diễm*? Phải công nhận là vợ chồng nhà bọn họ đặt tên hay thật.”
*Nghĩa là bất ngờ trước vẻ đẹp nào đó, Kim Yến và Kinh Diễm đồng âm với nhau.

“Ông có ý gì, tên A Hành nhà mình không hay à?”
Nhận ra tình hình đang chĩa mũi dùi vào mình, Hạ Thành vội đánh lảng sang chuyện khác, “Trước đây bà từng nhắc cô nhóc nhà họ Lâm, chẳng phải bà rất thích con bé sao, con bé đang làm gì?”
“Học ba lê, con bé đó, với Kim Hề và bé Cam làm việc cùng một vũ đoàn ba lê.

Tôi đoán ba đứa nó hẳn đều quen biết nhau.

Nhưng con bé này lớn tuổi hơn một tí, bằng A Hành nhà mình, hai lăm tuổi.”
Hạ Tư Hành chẳng buồn ngẩng đầu, “Mẹ, mẹ đừng lo chuyện không đâu nữa.”
Vu Tố, “Mẹ lo chuyện không đâu hồi nào, mẹ đang quan tâm đến mày đấy.”
Hạ Tư Hành, “Thôi đừng.”
Thấy anh không chút biểu cảm, Vu Tố lắc đầu bỏ đi vào phòng bếp, hỏi thăm dì giúp việc nấu đồ ăn tới đâu rồi.
Vu Tố không mấy sốt ruột chuyện chung thân của Hạ Tư Hành, vì bà đã lờ mờ nhận ra Hạ Tư Hành đã có bạn gái, nếu không thì mấy ngày lễ Tết anh cứ ôm điện thoại kè kè bên mình làm gì?
Có mấy lần Vu Tố lấy được lịch trực của Hạ Tư Hành, biết anh không đi làm bèn gọi điện cho anh.
Tuy anh đang ở nhà, nhưng giọng nói như cố gắng đè thấp xuống, khàn khàn như đang bị cảm, Vu Tố tưởng anh bệnh, song anh lại đáp không phải, “Mẹ, bây giờ con không tiện nói chuyện, tối nay con sẽ gọi lại cho mẹ sau.”
Ở nhà lại không tiện.
Vu Tố nghĩ, có lẽ bên cạnh anh có người.
Chắc chắn là con gái.
Nhưng hễ mà bà hỏi anh có phải đang yêu hay không, anh lại cứ lập lờ không cho bà một câu trả lời chắc chắn, bà nghĩ có lẽ con trai mình đang cãi nhau với bạn gái chăng?
Cũng có thể là đã chia tay rồi?
Đảo mắt, Hạ Tư Hành đã hai mươi lăm, nếu nói hai vợ chồng ông bà giục anh kết hôn? — Anh vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, kết hôn thì sớm quá.
Còn nếu nói không sốt ruột…!Anh đã hai mươi lăm, cũng nên có bạn gái rồi.
Trong giới không ít người hỏi thăm Vu Tố chuyện Hạ Tư Hành đã có người yêu chưa, hơn phân nửa đều muốn mượn cớ này để leo lên cành cao nhà họ Hạ.
Thật ra Vu Tố không để tâm người yêu của Hạ Tư Hành có xuất thân thế nào, Hạ gia nhà bà không cần liên hôn để phát triển tập đoàn.

Bà chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là người con gái đó phải thích Hạ Tư Hành thật lòng, chỉ nhiêu đó mà thôi.
Tuy nhiên, mỗi khi được hỏi đến, Vu Tố đều đáp rằng, “Bây giờ bọn trẻ thích kết hôn trễ, cứ từ từ.”
Nhưng lúc được người khác giới thiệu đối tượng, bà luôn để tâm, nghĩ rằng nếu có cơ hội sẽ nói với Hạ Tư Hành…

“Tôi có một đứa cháu gái, nhà ở đại viện của hải quân, gia đình gốc cán bộ, dáng người cũng rất xinh.

Bà xem thử nếu được thì để hai đứa nó gặp nhau làm quen được không? Cũng không phải ép phải cưới, xem như làm quen thêm bạn mới thôi, bà thấy sao?”
“Em trai của anh rể tôi làm bất động sản ở Giang Thành, bà có nghe qua tập đoàn Hòa Mộc chưa? Ông ấy có một đứa con gái, vừa xinh vừa đáng yêu, hiện đang học ngành Y ở Nam đại, nhỏ hơn A Hành 3 tuổi, chắc hẳn có tiếng nói chung.”
“…”
“…”
Vu Tố nghe họ giới thiệu, ai bà cũng thích, ai bà cũng hài lòng.

Bà muốn gọi điện hỏi xem ý Hạ Tư Hành thế nào, nhưng chưa kịp gọi đã bị Hạ Thành ngăn lại, “Bộ A Hành không tìm được bạn gái hay sao mà phải cần bà giới thiệu? Con gái xung quanh nó ít lắm sao? Ngay cả ảnh mà bà còn không có, tôi đoán cũng chẳng bằng mấy cô nhóc xung quanh con trai mình.

Kim Hề thì không nói làm gì, mấy cô nhóc kia có xinh bằng con bé Cam không?”
Vu Tố ngẫm lại, thấy chồng mình nói cũng có lý.
Bà lấy điện thoại ra, ngắm ảnh của Lâm Sơ Nguyệt – con gái tập đoàn Lâm thị do bạn mình gửi sang.
Người học múa đều có một loại khí chất vô cùng tự nhiên, vừa xinh đẹp lại vừa hút mắt.

Nhưng nếu so với Châu Tranh và Kim Hề thì rất khó nói.

Ba đứa nhỏ này đều có vẻ đẹp không giống nhau.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, bà bước ra khỏi phòng bếp, cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh Hạ Tư Hành.
“A Hành này…”
“Nếu mẹ muốn giới thiệu đối tượng thì con xin kiếu.” Bà chưa nói dứt câu đã bị Hạ Tư Hành ngắt ngang.
“Con không muốn tìm hiểu chút ư? Biết đâu được cô nhóc này là gu con thì sao?”
Hạ Tư Hành xoa chân mày, mệt mỏi hỏi lại, “Mẹ biết gu con thế nào à? Cứ thế mà giới thiệu cho con?”
Vu Tố rất tinh tường, “Vậy con có gu của mình, hay là đã có người mình thích rồi?”
Phải công nhận rằng câu hỏi của bà cực kỳ khéo.
Có người mình thích? — Vừa hay bà đỡ phải mệt lòng.

Không có ư? — Thế thì đi gặp Lâm Sơ Nguyệt.
Hạ Tư Hành nhếch môi cười, “Mẹ muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng, trong nhà không có người ngoài, không cần phải vòng vo với con.”
Vu Tố hỏi thẳng, “Có phải con có bạn gái rồi không?”
Hạ Tư Hành, “Vâng.”
Anh vừa dứt lời, Hạ Thành đang xem báo cũng tháo kính xuống.
Hai vợ chồng nhìn nhau, sắc mặt thay đổi xoành xoạch, vẻ bất ngờ và hốt hoảng hiện rõ trong ánh mắt.
Hạ Thành hỏi anh, “Con gái nhà ai thế?”
Vu Tố cũng hỏi ngay, “Mẹ có quen không?”
Con gái nhà ai?
Con gái nhà bạn thân lâu năm của ba.
Mẹ có quen không?
Là cô nhóc mà mẹ vẫn luôn muốn bắt về làm con gái, mẹ nói xem mẹ có quen không?
Nhưng mấy lời này Hạ Tư Hành không nói ra, anh chỉ lấp lửng vài câu với ba mẹ mình cho qua chuyện, “Con còn trẻ, tạm thời vẫn muốn tập trung cho sự nghiệp.”
Câu trở lời này đúng là quá qua loa.
Vu Tố bực mình một lúc lâu.
Đến trưa, bà bắt đầu lấy cớ đưa nước trái cây, rồi lại rót nước ấm cho Hạ Tư Hành, ra ra vào vào phòng anh không biết bao nhiều lần.

Hạ Tư Hành thì sao? Chỉ biết ngồi lì ở sofa đọc sách, mặc bà nói thế nào cũng thờ ơ.
Bà như đấm phải bông, có dùng sức cỡ nào cũng không xi nhê.
Sập tối, đường chân trời dần dần hiện lên ánh sáng màu cam mỏng như lụa, khi bị gió thổi qua tạo nên từng đợt sóng cam dập dờn.
Vu Tố lại đến gõ cửa phòng của Hạ Tư Hành.
Được con trai cho phép, bà bước vào, “Tối nay đến Duyệt Giang Phủ ăn cơm nhé, đi cùng với nhà chú Giang của con.”
Chú Giang, chính là ba của Giang Trạch Châu.
Hạ Tư Hành, “Vâng.”

Duyệt Giang Phủ là hội quán cao cấp nhất của Nam Thành, chỉ đón tiếp hội viên.
Kim Hề không phải hội viên của Duyệt Giang Phủ, Châu Tranh cũng không phải, nhưng khi vừa bước vào sảnh, có một người đeo thẻ quản lý bước tới, nở nụ cười tươi roi rói chào đón, “Chào cô Kim, cô Châu.”
Hội viên chỉ là yêu cầu dành cho người ngoài, hai người bọn cô không cần cái vòng hào quang hội viên đó.
Bởi vì “Giang” trong Duyệt Giang Phủ chính là “Giang” trong Giang Trạch Châu, một trong những sản nghiệp của nhà họ Giang.
Kim Hề còn nhớ rõ lần đầu mình đến Duyệt Giang Phủ là vào bốn năm trước, sau cái ngày ở quán bar định mệnh kia.

Bị Giang Trạch Châu bắt gặp mình và Hạ Tư Hành thân mật trong xe, cô vừa lúng túng vừa ngại ngùng, có một khoảng thời gian lặn mất tăm trong các buổi tụ hội.
Cô có thể đối mặt với Hạ Tư Hành, nhưng lại không biết phải làm sao khi gặp mặt Giang Trạch Châu.
Trong cuộc đời bình lặng của mình, đó là lần đầu tiên cô dám phóng túng và buông thả như thế.
Nhưng trốn mãi cũng không phải là cách, tiệc liên hoan giữa nhà họ Hạ và nhà họ Kim không thể nào từ chối được.
Sau khi biết địa điểm tổ chức tiệc ở Duyệt Giang Phủ, lúc ấy đang là Tết, mà Giang Trạch Châu thường đến Duyệt Giang Phủ, thế là Kim Hề kiếm cớ, “Đồ ăn ở Duyệt Giang Phủ không ngon, sao cứ phải đến đó?”
Thẩm Nhã Nguyệt khó hiểu, “Có sao, chẳng phải đồ ăn ở Duyệt Giang Phủ ngon lắm ư?”
Vu Tố cười, “Kim Hề không muốn đến Duyệt Giang Phủ thì chúng ta tìm chỗ khác, không sao cả.”
Phụ huynh hai bên đều không biết nội tình, chỉ có mỗi Hạ Tư Hành biết rõ, ánh mắt hiện lên ý cười khó nói.
Sau đó không biết vì sao mà mấy lời này lại truyền đến tai của Giang Trạch Châu, anh ta không những không giận mà còn cười, “Được thôi, để tôi bảo phòng bếp liệt kê danh sách bếp trưởng cho tôi, để cho từng người làm đồ ăn cho cô ấy, cô ấy chê ai thì tôi đuổi việc người đó.”
Đương nhiên Giang Trạch Châu chỉ nói đùa, anh ta không bảo Kim Hề đến thử món thật.
Kim Hề thở dài, hỏi quản lý, “Giang Trạch Châu có ở đây không?”
Quản lý đáp, “Lát nữa cậu chủ sẽ đến.”
Ngừng một lát, quản lý lại hỏi, “Hôm nay vẫn ngồi ở phòng bao của cậu Hạ chứ ạ?”
Kim Hề, “Không, tôi ngồi ngoài chờ trước, lát nữa sẽ gọi anh sau.”
Quản lý, “Vâng, cô Kim.”
Cô tìm một chỗ trong đại sảnh rồi ngồi xuống, Châu Tranh nói, “Tôi đi đây.”
Kim Hề nhíu mày, “Cô tốn công tốn sức gọi tôi ra đây cho đã rồi bỏ đi vậy hả?”
“Đúng thế.”
“Bạn trai của cô chẳng lẽ còn cần tôi đi theo giữ à?”
“…” Kim Hề quay đầu nhìn Châu Tranh, “Chẳng phải cô thích Hạ Tư Hành hay sao?”
“Tôi thích anh ấy với việc tôi có đạo đức là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Ánh mắt Châu Tranh trong sáng như đóa hoa hồng trong nhà kính, được bảo vệ nhưng vẫn gai góc, “Có bạn gái rồi mà còn dám đi xem mắt, nếu không phải vì thích anh ấy thì tôi đã bay thẳng đến giết anh ấy luôn chứ chẳng bảo cô đến bắt gian làm gì.”
“…”
“Cô biết tôi và Hạ Tư Hành yêu nhau, vì sao vẫn còn thích anh ấy?”
Giọng điệu nghiễm nhiên của Châu Tranh đã xìu xuống, cô nàng khẽ nói, “Tôi thích anh ấy trước cả khi cô xuất hiện, sau khi hai người yêu nhau tôi cũng chưa từng chen chân vào, và cũng chưa từng gửi bất kỳ tin nhắn mập mờ nào cho anh ấy.”
Cô nàng tự xưng là thiên nga trắng, hiển nhiên cũng có nguyên tắc của chính mình.
Một thoáng im lặng qua đi, nhưng mỗi người đều mang theo một suy nghĩ khác nhau.
Châu Tranh vội đứng bật dậy, “Nhưng cô đừng xem tôi là người tốt, tôi vẫn trông hai người chia tay nhau đấy.

Yên tâm đi, chỉ cần A Hành độc thân, tôi sẽ theo đuổi anh ấy ngay.”
Kim Hề nhìn cô nàng một lúc, vài giây sau, cô nhếch môi, “Cô mơ đi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN