Cổ Thiên Nga - Chương 91: 91: Ngoại Truyện Lâm Sơ Nguyệt 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Cổ Thiên Nga


Chương 91: 91: Ngoại Truyện Lâm Sơ Nguyệt 1


Bốn giờ rưỡi chiều.
Một chuyến bay quốc tế đáp xuống sân bay Nam Thành.
Cánh cửa máy bay mở ra, làn gió mát lạnh phà thẳng vào mặt.
Mưa rơi rả rích, mây đen dày đặc phủ tối cả một góc trời, mưa dầm cả ngày khiến không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Lâm Sơ Nguyệt lấy hành lý từ băng chuyền xuống, xếp gọn lên xe đẩy.
Đi được vài bước, cô bỗng dừng lại.
Qua ô cửa sát sàn ở sân bay, cô nhìn thấy màn đêm đã bị cơn mưa tầm tã thôn tính.
Lâm Sơ Nguyệt ở nước ngoài đã gần một năm, nơi ấy gần như mưa suốt ngày, nhưng chưa từng có trận mưa nào tựa như một con quái thú nuốt trọn cả bầu trời như ở quê hương mình.
Một thoáng thất thần, bất ngờ có người va vào chiếc xe đẩy hành lý để bên cạnh, bánh xe trượt đi theo quán tính, va ly lăn xuống đất rầm rầm.
Tiếng xin lỗi ríu rít vang lên kéo cô trở về thực tại.
Lâm Sơ Nguyệt, “Không sao.”
Người nọ áy náy xin lỗi, khi đối diện với gương mặt kia, lòng chợt nao nao.
Dưới sắc trời u ám, cô gái chẳng chút phấn son, nhưng lại ánh lên một vẻ đẹp rực rỡ.

Gương mặt trái xoan, nước da trắng nõn, đôi mắt hẹp dài mang theo vẻ nghiêm nghị.
Một nét đẹp cực phẩm.
Mắt ngọc mày ngài, vòng eo mảnh mai, dáng vẻ thướt tha, tạo cho người ta một cảm giác như hàng dễ vỡ.
Tựa như một món đồ dễ vỡ trưng bày trong tủ kính, chỉ để ngắm chứ không kinh doanh.
Đôi mắt Hứa Giai Hành sáng rực, mừng thầm trong lòng, vừa giúp cô xếp lại va li vừa nói, “Thật sự xin lỗi cô, nếu tiện chi bằng tôi mời cô một bữa nhé?”
Cách bắt chuyện vừa ngây thơ vừa nhạt nhẽo.
Lâm Sơ Nguyệt thầm cười khẩy, song lại lịch sự từ chối, “Không cần đâu.”
Hứa Giai Hành không ngờ mình lại bị từ chối thẳng thừng như thế.
Lâm Sơ Nguyệt nói thêm, “Người nhà đang chờ, xin lỗi anh.”
Người nhà đang chờ.
Cái cớ này cũng chẳng hơn gì cái cớ vụn về của cậu ta ban nãy.
Nhưng cậu ta cũng bất lực.
Đến khi cô rời đi, cậu ta mới nhớ ra mình vẫn chưa xin được phương thức liên lạc.
“Ấy…”
Vừa lên tiếng, trên vai bỗng nặng trĩu.
“…!Đậu má! Thằng ngu nào đấy!”
“Ở nước ngoài mấy năm mà chỉ thạo chửi tục thôi à?”
Sau lưng vọng đến giọng đàn ông trầm khàn quen thuộc, tựa như tiếng mưa bên ngoài, nhưng khi nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng kia, trong lòng cậu ta lại toát hơi lạnh.
May thay.
Một giây sau, người đàn ông khẽ nhếch môi.
“Anh, lâu rồi mới gặp!” Hứa Gia Hành vỗ vai Giang Dã, “Vóc dáng này luyện sao mà được hay thế? Đụng đâu cũng thấy cứng.”
“Muốn không?”
“Anh nói xem?”
Hứa Gia Hành du học nước ngoài bốn năm, trước khi xuất ngoại cậu ta như cây gậy trúc, hiện giờ vẫn là một cây gậy trúc.
Cậu ta có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng dáng người lại bình thường, dù có đến phòng tập thì cũng chẳng có kết quả gì.
Giang Dã đẩy xe hành lý của cậu ta, xì một tiếng, “Quăng cậu vào bộ đội chừng hai tháng là có cơ bụng ngay, nếu cậu muốn tôi sẽ sắp xếp cho.”
Hứa Gia Hành và Giang Dã là anh em họ, ba Giang Dã là sĩ quan bộ đội thiết giáp, nghỉ hè hằng năm anh đều bị ba ném vào quân đội huấn luyện.
Hồi còn trẻ trâu chưa hiểu chuyện, Hứa Gia Hành từng có lần đòi đi cùng Giang Dã.
Nhưng chưa được hai ngày đã khóc lóc chạy về.
Dù chỉ là chuyện đã qua, dù đã qua mười năm, nhưng trong đầu Hứa Gia Hành vẫn hiện rõ bốn chữ “đau khổ tột cùng”.

Cậu ta nhăn nhó, “Thôi vậy, em bây giờ cũng được rồi, cũng chẳng phải mọi cô gái đều thích cơ bụng tám múi.”
Giang Dã cười chứ không đáp.
Hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Hứa Gia Hành đang nói luôn mồm bỗng chốc tắt ngúm, bước chân cũng khựng lại.
Giang Dã nhận ra, xoay người lại hỏi, “Sao đấy?”
Hứa Gia Hành hất cằm chỉ về một phía, ra hiệu, “Anh có thấy cô em kia không?”
Nương theo tầm mắt của cậu ta, một cô gái trong chiếc váy dài hồng cánh sen ôm trọn body.
Cô nghiêng người, dáng người thanh thoát, khí chất xuất trần, dù đang đứng ở bãi đỗ xe tầng hầm đầy bụi bặm, nhưng khí chất trên người cô tựa như hoàn toàn cách biệt với một nơi thế này.
“Sao?” Giang Dã nhướng mắt, giọng đầy bình tĩnh.
“Xinh nhờ.”
Nhưng chỉ nhận được tiếng cười khẽ của anh.
“Anh cười gì?” Hứa Gia Hành khó hiểu.
“Có ý với người ta à?”
Giang Dã vừa nhìn đã biết rõ ý đồ của Hứa Gia Hành, lại nhìn một lần nữa đã nhận ra sự chênh lệch giữa cô gái kia và thằng em họ nhà mình, anh hời hợt đáp lại, “…!Không có cửa đâu.”

Hứa Gia Hành cuống lên, “Sao lại không có cửa?”
Giang Dã, “Cậu có quen người ta không?”
“…”
Xem như đã hỏi đúng trọng điểm.
Hứa Gia Hành thuộc phái hành động, “Bây giờ em sang đó hỏi là xong ngay thôi mà!”
Cậu ta vội chạy sang bên đó.
Nhưng chưa kịp tiếp cận, Lâm Sơ Nguyệt đã ngồi vào xe, chiếc xe nghênh ngang nổ máy rời đi, để lại một làn khói.
Giang Dã đứng tại chỗ, không mặn không nhạt lên tiếng, “Anh bảo rồi, chú mày không có cửa đâu.”
Hứa Gia Hành ủ rũ quay về, nhưng vẫn cứng miệng, “Ai nói? Sân bay Nam Thành lớn thế mà em gặp được cô ấy tận mấy lần.

Điều này chứng tỏ hai đứa em có duyên.”
“Ừ, có duyên.” Giang Dã nói theo.
“Chưa biết chừng vài ngày nữa bọn em lại gặp nhau ấy chứ.”
Giang Dã chất hành lý của cậu ta lên cốp sau.
Đối với lời của Hứa Gia Hành, anh im lặng không cho ý kiến, chỉ nói, “Lên xe đi, anh đưa cậu về.”
Giang Dã ngồi lên ghế lái, lấy điện thoại ra ném lên bảng điều khiển.

Tiếng rung liên tục không dừng.
Hứa Gia Hành hỏi, “Anh không nghe à?”
Giang Dã châm thuốc, rít một hơi, ậm ờ đáp, “Ừ.”
Điều này khiến Hứa Gia Hành nghĩ theo chiều hướng khác, “Bạn gái à?”
Khói thuốc giăng kín không gian trên xe, cậu ta hạ cửa sổ xuống.
Luồng không khí tươi mát xộc vào mang theo vài giọt nước mưa mát mẻ.
Khi đèn xanh sáng lên, anh dụi tắt điếu thuốc, đạp chân ga rồi đáp, “Là nam.”
Hứa Gia Hành du học nước ngoài đã lâu, suy nghĩ cũng thoáng hơn sinh viên trong nước, tỏ vẻ đã hiểu, “À, là bạn trai à.”
Giang Dã sặc khói thuốc.
Anh ho sặc sụa, vội giẫm phanh dừng xe ven đường.
Anh cất giọng vừa bực mình vừa tức cười, “Bố đây thích đàn ông?”
Hứa Gia Hành trừng mắt, “Thật hả?”
Giang Dã, “Là một đàn em trong trường quân đội gọi tôi đi nhậu, người ta có bạn gái luôn rồi.” Anh lại đạp chân ga, chuẩn bị nổ máy xe, anh nhướng mày nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy người ngồi sau một chiếc MPV mày đen chạy lướt qua.
Cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, gương mặt người phụ nữ lạnh lùng dưới ánh đèn neon, môi đỏ như son, cực kỳ lóa mắt.
Giang Dã siết chặt tay lái, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.
Hứa Gia Hành ngồi bên ghế phụ mải mê nói tám chuyện qua điện thoại với bạn nên không để ý đến sự bất thường của anh.
Cậu vừa về nước, đã sớm hẹn bạn bè ra ngoài nhâm nhi vài ly.
“Anh, đi bar không? Em hẹn với bạn đi uống rượu, nếu anh không bận thì đi cùng em nhé?” Hứa Gia Hành đề nghị, “Hơn nữa còn có rất nhiều cô em xinh đẹp, anh chưa có người yêu mà, đến đó dạo một vòng nhé?”
“Không.”
“Sao lại không?”
Giang Dã chỉ điện thoại đang rung trên bảng điều khiển, “Có hẹn rồi.”
Hứa Gia Hành đảo mắt một vòng, “Có nữ không?”
Giang Dã quăng sang cái nhìn đầy lạnh lẽo.
Hứa Gia Hành lặng lẽ lui binh ngay trong nháy mắt.
Ông anh này của cậu lúc vui thì rất dễ nói chuyện, lúc không muốn nói thì lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn đều thế.
Giang Dã tuấn tú, xuất thân từ đại viện, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị.

Khi cười thì trông phong lưu, cực kỳ giống con ông cháu cha; nhưng khi không cười lại mang đến cảm giác kiêu ngạo, lạnh lùng, khó gần.
Nhưng đàn ông kiểu này lại không thiếu người theo đuổi.
Lạnh lùng, hờ hững.
Có biết bao cô gái xông lên chỉ vì hi vọng có thể trở thành người trong lòng anh.
Trước khi đi du học, Hứa Gia Thành đã từng thấy biết bao cô gái theo đuổi anh họ.
Hứa Gia Hành cứ nghĩ, đã bao năm nay, ít nhất cũng phải có một người cưa được anh mình, cớ sao bây giờ anh vẫn còn độc thân?
“Anh, sao giờ anh vẫn còn độc thân thế?”
Cậu nghĩ gì liền nói đó.
Giang Dã, “Không muốn yêu thôi, làm gì có lắm lý do như thế?”
Hứa Gia Hành, “Chẳng lẽ anh có người mình thích, nhưng người ta không thích anh?”
Giang Dã lườm một cái sắc lẹm, “Cậu lậm phim truyền hình quá rồi đấy.”
Hứa Gia Hành, “Thế sao anh lại độc thân? Bên cạnh anh đâu có thiếu người theo đuổi, bao nhiêu đó người mà anh không ưng ai hết à? Em nhớ cô em sát nhà em từng theo đuổi anh, tên gì quên rồi nhỉ? Trình Kiến Nguyệt — đúng không! Cô nàng xinh biết bao nhiêu, theo đuổi anh lâu thế mà anh vẫn không có ý với người ta à?”
Vừa dứt lời, bánh xe trượt một đường dài.
Vì thắng gấp nên Hứa Gia Hành đổ người về phía trước theo quán tính, ngay sau đó lại bị dây an toàn kéo giật về phía sau, thít chặt làm ngực cậu ta đau điếng.

Hứa Gia Hanh đau đến nhe răng trợn mắt, “Anh, anh…”
“…!Đến rồi.”
Giang Dã ngước lên, đưa mắt nhìn ra khu chung cư bên ngoài.
“Còn nữa, nếu tôi có ý với cô ta, tôi sẽ không để cô ta theo đuổi mình, một ngày cũng không.”

Tiễn Hứa Gia Hành đi rồi, trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh.
Phút giây yên tĩnh này chẳng kéo dài được bao lâu, điện thoại lại bắt đầu vang lên.
Giang Dã hết cách, đành phải nhận điện thoại.
Không chờ anh lên tiếng, người bên kia nhỏ giọng như sợ có người phát hiện, “Đàn anh, cô nàng Trình Kiến Nguyệt kia khóc thật rồi, anh không đến gặp thật sao?”
Giang Dã nhếch môi, “Gặp làm gì?”
“Ơ kìa, tốt xấu gì người ta cũng thích anh bao năm nay.”
“Mấy năm trước tôi cũng từng nói rằng tôi không thích cô ta rồi.”
“…”
Lời này đúng là đủ chặt đẹp anh ta.
“Nhưng người ta là con gái, hay anh đến gặp cô ta một lần đi? Tốt xấu gì cũng đưa cô ta về nhà chứ.”
“Chỗ bọn cậu không có ai đưa à? Nếu không có ai thì gọi tài xế thuê đưa cô ta về.” Giang Dã nghịch bật lửa trong tay, hết bật lại tắt, ngọn lửa vừa bùng lên lại bị dập tắt, trong bóng sáng bóng tối, ánh mắt anh trở nên ác liệt, giọng rét căm căm, “Tôi không có ý gì với cô ta, sau này các cậu còn giấu tôi tổ chức ba cái trò này nữa thì không cần làm bạn nữa đâu.”
Vừa dứt lời, anh cúp luôn điện thoại.
Gương mặt không chút biểu cảm chìm vào màn đêm, góc nghiêng càng lộ ra vẻ ác liệt, cả người toát ra hơi lạnh căm căm.

Màn hình điện thoại nằm trên bảng điều khiển tối đen một lúc lâu mới vang lên một tiếng “Ting”.
Làm việc trong quân đội đã lâu, anh cũng quen với việc chỉ liên lạc bằng điện thoại, giữa bạn bè cũng thế.

Vì thế vừa nãy trên đường, đều là chuông báo cuộc gọi đến chứ không phải âm báo tin nhắn.
Ngay cả Wechat cũng là vừa mới tải.
Tiếng âm báo nhắc nhở vừa mới mẻ vừa lạ lẫm.
Anh lấy điện thoại, lóng ngóng bấm vào Wechat.
Người gửi tin nhắn không ai khác chính là Hứa Gia Hành vừa xuống xe không lâu.
Hứa Gia Hành, [Anh, anh biết em gặp ai không?]
Hứa Gia Hành, [Là mỹ nhân từng gặp ở sân bay đấy!]
Hứa Gia Hành, [Em không tin không có cơ hội, anh nghĩ đi, em vừa về Nam Thành đã gặp được cô ấy ở sân bay, đến quán bar cũng gặp được, điều này có nghĩa là gì?]
Hứa Gia Hành, [Em và cô ấy chính là định mệnh do ông trời sắp đặt!]
Ánh sáng yếu ớt trên màn hình điện thoại hắt lên gương mặt Giang Dã, không nhìn rõ ánh mắt của anh.
Một chiếc xe chạy lướt qua, ánh đèn sáng rực soi chiếu gương mặt hờ hững gần như vô cảm kia, song nơi cuối hàng mày lại hiện lên cảm xúc khó đoán.
Chiếc việt dã đen dừng tại chỗ một hồi lâu, sau đó xe bỗng nhiên được khởi động, chạy về phía khu không ngủ của thành phố này – phố bar, nơi xa hoa trụy lạc, nhộn nhịp hơn cả ban ngày.
Giang Dã dừng xe, ném chìa khóa cho cậu nhóc trông bãi.
Anh ở trong bộ đội đã lâu, hiếm khi đến mấy nơi ăn chơi như thế này, hơi thở nghiêm chính toát ra hoàn toàn khác hẳn so với bầu không khí nhập nhèm xung quanh.
Nơi đây không bao giờ thiếu quán bar.
Giang Dã không biết Hứa Gia Hành đến quán nào, nhắn tin cậu ta cũng không trả lời.
Có lẽ đã say.
Có lẽ cậu ta đã bắt chuyện thành công.
Có lẽ…
Càng nghĩ Giang Dã càng cau chặt mày.
Đang suy nghĩ xem có cần phải dùng cách xử lý nội bộ để tìm Hứa Gia Hành không, bên tai chợt vang lên tiếng hỏi thăm đầy lưỡng lự, “Giang Dã, sao anh lại ở đây?”
Giang Dã quay sang.
“Giang Trạch Châu?”
Giang Trạch Châu đóng vest đi giày da, áo khoác vắt trên tay, trông có vẻ như đi bàn chuyện làm ăn, hoặc là vừa bàn xong.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Câu này phải để tôi hỏi trước mới đúng.” Giang Trạch Châu xoa mày, sải bước tới trước mặt anh, “Sao không ở trong quân đội mà lại chạy đến đây làm gì?”
“Tìm người.” Giang Dã đáp.
“Ai?”
“…!Em họ.”
“Xem ra anh vẫn chưa liên lạc được với cậu ta hả?”
Ở trước mặt người như Giang Trạch Châu, khó lòng giấu được suy nghĩ của mình.
Cặp kính vắt ngang sống mũi kia tựa như một thấu kính, vừa nhìn đã đoán ra người ta đang nghĩ gì.

Nếu theo vai vế thì Giang Trạch Châu phải gọi anh một tiếng chú.

Nhưng thái độ của anh ta hiển nhiên chẳng giống như đang gặp bậc bề trên.
Người lăn lộn trên thường trường như Giang Trạch Châu quá khôn khéo, quá sắc bén.
Giang Dã không vòng vo với anh ta, “Ừ.”
Giang Trạch Châu hỏi, “Làm một ly nhé?”
Giang Dã nhướng mày.
Giang Trạch Châu, “Chú à, hiếm có dịp gặp nhau, cùng làm một ly nhé?”
Xưng hô này quả thực mới mẻ.
Giang Dã đáp, “Được.”
Quán bar xung quanh nhiều vô số, nhưng Giang Trạch Châu lại đi thẳng về một phía.
Phía trước có vài người đi vào rồi bị chặn lại, sau đó bực bội rời đi.
Đến lượt bọn họ, nhân viên niềm nở chào, “Giang tổng, vẫn phòng bao tầng 2 ạ?”
Giang Trạch Châu, “Ghế dài tầng 1.”
Giang Dã nhìn anh ta.
Như đoán được suy nghĩ của anh, Giang Trạch Châu bèn đáp, “Đây là quán bar bạn tôi mở, thỉnh thoảng đến đây ủng hộ cậu ta.”
Giang Dã ừ một tiếng, không hỏi nữa.
Anh vừa đi vào vừa quan sát mấy bàn rượu.
Bầu không khí trong quán bar cực kỳ ồn ảo và nóng bỏng, nam nữ điên cuồng hòa mình vào tiếng nhạc đinh ta nhức óc.
Chí ít thì trong mắt Giang Dã chính là, nhảy múa tán loạn.
Chưa tới ghế dài của bọn họ, Giang Dã đã dừng bước.
Trên băng ghế dài cách đó không xa, Hứa Gia Hành đang ngồi cùng một cô gái.
Cậu ta khẽ chạm vào ly rượu trước mặt cô gái kia, bóng sáng bóng tối giao thoa làm lộ ra gương mặt non nớt không giấu được cảm xúc của chàng thanh niên, sự yêu thích và khao khát được tiếp cận hiện ra một cách rõ ràng.
Nhưng sự xa cách của cô gái kia cũng cực kỳ rõ ràng.
Chỉ mới một tiếng thôi, mà cô đã thay lớp trang điểm khác, môi đỏ quyến rũ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô hơi nâng cằm, ánh đèn như đang khiêu vũ trên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp không chút tì vết.

Đuôi mắt dài hơi nhướng lên mang theo một vẻ đẹp đầy quyến rũ và ma mị.
Yết hầu Giang Dã bất giác chuyển động lên xuống.
Phát hiện ra điều dị thường, Giang Trạch Châu quay lại nhìn, đôi mắt sắc như dao vừa nhìn đã phân tích rõ tình hình, nở nụ cười rạng rỡ.
Anh ta cầm áo khoác vỗ vai Giang Dã, tìm cho mình một cái cớ, đồng thời cũng tìm giúp Giang Dã một cái cớ, “Tôi còn có việc, đi trước nhé.

Anh cứ uống thoải mái, báo tên tôi là được.”
Giang Dã không đáp lại, vì anh đã sải bước đi về phía trước.

Nam Thành, Pha Sắc.
Ánh đèn lập lòe mờ ảo, Hứa Gia Hành đang định bước vào thì bị nhân viên ngăn lại.
“Xin lỗi anh, anh có hẹn chưa?”
Pha Sắc chỉ đón tiếp hội viên.
Hứa Gia Hành vừa mới về nước chưa kịp đăng ký làm thẻ, cậu ta lấy điện thoại ra, “Để tôi gọi cho bạn.”
Nhân viên mỉm cười lịch sự.
“Chu Tùng, cậu đâu rồi?”
“Tôi đang ở trước cửa Pha Sắc, bị người ta chặn lại không cho vào.”
“Được, mau ra đón tôi.”
Một lát sau, Chu Tùng xuất hiện trong tầm mắt cậu ta.
“Hứa Gia Hành…”
“Đây.” Hứa Gia Hành lên tiếng, ra hiệu với nhân viên, “Tôi có thể vào được chứ?”
“Vâng ạ.”
Hứa Gia Hành và Chu Tùng là bạn cấp ba, hai người chơi với nhau đã nhiều năm, cậu ta vừa về nước, Chu Tùng đã tổ chức tiệc mừng cậu đã được trở về vòng tay của tổ quốc, không cần phải ở nước ngoài nghe nghe tiếng chim, hót tiếng chim, hít thở không khí của chim nữa rồi.
Hứa Gia Hành bực bội, “Cậu tìm quán bar kiểu gì thế, lại còn phải đặt trước mới cho vào?”
Chu Tùng, “Quán bar của anh tôi, quán bar xịn nhất Nam Thành đấy.”
Hứa Gia Hành lườm bạn, “Xịn chỗ nào?”
Chu Tùng tặng cậu ta một ánh mắt đầy sâu xa.
“Gái xinh nhiều lắm.”
“Ồ.” Hứa Gia Hành cong môi, đi qua hành lang về phía sàn nhảy, càng đi vào trong thì càng đông người.

Nếu là ngày thường thì hẳn cậu ta rất kích động, dù sao quán bar này nhiều gái xinh, quả thật nhiều hơn so với những bar trước mà cậu từng đi.
Ở nước ngoài bao năm nay, cậu càng nhớ mọi thứ ở trong nước,
Đương nhiên, nhớ nhiều nhất là mấy cô em ở đất mẹ.

Dáng vẻ xinh đẹp rõ ràng như bốn mùa xuân hạ thu đông, chứ không phải nét đẹp đại trà như sản xuất hàng loạt, trông thì đẹp, nhưng chẳng thu hút.
Chu Tùng hiển nhiên để ý thấy Hứa Gia Hành thất thần.
Gã khều Hứa Gia Hành, “Sao thế, không chấm được em nào hết à?”
Hứa Gia Hành lắc đầu, “Không.”
Đang nói, lại có thêm hai cô gái đến đây bắt chuyện.
Hứa Gia Hành gắng gượng nâng ly, nhưng chẳng hề có ý nhấp môi.
Hành động này quả thật đả kích lòng chủ động của con gái nhà người ta.
Chu Tùng không tin nổi, “Ơ, không có người thích thì thôi, đằng này có người tới mời rượu mà cậu chẳng thèm đáp lại sao? Không phải cậu bảo mình là người galant sao, này thì tính là galant gì chứ?”
“Tôi không có sức để tiếp họ.” Hứa Gia Hành đáp lại.

“Tôi nói rồi, hôm nay cậu về nhà ngủ một giấc cho đã, dậy rồi đến sau.”
“Không phải thế.”
“Chứ là gì?”
“Thì…” Hứa Gia Hành ngoắc tay với cậu ta, “Lúc nãy ở sân bay tôi gặp một cô nàng rất xinh, xinh như tiên ấy.”
“Thế cậu có trao đổi số liên lạc với người ta chưa?”
“…!Tôi quên mất.” Hứa Gia Hành ảo não túm tóc, bực bội đáp, “Cậu nói xem sao lúc ấy tôi lại quên hỏi thế?”
“Có trời mới biết, nếu tôi mà là cậu, lúc ấy tôi không những phải hỏi cách liên lạc mà còn phải mời cô ấy đến đây uống rượu mới đúng.” Chu Tùng khịt mũi xem thường liếc Hứa Gia Hành một cái.
Hứa Gia Hành im lặng, “Cậu tưởng tôi không hẹn cô ấy à?”
“Người ta từ chối.”
“Ơ, có người từ chối Hứa đại thiếu gia ư?”
“Cút.”
Hứa Gia Hành bực bội cầm ly rượu trên bàn lên, đang định nốc một hơi thì khóe mắt hơi lướt ra ngoài, ngay lập tức đơ người.
“Trời ạ…?”
Chu Tùng, “Gì thế?”
Hứa Gia Hành kích động, “Mẹ nó, cậu nhìn cô gái kia đi!”
Chu Tùng bị hành động đột ngột của cậu ta khiến ly rượu trên tay không vững, hất đổ lên áo, “Ướt áo tôi rồi, phắn đi…”
Gã kéo áo vào nhà vệ sinh xử lý.
Hứa Gia Hành chẳng chút áy náy, lúc này cậu ta chỉ biết dồn hết sự chú ý lên người Lâm Sơ Nguyệt.
Trên ghế dài chỉ có mình cô ngồi đó.
Hứa Gia Hành sửa lại tay áo, cầm ly rượu bước sang.
Đúng lúc đó, Lâm Sơ Nguyệt cũng nhìn thấy cậu ta.
Một chàng trai trẻ, cùng lắm là mới tốt nghiệp đại học.
Xưa nay cô không có hứng thú với mấy em trai này.
Ngây thơ, không chín chắn, mà quan trọng nhất là, rất dễ nảy sinh tình cảm.
Cô đến bar để chơi, nói dễ nghe chút là săn mồi, còn nói khó nghe hơn là đến tìm kích thích tình một đêm.

Thanh niên như cậu ta, nếu cô tán tỉnh với cậu ta thì cậu ta sẽ tưởng là thật, thoắt cái đã thề thốt thiên trường địa cũ.
Lâm Sơ Nguyệt cũng không dám đi trêu mấy đứa con nít ranh này.
Thế nên mặc cho Hứa Gia Hành ngồi đây nói luyên thuyên cả buổi, nhưng cô chỉ cười nhạt.
Màn hình điện thoại hiển thị mười một giờ khuya.
Đêm nay gần như kết thúc, e là Nam Thành chào đón cô bằng cách cho cô ngồi nghe một tên vừa tốt nghiệp đại học khoác loác.
Đúng là cách thức chào đón chẳng mấy thân thiện.
Cô cầm ly rượu lạnh ngắt trước mặt, đưa lên môi, rồi lại dời đi.
“Ừm, Hứa Gia Hành?”
Nói một hồi lâu cuối cùng cũng chờ được người đẹp đáp lại, Hứa Gia Hành vờ điềm tĩnh, “Chị gọi em?”
Lâm Sơ Nguyệt lạnh nhạt, “Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Hứa Gia Hành ngẩn tò te, “Ơ?”
Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, vừa đi được vài bước đã bị cậu ta ngăn lại.
Cậu thanh niên vừa nãy còn cười đùa giờ đây đã sầm mặt.
Nói thế nào nhỉ, dáng vẻ bây giờ còn đáng yêu hơn lúc nãy.
Hứa Gia Hành chán nản, “Đừng thế mà, em nói nhiều thế, ít nhiều gì chị cũng phải nể mặt em chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Ừm?”
Mỹ nhân luôn có đặc quyền.
Đặc biệt là mỹ nhân trước mặt đây, ngũ quan như nhảy disco trên gu thẩm mỹ của cậu ta.
Hứa Gia Hành không cách nào nổi giận, chỉ dịu dàng nói, “Chị à, em không cần gì hết, hai chúng ta chỉ cần trao đổi Wechat thôi, chị thấy sao?”
Lâm Sơ Nguyệt chỉ cười khẽ.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Nụ cười trên gương mặt Hứa Gia Hành không thể giữ được nữa.
Bàn tay đang để trên không trung cũng dần dần rũ xuống.
Lâm Sơ Nguyệt hơi nhíu mày, lướt qua cậu ta, rời đi.
Vừa vòng qua một băng ghế dài khác, bất ngờ lại có một người chặn cô lại.
Sự kiên nhẫn của cô gần như đã bị mài mòn trước Hứa Gia Hành, lúc này đây vẻ mặt cô đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Xin nhường đường.”
Vừa dứt lời, cô ngẩng lên, đập vào mắt cô là chiếc cằm lạnh lùng của người đàn ông.

Anh cao hơn cô nửa cái đầu, mí mắt hơi rủ xuống, phủ xuống một bóng đen mờ mờ.
Cô nhận ra anh.
Lúc ở bãi đỗ xe, khi Hứa Gia Hành phát hiện ra cô, Lâm Sơ Nguyệt cũng đã nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh cậu ta.
Biết bao cảm xúc khó nói thành lời, giải thích duy nhất chính là — khứu giác đặc thù của một thợ săn đang tìm kiếm con mồi.
“Tìm Hứa Gia Hành à?”
Cô có thói quen ẩn mình, quen với việc khiến đàn ông hiểm lầm mình chỉ là con mồi.
“Không.” Giang Dã nhích lại gần cô, gương mặt lạnh lùng, ý cười bên khóe môi dần sâu, anh cất giọng khàn khàn, “…!Có rảnh không? Uống cùng tôi một ly nhé?”
Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt, sau đó bật cười, “Nhưng ghế dài ở đây đã đầy người cả rồi.”
Lúc nói chuyện, đầu ngón tay Lâm Sơ Nguyệt như có như không chạm vào cổ tay anh, cô nhả từng chữ, “Chúng ta sang quán bar khác được không?”
“Tôi ít khi đi bar.” Giang Dã không vòng vo thăm dò, anh tự nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng mình, áp xuống bên tai cô, tư thế cổ áp cổ cực kỳ mập mờ.
Nhưng nội dung sau đó lại càng mập mờ hơn…
“Đến khách sạn nhé?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN