Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ
Chương 30: Tôi có bệnh!
Cố Tư Vũ bị thứ ánh sáng ngoài ban công chiếu vào làm cho thức giấc, anh mở mắt nhìn xung quanh. Đây hình như không phải là phòng ngủ của anh? Chỗ cánh tay lại nặng trĩu, nghiêng đầu hướng tầm mắt nhìn, anh chợt khựng người vì gương mặt xinh đẹp của Tạ Tranh đập ngay vào mắt anh.
Hình ảnh hôm trước tỉnh dậy trên ghế sofa cô cũng đã ở bên cạnh anh như vậy? Mỗi lần anh uống say cứ thức giấc là nhìn thấy cô kế bên? Đôi mắt thâm thúy hơi nhíu lại, Tạ Tranh gối đầu trên cánh tay anh ngủ ngon lành dường như không nhận ra người đàn ông bên cạnh đã căng cứng.
Hơi thở dịu nhẹ hòa cùng mùi hương ngọt ngào của cô phút chốc khiến Cố Tư Vũ hơi ngây người. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cõi lòng anh. Tuy rằng bây giờ anh và cô không còn như trước, nhưng anh vẫn không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình! Cứ thế lẳng lặng nhìn cô không rời, cũng không nỡ đánh thức cô dậy.
Càng nhìn cô, thì trong người anh càng dấy lên cảm giác khó chịu, bản năng đàn ông lại trỗi dậy, đôi môi tà mị hơi mím lại, cổ họng khô rát khi lướt mắt xuống cái cổ áo đang hở của cô. Từ góc độ này anh có thể hoàn toàn nhìn ra được bên trong lớp áo ngủ mỏng kia là đôi tuyết trắng cao ngút vô cùng quyến rũ, không nhịn được mà bàn tay giơ lên nhưng chỉ vừa tới khuya áo của cô thì bỗng nhiên cô mở mắt dậy
Điều đầu tiên Tạ Tranh thấy là tay anh đang để gần chỗ ngực cô, theo bản năng cô ngồi bật dậy lùi ra phía sau còn không quên túm lấy chiếc chăn mỏng quấn lấy người.
“Nè…Cố Tư Vũ anh đang tính làm gì vậy?”
Cố Tư Vũ ngơ ngác nhìn thân hình bao bọc như đòn bánh kia mà không nhịn được cười sau đó tà mị nói
“Tôi chưa làm gì em mà em đã đề phòng cảnh giác như vậy rồi! Em đừng quên em là người của tôi…tôi muốn làm gì thì làm nấy”
Ách
Anh ta có phải bị điên rồi không? Tuy nói là vậy nhưng từ lúc cô ở bên cạnh anh thì anh chưa từng chạm qua cô! Không lẽ bây giờ anh muốn…
Tạ Tranh lắc đầu như máy sau đó hoảng loạn kêu lên
“Nhưng mà cũng không nên có ý đồ xấu xa lúc tôi ngủ chứ? Anh có phải có bệnh không?”
Không vội trả lời cô Cố Tư Vũ nắm lấy một đầu chăn rồi kéo mạnh xuống. Tạ Tranh hoảng hốt la lên
“Áaa”
Một giây sau thân hình cao lớn của anh đã chiếm lấy cô trong gang tấc trực tiếp bắt lấy cô giam xuống giường. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ quấn quanh người cô một cách bá đạo
“Chậc chậc…sao em biết tôi có bệnh?”
Cái gì?
Hai mắt Tạ Tranh mở to như hòn ngọc quý, môi giật lên từng hồi rồi đầy khó hiểu nhìn anh
“Anh bị bệnh thật sao?”
Haha
Cố Tư Vũ dùng ngón tay lướt qua mũi cô một cách cưng chiều sau đó chạm khẽ qua vành tai mẫn cảm
“Bệnh của tôi là bệnh thích cưỡng chế phụ nữ!”
Những từ cuối cùng, Cố Tư Vũ cố tình nhấn mạnh khiến hai vai Tạ Tranh chợt run rẩy, đầu hơi co rút lại.
“Anh…bị cưỡng chế phụ…phụ nữ sao?”
Đáy mắt chim ưng sáng lên xuyên thấu đến tận trái tim của Tạ Tranh. Anh giả vờ suy tư sau đó mỉm cười một cách gian xảo
“Đúng vậy! Cho nên không biết khi nào tôi sẽ phát bệnh…mà phát bệnh thì nhất định phải cần phụ nữ bên cạnh! Lúc nãy tôi thật sự là không kìm chế được bản thân mình rồi.”
Không phải chứ? Tạ Tranh khóc không ra nước mắt, cơ thể mềm mại bắt đầu co rút muốn thoát khỏi anh nhưng anh nào để cô có cơ hội, hai tay bắt lấy cổ tay cô kìm chặt trên đỉnh đầu. Rồi không nhanh không chậm đưa đôi môi của mình đến gần môi cô hơn. Tạ Tranh cứng đơ một lúc, cô không biết phải phản kháng với anh thế nào chỉ chờ đến khi môi anh chạm vào môi cô. Mọi thứ liền sụp đổ hết thảy.
“Ưm..ư..m”
Tạ Tranh giãy giụa mạnh mẽ, miệng lưỡi đều bị anh xâm chiếm không buông, thỏa sức mà dày xéo. Cô chỉ biết lắc đầu né tránh sau đó là bất lực nhắm chặt mắt lại.
Cố Tư Vũ không biết đã hôn cô bao lâu chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại từ đâu vang lên in ỏi phá tan hết thảy bầu không khí ám muội lúc đó. Tạ Tranh thầm mừng trong lòng vì tưởng đâu anh sẽ buông tha cho cô! Ai ngờ anh lại chẳng hề mảy may quan tâm càng kịch liệt hôn sâu cô hơn.
Điện thoại vang lên rồi lại tắt sau đó lại vang lên. Chân mày anh hơi nhíu lại, luyến tiếc rời khỏi môi cô nhấc máy
“Có chuyện gì?”
“A…Cố thiếu là em Ngải Tư Duệ. Bây giờ anh rảnh không? Em có chuyện cần nói”
“Không rảnh!”
Tạ Tranh ở ngay đó nên nghe ra được giọng phụ nữ! Giọng nói này chỉ có thể là của Ngải Tư Duệ. Gương mặt hơi đăm lại lén quan sát biểu hiện trên gương mặt anh nhưng chỉ thấy một màu cảm xúc u ám. Anh lạnh lùng nói qua một câu mà chẳng hề để tâm đến. Ngay cả cô cũng cảm thấy có chút thương hại cho Ngải Tư Duệ
Bên kia hơi dừng lại nhưng không hề có ý bỏ cuộc liền nói tiếp
“Cố thiếu anh có thể sắp xếp thời gian một chút được không? Nể tình em là bạn học của Tạ Tranh đi có được không?”
Nhắc đến Tạ Tranh, Cố Tư Vũ liền quay sang nhìn cô lại thấy cô vội vàng cúi đầu xuống giống như vừa bị anh bắt được. Khóe môi hơi nhếch lên cười nhưng rất nhanh trở về lại dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng.
“Thôi được. Lát nữa tôi có cuộc họp, khoảng 3 giờ chiều đến Hoành Lục tìm tôi”
Ngải Tư Duệ vui mừng cảm ơn lia lịa, đúng là chỉ khi nhắc đến Tạ Tranh thì anh mới đồng ý gặp cô! Nghĩ thôi mà đã tức rồi.
Tạ Tranh giả vờ như không quan tâm nhưng đều bị anh phát hiện được. Anh cúp máy rồi từ tốn đi vào nhà tắm. Lúc này cô mới thở phào một hơi, tự vỗ ngực trấn an mình.
Cũng may có cuộc gọi của Ngải Tư Duệ mặc dù không tốt đẹp gì nhưng cô cũng thoát được một kiếp!
Lúc nãy cô nghe đâu 3 giờ chiều anh hẹn gặp mặt cô ta! Không biết là Ngải Tư Duệ định giở trò gì? Hay là cô ta có ý đồ muốn bám víu lấy Cố Tư Vũ? Tuy 7 năm trước cô thừa biết cô ta thích anh cũng đã nhiều lần phân định ranh giới nhưng hiện tại cô vẫn không thể nào biết được liệu cô ta sẽ làm gì với anh?
Nhưng mà tại sao cô lại đi quan tâm lo lắng cho Cố Tư Vũ? Anh muốn tìm ai gặp ai thì cũng liên quan gì đến cô?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!