Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ
Chương 39: Người mới (3)
“Không xong rồi Tạ Tranh bên dưới phòng bar VIP có một vị khách đang chửi bới nhân viên của chúng ta. Ông ấy còn đòi gặp Cố thiếu. Bây giờ phải làm sao đây?”
Tạ Tranh dừng lại động tác xem màn hình cô đứng bật dậy hỏi
“Chuyện là thế nào?”
“Nghe nói…nhân viên phục vụ không may làm đổ rượu lên người của vị khách đó nên mới xảy ra chuyện.”
Đáng ghét thật! Hiện tại bây giờ Cố Tư Vũ đang có cuộc họp, cô không thể nào quấy rầy anh được nên chỉ chần chừ một lúc mới đi cùng Đường Đường xuống bên dưới phòng VIP đó để xem xử lí tình hình.
Phòng VIP đó quả thật rất ồn ào, cửa phòng mở toang, nhân viên cùng quản lí đều có mặt ở đó, họ đều cúi đầu cố gắng giảng hòa nhưng dường như ông ta không hề có ý đụng lung lay! Tạ Tranh bước vào bên trong, cô nhìn quanh một lượt trên bàn có vệt nước màu đỏ thẫm vẫn còn ở trên đó, trái cây trên dĩa đã bị rơi tứ tung hình như là bị ném đi!.
Cô bình tĩnh nở nụ cười hiền hòa đi đến
“Thật ngại quá…cho hỏi ông đây là đang có vấn đề gì vậy ạ?”
Nhìn từ trên xuống dưới, ông ta mặc một bộ vest rất đắt tiền dáng vẻ cũng thể hiện rõ chắc là người có máu mặt vừa nhìn thấy Tạ Tranh thái độ liền hung hăng lên hẳn.
“Cô là quản lí ở đây phải không? Người tôi muốn gặp là Cố thiếu! Mau gọi anh ta đến đây. Nhân viên phục vụ ở cái Hoành Lục này làm việc như vậy đó hả? Có biết bộ đồ tôi đang mặc đắt tiền như thế nào không?”
“Cố thiếu hiện giờ đang bận tôi là thư kí của anh ấy nên có chuyện gì ông cứ nói để tôi xử lí cho ạ…chính là người nhân viên này làm đổ rượu đúng không?” Tạ Tranh nhìn qua hướng tay trái thấy một cô gái đang co rúm người lại, gương mặt hiện lên tầng sợ hãi không dám lên tiếng.
Ông ta tức giận nhìn Tạ Tranh quát tháo.
“Chính là cô ta! Đã làm đổ rượu lên người tôi…bây giờ các người giải quyết sao đây? Mau lập tức đuổi việc ả”
Con mắt tinh tường của Tạ Tranh nhìn cô gái phục vụ ấy, chắc chỉ mới 18 tuổi mà thôi. Trên cổ tay của cô còn có một vết hằn đỏ hình như là bị ai đó dùng lực nắm chặt vào. Gương mặt trắng bệch không còn giọt máu. Tổng thể trông đáng thương vô cùng. Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
“Xin lỗi ông…tôi không có quyền đuổi cô ấy vì chúng tôi chưa điều tra rõ sự việc là như thế nào?”
Người quản lí cùng Đường Đường đứng kế bên vẻ mặt kinh hãi nhìn Tạ Tranh sau đó ra hiệu
“Tạ Tranh cô nói gì vậy? Chỉ cần xin lỗi thôi mà? Còn điều tra cái gì”
Ánh mắt cương quyết xẹt qua người Đường Đường khiến cô im bặt sau đó lặng lẽ quan sát tình hình tiếp.
Ông ta dường như không khống chế được sự tức giận của mình càng lớn tiếng nạt nộ hơn
“Ý của cô là gì? Mọi chuyện chưa rõ ràng sau…cô nhìn đây áo của tôi như thế này đây vậy mà cô còn muốn điều tra? Cô nghĩ tôi nói dối à?”
“Cái này là do chính miệng ông nói tôi không có lên tiếng. Theo như sự quan sát của tôi. Cô ấy hình như là đang có chuyện gì đó khó nói…vẻ mặt rất hoảng sợ.” Tạ Tranh chậm rãi đi đến chỗ cô nhân viên ấy sau đó mới nhẹ giọng nói “Sự việc có đúng như ông ấy nói không?”
Cô gái ấy run lẩy bẩy nhìn ông ta sau đó vội vàng lắc đầu
“Em xin lỗi…” vừa nói nước mắt của cô bé vừa rơi lả chả.
“Các người bây giờ là đang cấu kết với nhau làm hại khách hàng đúng không? Được rồi tôi sẽ đi kiện mấy người…kiện cái Hoành Lục này”
Tạ Tranh bỏ ngoài tai những lời mà ông ta nói, gương mặt vẫn bình thản cố gắng trấn an sự xúc động của cô bé
“Được rồi! Đừng khóc nữa…nói cho chị biết ông ấy đã làm gì em? Việc gì đã xảy ra?”
“Chị Tạ Tranh…ông ta lúc nãy đã…đã…cố gắng cưỡng ép em! Em vì quá sợ hãi nên đã lỡ tay làm đổ rượu lên áo của ông ta.”
Cái gì?
“Mày nói cái gì?” Ông ta gần như mất hết bình tĩnh toan lao đến thì đã bị người quản lí cản lại
Tạ Tranh vỗ vỗ bàn tay của cô bé đó xong rồi quay mặt lại dùng ánh mắt bất mãn nhìn người đàn ông kia lạnh nhạt nói
“Ông cứ giữ bình tĩnh…nếu thật sự chỗ tôi phục vụ không tốt tự khắc sẽ chịu phạt ông không cần lo lắng. Bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra lại camera rồi sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng”
“Mẹ kiếp” Ông ta hậm hực cay nghiến nhìn Tạ Tranh sau đó liền quơ lấy ly rượu còn nguyên trên bàn dùng lực hất mạnh lên
Mọi người trong phòng kể cả Tạ Tranh đều nhất thời sửng sốt la toáng lên
“Áaa”
“Mày là ai mà dám lên mặt ở đây? Tao chỉ muốn gặp Cố thiếu, mau kêu Cố thiếu xuống đây”
Tạ Tranh bị chất lỏng đỏ sẫm văng hết lên người. Bộ váy công sở cũng theo đó mà loang nước theo. Mặt mày Tạ Tranh cứng đơ bất giác đáy mắt nổi lửa toan muốn tiến đến dạy dỗ cho ông ta một trận nào ngờ còn chưa kịp làm gì thì đã bị chen ngang
“Không cần đâu!”
Tầm mắt hướng ra cửa phòng, bất giác ngây người. Đập ngay vào mắt Tạ Tranh là một cô gái rất xinh đẹp! Mái tóc dài uốn xoăn, gương mặt y hệt như búp bê vậy! Sắc xảo vô cùng. Còn chưa nói đến thân hình chuẩn đến từng cm…mọi người ai nấy đều bị hớp hồn ngay cả Đường Đường đứng kế bên cũng cứng họng trố mắt nhìn
“Cô là ai?”
“Tôi là người của Cố thiếu…”
Sao?
Tạ Tranh khựng lại một chút, người của Cố thiếu? Cố Tư Vũ không phải anh…anh?
Vế sau Tạ Tranh không muốn nói đến chỉ nén lại trong lòng mình.
Trên tay của cô ấy cầm một chiếc điện thoại sau đó giơ lên trước mặt ông ta rồi thản nhiên nói.
“Trên tay tôi là đoạn video được cắt ra từ camera! Ai đúng ai sai tự khắc sẽ rõ. Trong đây là chứng cứ cho thấy ông đã có hành vi quá mức cho phép với nhân viên chúng tôi! Hiện tại tôi đã báo cảnh sát…nếu ông còn làm lớn chuyện thì tôi sẽ giao nộp đoạn video này”
Lời nói nhẹ tựa như dòng suối chảy róc rách nhưng lại vô cùng đanh thép. Dáng vẻ giống như một nữ cường mạnh mẽ đang đối đầu với quân thù.
Bị một màn tấn công, ông ta thầm chột dạ sau đó hạ giọng xuống có chút sợ sệt
“Thật ra thì tôi cũng không có ý định làm lớn chuyện chỉ là hơi nóng tính một chút mong mọi người thông cảm! Tôi sẽ lập tức đi ngay…”
Nói rồi ông ta định chạy đi thì Tạ Tranh liền ngăn lại
“Sao có thể nói đi là đi được? Còn cô bé này thì sao? Ông phải xin lỗi cô ấy…nếu không thì đừng hòng đi đâu”
Ông ta mắt mở to như muốn ăn tươi nuốt sống Tạ Tranh nhưng vì có rất nhiều người ở đây còn kèm theo việc đoạn video tố cáo. Ông ta chỉ đành nuốt giận vào trong đi đến trước mặt cô bé đang run rẩy kia nói
“Tôi xin lỗi” Gương mặt vẫn không một chút thành ý giống như là nói cho xong
Tạ Tranh đương nhiên không vừa mắt một chút nào! Cô liền lên tiếng
“Vẫn chưa được”
“Tôi xin lỗi cô” Lần này ông ta kìm chê lại biểu cảm hơn. Cắn răng cúi đầu một chút
Cô bé ấy tuy còn sợ hãi nhưng cũng gật đầu chấp nhận. Tạ Tranh liền cười thỏa mãn sau đó né sang một bên
“Ông có thể đi rồi”
Gương mặt liền thay đổi thái độ, bước chân đầy tức giận nối tiếp nhau đi ra khỏi phòng.
Một màn như vậy quả thực đã khiến cho cô bé rất sợ nước mắt không ngừng rơi. Tạ Tranh cùng mọi người trấn an một lúc sau đó mới đỡ hơn. Lúc này hướng mắt Tạ Tranh lại nhìn về phía cô gái khi nãy rồi mới từ tốn đi lại
“Cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi…”
“Không có gì đâu!” Nói rồi cô ấy xoay người rời đi.
Do giọng nói cùng ngoại hình của cô ấy quá đẹp lại mỉm cười nói một câu khiến Tạ Tranh bị thôi miên trong giây lát lúc tỉnh lại đã không thấy bóng dáng đâu cô còn chưa hỏi xem tên của cô ấy là gì.
Tạ Tranh cùng Đường Đường quay lại tầng trên làm việc. Vừa đi lên liền bắt gặp ngay một màn chào hỏi.
Cố Tư Vũ? Còn có cô gái xinh đẹp khi nãy
“Xin chào mọi người…tôi là Lạc Vũ Đình chắc hẳn mọi người vẫn nhớ tôi chứ? Tôi hôm nay chính thức nhận công việc thư kí riêng của Cố thiếu. Mong mọi người giúp đỡ”
Tiếng vỗ tay vang khắp phòng, Tạ Tranh ngây người không biết chuyện gì xảy ra. Cái tên Lạc Vũ Đình lại một lần nữa vang lên trong đầu cô như chuông đánh. Cô ấy là Lạc Vũ Đình sao?
Đường Đường nhìn thấy sắc mặt như tượng sắp của Tạ Tranh liền kéo cô về lại hiện thực nói
“Cô ấy chính Lạc Vũ Đình…2 năm trước cô ấy từng làm thư kí của Cố thiếu nhưng vì có chuyện riêng nên đã rời đi bay sang Mĩ bây giờ chắc hẳn là quay về lại Hoành Lục này rồi.”
Ánh mắt Tạ Tranh vẫn dừng lại trên gương mặt như hoa nở kia. Sau đó liền nhìn sang Cố Tư Vũ, vẻ mặt anh không hề có cảm xúc gì chỉ lặng lẽ đứng đó rồi như một bản năng anh nghiêng đầu sang nhìn thấy cô, bên môi liền cong lên bất giác lên tiếng
“Tạ Tranh? Cô vừa đi đâu vậy?”
Tạ Tranh hơi giật mình rồi đi đến chỗ anh cúi đầu khẽ nói
“Tôi đi giải quyết chút chuyện nên đến muộn…xin lỗi”
“À…anh Tư…Cố thiếu thật ra khi nãy chỗ khu phòng VIP có xảy ra chút việc…” Lạc Vũ Đình tận tình kể lại mọi chuyện cho anh nghe
Vừa nghe xong ánh mắt liền đăm lại, lướt trên quần áo của Tạ Tranh, ấn đường chau lại một điểm khó coi.
“Có thật không?”
Tạ Tranh như robot gật đầu lia lịa. Còn chưa kịp nói gì thì Cố Tư Vũ liền lạnh lùng lên tiếng
“Mọi người quay lại làm việc đi, Vũ Đình em ra ngoài đợi anh một chút. Còn Tạ Tranh cô đi theo tôi”
Hả?
Chưa kịp phản ứng lại đã thấy anh quay người đi vào phòng làm việc của mình. Tạ Tranh còn lưỡng lự nhìn Lạc Vũ Đình một chút sau đó mới nhấc chân đi theo sau anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!