Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 5: The Treasure Hunt (Phần 4)
“Viết thành tiểu thuyết hẳn là hay lắm.” Tôi phụ họa.
“Được đấy. Tiểu Hàn, hay là cậu viết đi. Chắc chắn sẽ bán chạy.” Vương Phương vỗ tay.
“Tôi chưa viết tiểu thuyết bao giờ, văn cũng không hay, để nhà tâm lý học tội phạm viết sẽ chuyên nghiệp hơn.” Tôi vội thoái thác.
“Tôi lớn tuổi rồi, lấy sức đâu nữa, viết mấy thứ nghiêm túc còn được chứ tiểu thuyết thì nghỉ. Tôi thấy cậu có kiến thức về truyện trinh thám đấy chứ, chịu khó viết một cuốn đi, biết đâu về sau lại thành nhà văn lớn.”
“Trí tưởng tượng của tôi nghèo nàn lắm, không làm nhà văn được.”
“Cậu xem, vụ án này có cần tưởng tượng gì đâu; chỉ cần ghi lại tất cả những điều mắt thấy tai nghe, thay tên họ và địa danh đi là xong. Nếu thích thì cậu lấy một bút danh nào đó là được mà.” Đề nghị của Vương Phương xem chừng cũng có lý, tôi không khỏi dao động. Đọc truyện trinh thám bấy nhiêu năm, tôi đã gặp vô vàn vụ giết người thuộc kiểu trang viên giữa bão tuyết, hòn đảo lẻ loi trên biển bị hung thủ cố ý cô lập hay lâu đài kì lạ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, thôi thì đủ kiểu đủ loại, nhưng tình huống phá một vụ án hai mươi năm trước từ góc độ thám tử thì chưa gặp bao giờ, nhất là khi manh mối ít đến mức này.
“Nhưng trong truyện trinh thám, cuối cùng hung thủ đều bị vạch mặt đúng không? Chúng ta còn chẳng biết hung thủ là ai, làm sao viết được? Đừng nói là tôi phải tự bịa ra một cái kết nhé. Cốt lõi của tiểu thuyết trinh thám chẳng phải là kết cục ư? Dù mào đầu có hay tới đâu đi chăng nữa, nếu lời giải khiến độc giả thất vọng thì xét về tổng thể vẫn là một cuốn trinh thám thất bại. Mở đầu bình bình, từ từ đọc vào mới thấy hấp dẫn, cuối cùng kết thúc khiến người ta phải đập bàn khen ngợi, thì dù câu chuyện buồn ngủ cũng vẫn được xếp vào hàng tiểu thuyết hay.”
“Đây mới là vấn đề đấy…” Vương Phương vờ nhíu mày nghĩ ngợi, “Chi bằng để đội trưởng Triệu làm hung thủ đi. Cậu nghĩ xem, trong hai vụ án cách nhau hai mươi năm, anh ấy đều tham gia điều tra cả. Nếu tôi là độc giả, nhất định sẽ không thể ngờ hung thủ lại là đội trưởng Triệu. Mà càng nghĩ càng thấy đáng sợ nhé, từ vụ biến mất của Cổ Vĩnh Huy đến cái chết của Cổ Dương, người đầu tiên chứng kiến hoặc xông vào hiện trường đều là anh ấy.”
“Đùa đủ rồi đấy…” Vẻ mặt Triệu Thủ Nhân khá kì lạ, “Cô Vương, sao lại bảo tôi là hung thủ.”
“Tiểu thuyết thôi mà, phải ly kì mới hấp dẫn. Lẽ nào đội trưởng Triệu chột dạ ư?” Vương Phương đùa.
“Sao có thể…” Triệu Thủ Nhân quay mặt đi, không nhìn vào mắt Vương Phương.
“Ý tưởng hay, viết như thế đúng là bất ngờ đấy, hơi giống truyện của Agatha Christie, người không có khả năng nhất lại chính là hung thủ. Anh Triệu này, tôi nói thế anh đừng giận nhé.” Tôi không kìm được tán thưởng.
“Tùy các vị, tôi không sao đâu.” Triệu Thủ Nhân xua tay, tỏ vẻ độ lượng.
Trần Tước đang ngồi trên sofa nghe chúng tôi tán gẫu bỗng thẳng người lên như sực nhớ ra chuyện gì quan trọng, rồi rút vội cuốn cổ tích vẫn đem theo người ra lật giở. Cuốn sổ tay Cổ Vĩnh Huy dùng để viết truyện đã cũ, mặt giấy ố vàng, chất giấy cũng khá giòn. Trần Tước lật giở một lúc, dường như đã tìm được thứ mình cần, khóe môi hơi cong lên.
“Ra là vậy.” Trần Tước ngước nhìn tôi, “Hàn Tấn, tôi nghĩ mình đã chạm đến sự thật về vụ giết người hai mươi năm trước rồi, chỉ còn thiếu một mảnh ghép nên chưa đoán được thân phận thực của hung thủ mà thôi.”
“Cậu biết được gì rồi?” Triệu Thủ Nhân chồm người tới trước, kích động gặng hỏi, có thể thấy ông rất để tâm đến lời Trần Tước.
Trần Tước rầu rĩ đáp, “Tôi đúng là ngốc, nếu nhận ra những manh mối này sớm một chút có phải tốt không. Cổ Dương không hề quan tâm hung thủ hai mươi năm trước là ai, cậu ấy chỉ muốn rửa sạch oan khuất cho cha mình, mà manh mối trong tay tôi hiện thời, vừa khéo có thể lật lại bản án cho Cổ Vĩnh Huy. Giờ tôi có thể khẳng định với các vị, kẻ giết năm người ở dinh thư Vỏ Chai năm xưa không phải Cổ Vĩnh Huy. Vậy mà ông ấy đã phải gánh món nợ máu ấy hai mươi năm nay.”
“Thực sự… không phải Cổ Vĩnh Huy ư?” Triệu Thủ Nhân kinh ngạc, “Cậu có chứng cứ không?”
“Chứng cứ ở đây này.” Trần Tước quăng cuốn sổ tay lên bàn trà.
“Ý cậu là câu chuyện cổ tích Cổ Vĩnh Huy viết ra ư?
“Có thể nói vậy.”
“Trần Tước, cậu biết rồi à?” Vương Phương nghi hoặc hỏi.
Trần Tước đứng dậy, vươn vai rồi bảo tôi, “Anh gọi mọi người xuống đây đi, cứ nói việc Cổ Dương nhờ chúng ta điều tra đã có kết quả. Tuy muộn hơn dự định nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn có cái để ăn nói với cậu ta.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!