Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 9: The Tragedy of Errors (Phần 4)
“Ra thế, vậy là hiểu rồi. Người đàn ông mặc áo choàng tắm mà anh Triệu trông thấy không phải Cổ Vĩnh Huy, Cổ Vĩnh Huy thực sự đã bỏ chạy trước khi cảnh sát đến nơi rồi.” Trịnh Học Hồng thong thả kết luận.
“Tôi chỉ thắc mắc, tại sao hung thủ phải làm vậy? Dốc bao tâm sức tạo ra một căn phòng kín có ý nghĩa gì?” Vương Phương hỏi.
Trần Tước trỏ vào thái dương, bình thản đáp.
“Thoạt nhìn, chúng ta sẽ thấy hung thủ có vấn đề. Giống như chị Vương nói, hung thủ làm vậy có ý nghĩa gì đây? Phải tĩnh tâm suy nghĩ thật kĩ mới hiểu được động cơ của hắn. Rõ ràng, mục đích đầu tiên để hung thủ bày ra vụ giết người hàng loạt này là nhầm vu oan cho Cổ Vĩnh Huy. Hắn căm hận Cổ Vĩnh Huy thấu xương, nếu chỉ bôi nhọ ông ta thì không thỏa nỗi hận. Hắn không muốn Cổ Vĩnh Huy trở thành chủ đề cho báo chí dăm ba ngày, mà muốn ông ta phải mãi mãi mang tội giết người. Hắn không muốn mọi người dần quên lãng ông ta. Nhưng thời gian vô tình, mọi người chỉ nhớ Cổ Vĩnh Huy là một người điên. Dư luận qua giai đoạn xôn xao thì chỉ còn than tiếc, về sau có lẽ chẳng còn ai biết Cổ Vĩnh Huy là ai. Đây là điều hung thủ không thể chấp nhận, hắn muốn mọi người phải ghi nhớ cái tên đó mãi mãi.
“Nếu suy nghĩ theo chiều hướng khác, rốt cuộc việc gì sẽ khiến người ta phải nhớ mãi không quên? Chính là những chuyện bí ẩn. Hằng năm đều sẽ có người lôi những vụ án bí ẩn ra ôn lại một lượt, như tên sát thủ Tokyo hoàng đạo án[2], như Jack Đồ tể vậy. Bởi thế, nếu phủ bức màn siêu nhiên lên vụ án dinh thự Vỏ Chai, mọi người sẽ không bao giờ quên lãng nó.”
[2] Xem Tokyo hoàng đạo án của Soji Shimada, IPM phát hành 11/2013.
Tôi không biết phải miêu tả tâm trạng mình hiện giờ ra sao nữa. Con người ta phải căm hận tới chừng nào mới bày ra cái bẫy như thế này? Hung thủ hẳn là căm hận Cổ Vĩnh Huy đến tận xương tủy. Hắn không cần tính mạng của ông ta mà muốn ông ta phải mất hết danh dự, để tiếng xấu nghìn đời. Hắn biết rõ, người như Cổ Vĩnh Huy trọng thanh danh hơn cả mạng sống. Còn Trần Tước, cậu ta chỉ nói vài câu đã giải quyết được vụ án mà phía cảnh sát không phá nổi suốt hai mươi năm, khiến tôi phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác. Song hiện giờ, điều tôi muốn biết nhất là, hung thủ là ai? Kế hoạch gây án của hắn đã làm tôi ớn lạnh.
“Chúng ta nhìn lại vụ án trước mắt đi.” Trần Tước cất bước, thong thả đi lại.
Chưa hết kinh ngạc trước những suy luận vừa rồi thì cơn sóng giả thuyết thứ hai đã đổ ập xuống, khiến tôi cảm giác mình như một lá thuyền con giữa phong ba bão táp, lúc trồi lên, lúc sụt xuống, hết nghiêng trái lại ngả phải, không thể yên được. Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là cắm đầu bám theo dòng tư duy của Trần Tước giữa cơn sóng dập gió dồi.
“Hung thủ giết chết Cổ Dương trong gian phòng đỏ, hiển nhiên là để báo thù Cổ Vĩnh Huy lần nữa. Dường như cái chết của Cổ Vĩnh Huy vẫn không thể làm hắn nguôi giận. Sau khi Cổ Dương quyết tâm minh oan cho Cổ Vĩnh Huy, cơn giận của hắn lại nhen lên. Dòng dõi của Cổ Vĩnh Huy còn sinh sôi, hung thủ còn chưa chịu dừng tay. Ôm mối hận ngùn ngụt ấy, một lần nữa hắn quay lại nơi từng thẳng tay sát hại những người vô tội hai mươi năm về trước.”
“Cậu nói vào vấn đề chính được không?” Chu Kiến Bình chen ngang.
“Tôi nói thế nào, không cần ông dạy.” Trần Tước thờ ơ đáp.
Chu Kiến Bình tuy hậm hực nhưng cũng im miệng.
Trần Tước tiếp tục, “Trước khi nói tới vụ giết người trong phòng kín này, cho phép tôi bàn về vụ của Đào Chấn Khôn. Nguyên nhân vì sao thì đợi tôi nói xong, các vị sẽ hiểu. Vụ án của Đào Chấn Khôn, đối với tôi là sự kiện hoàn toàn bất ngờ, nằm ngoài dự đoán. Chắc chắn không chỉ tôi, mà hung thủ cũng không lường tới. Tôi cho rằng mục tiêu của hung thủ chỉ có Cổ Dương mà thôi, tại sao hắn phải giết Đào Chấn Khôn? Nếu hung thủ nhất định phải giết Đào Chấn Khôn, thì chỉ có thể vì một lý do duy nhất, chính là sự tồn tại của Đào Chấn Khôn uy hiếp lai lịch hung thủ.”
“Cậu muốn nói Đào Chấn Khôn đã biết hung thủ là ai ư?” Vương Phương ngẩng lên nhìn Trần Tước.
“E là thế.” Trần Tước bình thản đáp.
“Nghe các vị nói vậy, tôi cũng láng máng nghĩ ra rồi. Hôm ấy, tôi và cô Chúc từ trên sân thượng đi xuống liền trông thấy Đào Chấn Khôn hớt hải chạy về phòng như vừa trông thấy chuyện gì kinh khủng lắm. Tôi không nhớ rõ chi tiết nhưng vẫn còn ấn tượng về vẻ mặt của ông bác sĩ. Đúng không, cô Chúc?” Tôi quay sang hỏi Chúc Lệ Hân, cô bèn nghiêm trang gật đầu.
“Đào Chấn Khôn bị hung thủ diệt khẩu. Trong tay ông ta có chứng cứ tố cáo hung thủ, sau đó bị hung thủ phát hiện. Nhưng Đào Chấn Khôn không tiết lộ, có lẽ ông ta đã lấy nó ra uy hiếp dọa nạt hung thủ, hình thành một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi. Tiếc rằng cuối cùng, hung thủ lại đơn phương hủy bỏ thỏa thuận, giết chết ông ta. Thật lạ, hung thủ giết Đào Chấn Khôn trong phòng ông ấy, cởi sạch quần áo, rồi lại phỏng theo hành động hai mươi năm trước, sơn cả gian phòng thành màu đỏ để làm gì? Tại sao hắn phải cởi quần áo nạn nhân? Gian phòng đỏ lần này có liên quan gì với gian phòng năm xưa?
“Có một điểm chắc chắn rằng, động cơ của hai lần này khác hẳn nhau. Hung thủ không cần giấu giếm một đống đồ đạc như năm xưa nữa, hắn có lý do khác. Lý do đó là gì? Chúng ta tạm thời dẹp chuyện nạn nhân bị lột sạch quần áo sang một bên, phân tích lý do hắn bày ra gian phòng đỏ trước đã.
“Thoạt nhìn thì dường như là để đánh lừa, khiến chúng ta liên hệ vụ này với cái chết của Cổ Dương. Hiện trường vụ án giống nhau dễ khiến người ta nghĩ đó là dấu ấn hung thủ cố tình để lại. Nhưng có thật như vậy không? Cá nhân tôi không nghĩ thế. Hung thủ mà chúng ta phải đối đầu là một kẻ vô cùng tàn bạo, nhưng cũng hết sức tỉ mỉ. Đằng sau mỗi hành động của hắn đều có ý nghĩa sâu sắc. Hành vi quét sơn này không chỉ nhằm mô phỏng hiện trường Cổ Dương bị giết, mà để che đậy dấu vết của hắn.
“Chúng ta có thể dùng phương pháp loại trừ xem đó có phải là lời trăng trối của Đào Chấn Khôn không. Ông ta bị cắt đứt cổ họng, phải chăng trong phút hấp hối đã dùng máu viết tên hung thủ? Hiện thực dù gì cũng không phải tiểu thuyết, nên tôi cho rằng khả năng này nhỏ. Huống chi, nhất định hung thủ cũng ở đó chờ Đào Chấn Khôn tắt thở, không đời nào lại sơ hở để ông ta lưu lại manh mối. Hay có vết máu hung thủ dây ra? Hiện trường Đào Chấn Khôn chết không có dấu hiệu ẩu đả, hẳn là một dao lấy mạng nạn nhân luôn, trừ khi hung thủ lỡ cắt vào người mình, bằng không làm sao để lại dấu máu được? Mà nếu có lỡ tay thật thì máu cũng nhỏ xuống sàn, đi sơn đỏ tường làm chi? Nghĩ thế nào cũng không phải. Rốt cuộc sự thật là gì? Tôi lại đoán ra rằng, có lẽ thứ hung thủ muốn giấu là thứ chúng ta không thể nhìn thấy được…”
Nói tới đây, Trần Tước lại im lặng. Thời gian như đông cứng trong khoảnh khắc này. Tâm trí tôi đã hoàn toàn buông xuôi, không nghĩ ngợi hoài nghi gì nữa, chỉ biết răm rắp thuận theo Trần Tước. Tôi tin rằng không chỉ mình mình mà những người khác cũng vậy. Tất cả chúng tôi đều đang đợi cậu ta vạch trần chân tướng.
“Ý cậu là, hung thủ muốn che giấu một thứ chúng ta không nhìn thấy được ư? Đã không thấy được thì hắn giấu làm gì? Nghe thật mâu thuẫn.” Bờ vai Trịnh Học Hồng run run.
Câu này của ông giống mào đầu hơn là chất vấn, rất vừa vặn để Trần Tước nối sang phần giải đáp.
“Tuy không trông thấy, nhưng vẫn ngửi được mà.” Nét mặt Trần Tước như đang tuyên án tử hình ai đó.
“Ngửi được ư?” Trịnh Học Hồng khựng lại, rồi vỡ lẽ ngay lập tức, “Tôi hiểu rồi. Hung thủ muốn giấu mùi của mình.”
“Đúng thế. Sơn mới quét bao giờ chẳng nồng nặc sặc sụa, hung thủ đã dùng mùi sơn át đi mùi của mình, thứ mùi mà chỉ cần đến hiện trường là ta sẽ ngửi thấy ngay. Tại sao mùi đó cứ lởn vởn trong phòng mãi không tan đi? E rằng hung thủ đã ở trong phòng Đào Chấn Khôn khá lâu chứ không phải một chốc một lát, có thể nhằm trao đổi với Đào Chấn Khôn, cũng có thể là lục lọi tìm chứng cứ, ai mà biết được. Tóm lại trừ các vị đã được loại ra từ trước, ví như chị Vương có mùi nước hoa nồng nàn, thì ở đây chỉ còn duy nhất một người tỏa ra mùi nồng nặc thôi.”
Tôi chăm chú quan sát nét mặt Chu Kiến Bình và chú Sài, hi vọng có thể nhận ra ít nhiều manh mối. Hai người họ đều hết sức căng thẳng, nhưng so ra thì Chu Kiến Bình có phần kích động hơn, còn chú Sài lại khá bình tĩnh.
Ánh mắt Trần Tước cũng đảo qua đảo lại giữa cả hai, cuối cùng dừng lại ở một người.
“Tôi nghĩ chắc mọi người còn nhớ, hôm ấy mất nước nên hung thủ không thể tắm rửa xóa sạch mùi trên người mình được. Nhưng kế hoạch đã định thì không thể không thực hiện. Hắn lẻn vào phòng Đào Chấn Khôn giết chết ông ta. Sau khi Đào Chấn Khôn chết, đương nhiên không còn ai uy hiếp hắn được nữa, nhưng lại nảy sinh một vấn đề khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!