Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Mở Đầu (Phần 2)
Đi ròng rã hai tuần, họ đặt chân đến xứ Hoa.
Không gian ngào ngạt hương thơm khiến Hoàng tử Ếch mê mẩn, song Nhím Hans lại hắt xì hơi liên tục. Xem ra Hans bị dị ứng phấn hoa.
Họ lần theo đường cái, đi mãi đi mãi, chợt trông thấy một con mèo kì lạ – mèo biết đi hia. Không chỉ đi hia, hông nó còn giắt một thanh kiếm, đầu đội mũ trắng.
Mèo Đi Hia rõ ràng cũng thấy hai người, bèn đi về phía họ.
“Các vị có thấy pha lê kí ức của tôi đâu không?” Mèo buồn bã hỏi.
“Rất tiếc, chúng tôi không thấy.”
“Pha lê kí ức hình chữ nhật, từ khi đánh mất nó, tôi chẳng nhớ được gì nữa. Tôi sắp quên luôn mình là ai rồi!”
“Cậu không nhớ mình tên gì ư?”
“Không! Hai vị thấy tôi giống cái gì, thì tôi chính là cái đó.”
“Một con mèo đi hia!” Nhím Hans cười nói.
“Tôi phải tìm bằng được pha lê kí ức, bằng không tôi sẽ không có kí ức.” Mèo Đi Hia nói.
“Xin hỏi, người dũng cảm nhất xứ Hoa là ai?” Hoàng tử Ếch hỏi.
Mèo Đi Hia rút phắt kiếm ra, ngẩng cao đầu đáp, “Người dũng cảm nhất xứ Hoa là tôi, đây là chuyện duy nhất tôi nhớ được! Dù đánh mất pha lê ký ức, nhưng mỗi lần giao đấu tôi đều giành chiến thắng. Thế nên tôi biết, người dũng cảm nhất xứ Hoa chính là tôi!”
Hoàng tử Ếch và Nhím Hans nhìn nhau, không ngờ lại tìm được người dũng cảm nhất xứ Hoa nhanh như vậy.
“Vậy Mèo Đi Hia có thể cùng ta tới chỗ Râu Xanh không?”
“Sao tôi phải đi tìm Râu Xanh? Tôi chỉ muốn tìm thấy pha lê ký ức của tôi thôi…”
“Sau khi đánh thắng Râu Xanh, chúng ta nhất định sẽ giúp cậu tìm bằng được pha lê ký ức!” Hoàng tử Ếch thuyết phục.
Lúc này, Nhím Hans chợt nảy ra một ý, bèn bảo Mèo Đi Hia, “Phải chăng pha lê ký ức của cậu bị kẻ xấu đánh cắp rồi?”
Mèo Đi Hia ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu.
Nhím Hans lại nói, “Kẻ xấu xa nhất chính là Râu Xanh, hắn muốn có tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này! Công chúa Bạch Tuyết kiều diễm, vợ chưa cưới của hoàng tử đây cũng bị hắn cướp đi! Có lẽ pha lê ký ức của cậu cũng bị tên xấu xa này đánh cắp!”
Mèo Đi Hia đáp, “Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ! Kẻ xấu xa nhất là Râu Xanh, nhất định pha lê kí ức của tôi là do hắn đánh cắp. Tôi phải tìm hắn tính sổ.”
Thế là, Mèo Đi Hia nhập bọn với Hoàng tử Ếch. Giờ đã có thêm hai người bạn đồng hành, dọc đường đi Hoàng tử Ếch tha hồ cười nói, khỏi phải cô đơn. Họ bằng qua rừng cây rồi đi qua một con đường lát gạch vàng.
Dân chúng xứ Hoa thấy Hoàng tử Obsidian thì rất hoan nghênh, dâng tặng chàng cơ man nào là hoa và quả. Họ còn ra sức động viên, hi vọng chàng có thể đánh bại Râu Xanh, cứu lấy Công chúa Bạch Tuyết. Hoàng tử Ếch luôn miệng cảm ơn mọi người rồi nghỉ lại nhà một người nông dân tốt bụng. Người này cho biết, rất lâu về trước, Mèo Đi Hia từng là một hiệp sĩ chân chính, kiếm thuật xuất sắc đánh bại mọi kẻ xấu. Tuy hiện giờ lang thang khắp nơi nhưng xưa kia Mèo Đi Hia cũng từng có nhà, là một dinh thự tuyệt đẹp.
Một hôm, một mụ phù thủy độc ác tìm đến, phù phép hiệp sĩ mèo, khiến mèo ta vĩnh viễn mất trí nhớ.
Không còn kí ức, Mèo Đi Hia cũng chẳng giúp đỡ những người cần giúp đỡ nữa. Cả ngày Mèo chỉ ở trong nhà, nghĩ xem hôm qua mình đã làm những gì. May sao đức vua Obsidian đi ngang qua Xứ Hoa, nghe được câu chuyện của Hiệp sĩ Mèo, bèn tặng mèo ta pha lê kí ức. Chỉ cần đeo trên người, pha lê này sẽ giúp Mèo lưu giữ trí nhớ.
Nghe xong câu chuyện về hiệp sĩ mèo, mọi người đều buồn thay cho Mèo Đi Hia. Hoàng tử Ếch bảo đảm sau khi đánh bại Râu Xanh, chàng sẽ tìm lại pha lê kí ức cho Mèo.
Xứ Đêm – Lọ Lem
Hôm sau, nhóm Hoàng tử Ếch lại lên đường, đích đến lần này là xứ Đêm.
Nghe nói mây ở xứ này rất dày, đến nỗi nắng trời không xuyên qua nổi, thế nên xứ sở luôn chìm trong bóng tối. Dù vậy, mọi người vẫn sống rất vui vẻ, họ dùng nến thắp sáng, sinh sống như những xứ sở khác. Nhóm Hoàng tử Ếch đi suốt ngày đêm, thấy trời càng lúc càng tối, tới khi không nhìn thấy gì nữa, Hoàng tử Ếch mới biết họ đã đến nơi.
“Nơi này tối quá, chẳng nhìn thấy gì cả.” Nhím Hans càu nhàu.
Họ cứ mò mẫm đi trong bóng tối như thế hồi lâu mới tới một con đường mòn, băng qua con đường này sẽ đến được xứ Đêm.
“Chúng ta thắp đuốc lên được không?” Mèo Đi Hia đề nghị.
“Khỏi cần, cứ dò dẫm mà đi thôi, dù sao cũng chỉ có một quãng ngắn.”
Hoàng tử Ếch cho rằng, phải tranh thủ thời gian nên không cần thắp đuốc. Dọc theo con đường, họ chợt ngửi thấy mùi táo thơm ngát.
“Ồ, hai bên đường đều trồng táo, nhiều quả chưa này!”
“Tôi ngửi thấy rồi. Nhưng chưa xin phép nông dân, chúng ta không thể tự tiện hái quả được.”
Đi hết con đường, họ tới xứ Đêm.
Nơi đây lúc nào cũng tối mịt, bất kể ngày hay đêm nên Hoàng tử Ếch chẳng biết bây giờ là mấy giờ, đành phải trông người đi đường mà đoán bừa. Họ vẫn đi lại tấp nập, chứng tỏ đang là ban ngày.
Hoàng tử hỏi một người qua đường, “Người dũng cảm nhất xứ Đêm là ai?”
Mọi người trên đường nhìn nhau, cuối cùng quyết định trao vinh dự đặc biệt này cho Lọ Lem.
Nhiều năm trước, có một đứa bé tha thẩn chơi trên vách núi Tiên, vì đường quá tối nên sẩy chân rơi xuống vực. May sao Lọ lem đi ngang qua, cô sở hữu một đôi giày thủy tinh thần kì có thể bay lượn khắp nơi, bèn xỏ giầy vào và cứu lấy đứa bé nọ.
“Lọ Lem ở đâu, làm sao chúng tôi tìm được cô ấy?” Hoàng tử Ếch hỏi mọi người.
“Lọ Lem sống trên núi Tiên. Nhưng nơi đó rất nguy hiểm, các vị nhất quyết muốn tìm cô ấy ư?” Người qua đường hỏi.
“Đương nhiên, chúng tôi phải tìm bằng được người dũng cảm nhất xứ Đêm.” Hoàng tử Ếch quả quyết.
Vách núi Tiên rất cheo leo, đường cũng hiểm trở, xung quanh lại tối tăm mịt mùng, ngọn đuốc trong tay chỉ soi sáng được một khoảng hẹp phía trước. Bọn họ còn đang hì hục leo núi thì trời khéo trêu người, lại đổ mưa rào.
Mưa càng lúc càng to, Nhím Hans bắt đầu bàn lùi, “Tâu hoàng tử, mưa to thế này, hay là để mai hẵng đi tiếp?”
Hoàng tử Ếch lắc đầu, “Không được, giờ Công chúa Bạch Tuyết đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Nói rồi, cả ba lại tiếp tục leo núi.
Bấy giờ trời lại nổi sấm, tiếng sấm ầm ầm thật đáng sợ. Mèo Đi Hia ngập ngừng đề nghị, “Tâu hoàng tử, sấm to thế này, hay là để mai hẵng đi tiếp?”
Hoàng tử Ếch lại lắc đầu, “Không được, giờ Công chúa Bạch Tuyết đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Thế là họ đội mưa đội gió mà đi, đến khi kiệt sức.
Trời mưa đường trơn, Nhím Hans hụt chân, loạng choạng ngã xuống vách núi.
“Nguy hiểm!” Hoàng tử Ếch và Mèo Đi Hia toan vươn tay ra tóm lấy Hans nhưng đã chậm, Hans rơi thẳng xuống dưới.
Thấy Hans sắp tan xương nát thịt, Hoàng tử Ếch rất ân hận, Mèo đi Hia cũng thảng thốt muốn ứa nước mắt.
Đúng lúc ấy, một cô gái đẹp như tiên lao từ đỉnh núi xuống, lướt qua Hoàng tử Ếch và Mèo Đi Hia, đỡ lấy Nhím Hans đang rơi.
Cô đưa Hans trở lại chỗ cũ rồi hỏi Hoàng tử Ếch, “Mưa to thế này, sao các vị còn lên núi?”
“Chúng ta muốn tìm Lọ Lem.”
“Tôi là Lọ Lem đây. Các vị tìm tôi có việc gì?”
“A, chào Lọ Lem, chúng ta cần nhờ cô giúp sức,” Hoàng tử Ếch nói, “Công chúa Bạch Tuyết bị Râu Xanh bắt đi rồi, chỉ mình ta thì không phải đối thủ của hắn, nên ta phải đi tìm năm người dũng cảm nhất ở năm xứ sở, cùng đi chiến đấu với Râu Xanh, giải cứu cho nàng.”
Lọ Lem lấy làm ngạc nhiên. Cô biết Râu Xanh tàn ác có tiếng, song lần này hắn nhẫn tâm bắt cóc cả Bạch Tuyết hiền lành trong sáng khiến cô phải phẫn nộ thay, bèn đồng ý gia nhập nhóm Hoàng tử Ếch ngay tức khắc.
Tìm được Lọ Lem, cả nhóm rất mừng. Đêm hôm ấy, họ nghỉ lại trên núi Tiên. Nhà Lọ Lem rất rộng, lại trổ nhiều cửa sổ, có thể ngắm sao trời, còn có nhiều đồ ăn ngon. Mọi người đánh chén no nê bèn lăn ra ngủ say sưa. Chỉ có điều nơi đây rất lạnh, Lọ Lem áy náy nói trong nhà không có thảm, mọi người đành chấp nhận.
Có Lọ Lem giúp sức, họ không cần đi bộ nữa. Sáng sớm hôm sau, cả nhóm Hoàng tử Ếch tay nắm tay và Lọ Lem xỏ giày thủy tinh, đưa họ bay thẳng tới điểm đến tiếp theo – xứ Nước.
Xứ Nước – Khăn Đỏ
Vì quá vội, Lọ Lem để quên áo choàng ở nhà.
Bay quả nhiên nhanh hơn đi bộ, con đường vốn phải đi hai tuần, giờ chưa đầy một ngày đã tới.
Khắp xứ Nước mênh mông toàn nước, nếu không có Lọ Lem, e rằng nhóm Hoàng tử Ếch phải ngồi thuyền mới đến được. Nhà cửa ở đây xây nổi trên mặt nước, hệt như một giấc mộng lãng mạn bập bềnh trên sóng biếc.
Họ thuê một con thuyền đi dọc theo bờ nước, vừa chèo thuyền vừa hỏi thăm, “Ở xứ Nước, ai là người dũng cảm nhất?”
Nhưng mọi người ở đây nghe vậy đều tỏ vẻ sợ hãi, đồng loạt lờ tịt họ rồi bỏ đi thật mau.
Nhím Hans không kìm nổi liền tóm lấy một người đàn ông, “Sao các vị phớt lờ chúng tôi? Dân xứ Nước đối đãi với khách lạ thế này ư?”
Người kia run rẩy đáp, “Trăng sắp tròn rồi, nếu còn ở bên ngoài thì chết chắc, các vị mau trốn vào một ngôi nhà nào đó đi!”
“Xin lỗi, chúng tôi không hiểu ý ông.”
“Người sói sắp đến rồi đấy!”
“Xứ Nước thường bị người sói tấn công ư?”
“Đúng thế, chúng đã ăn thịt rất nhiều người. Ở xứ Nước, chỉ có Khăn Đỏ dám đối đầu với người sói thôi.”
“Vậy Khăn Đỏ là người dũng cảm nhất ở đây à?”
“Có thể coi là vậy.”
Hoàng tử Ếch lại hỏi thăm nơi ở của Khăn Đỏ, định tới tìm cô.
Khăn Đỏ là một pháp sư nổi danh xứ Nước. Cô thường khoác chiếc khăn choàng rộng đỏ rực, nên người ta gọi cô là Khăn Đỏ. Gặp được Khăn Đỏ, nhóm Hoàng tử Ếch rất mừng, vội mời cô cùng đi cứu Bạch Tuyết. Nhưng Khăn Đỏ vẫn canh cánh nỗi lo về đám người sói, “Trên đời này tôi căm ghét nhất hai thứ, một người là cai ngục, hai là người sói. Cai ngục giam cầm người ta, không cho họ ra ngoài, tôi lại sợ nhất là mất tự do, nếu mất tự do, tôi sẽ run lên bần bật. Còn người sói ăn thịt người không nhả xương, làm hại dân lành xứ Nước, ác độc vô cùng!”
Nơi đây luôn có người sói hoành hành, chỉ Khăn Đỏ mới ngăn cản được chúng.
Có điều chúng rất đông, tuy Khăn Đỏ đã cố gắng giữ sự bình yên cho xứ Nước, song cứ mỗi kì trăng tròn, sức mạnh của người sói lại tăng lên, rất khó đối phó.
Những điều này đều do chính Khăn Đỏ kể với họ. Hoàng tử Ếch ngửi thấy gương mặt Khăn Đỏ tỏa mùi thảo dược, tay lại thoang thoảng hương hoa hồng, chàng thầm nhủ: Dù là pháp sư, cô ấy vẫn là một cô gái, thích trang điểm bằng phấn hoa.
“Tôi cũng cần các vị giúp đỡ!” Khăn Đỏ bảo mọi người, “Các vị đều là dũng sĩ từ nhiều vương quốc, dũng cảm can trường, cầu xin các vị hãy cứu lấy dân chúng xứ Nước!”
Dù đang nóng lòng cứu Bạch Tuyết, Hoàng tử Ếch vẫn nhận lời.
“Chúng ta nhất định phải tiêu diệt hết bọn người sói gớm ghiếc kia! Nhưng trước đó, các vị có thể nghỉ ngơi ở nhà tôi.”
Mọi người kéo đến nhà Khăn Đỏ. Hoàng tử Ếch trông thấy một cây đàn piano tuyệt đẹp, bèn ngồi xuống chăm chú chơi đàn. Mọi người say sưa thưởng thức, trầm trồ khen hoàng tử nhiều tài lẻ. Lúc đó, Lọ Lem và Mèo Đi Hia bỗng ra khỏi phòng, chẳng rõ đi đâu. Có lẽ họ vào bếp kiếm đồ ăn.
Khăn Đỏ nói, các vị ngồi đây một lát, để tôi rót nước cho các vị uống rồi chúng ta đi.
Nhím Hans chăm chú lắng nghe Hoàng tử Ếch đàn, mãi một tiếng sau mới ra ngoài.
Nhím vừa đi thì Lọ Lem và Mèo Đi Hia lại xuất hiện, nói rằng tìm thấy một ít bánh mì trong hầm chứa đồ. Lát sau, Khăn Đỏ bưng nước đến, mọi người ăn tối vui vẻ.
Người sói sắp tràn tới. Hoàng tử Ếch và Mèo Đi Hia giỏi đánh kiếm, Khăn Đỏ sắp xếp họ ở bên ngoài để ngăn bầy người sói tràn lên; Nhím Hans ở phía sau bắn tên yểm trợ. Lọ Lem biết bay thì bay lượn trên không ném đá vào lũ người sói, còn Khăn Đỏ làm phép tấn công.
Vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa trời, xa xa đã nghe thấy tiếng sói tru.
“Chúng đến rồi.” Khăn Đỏ nói khẽ, “Chúng ta hành động thôi!”
Dưới ánh trăng, họ nhìn qua song cửa. Một bầy người sói đang xông vào thành phố, láo liên tìm kiếm con mồi.
Hàng năm, cứ đến ngày trăng tròn, lại có vô số người bị chúng ăn thịt.
“Tất cả, xông lên!”
Hoàng tử Ếch rút kiếm ra tiên phong!
Ít nhất cũng phải có đến bảy, tám người sói bên ngoài, trông thấy Hoàng tử Ếch, chúng đồng loạt nhảy sổ đến. Hoàng tử tránh trái né phải rồi vung kiếm trả đòn, đâm chết hai người sói trong nháy mắt.
Phía kia, Mèo Đi Hia cũng hạ gục ba người sói, kiếm thuật của Mèo quả là danh bất hư truyền.
Nhím Hans đứng trên cao bắn tên vun vút, trăm phát trăm trúng, khiến đám người sói còn lại không dám bén mảng đến gần Hoàng tử Ếch và Mèo Đi Hia, nhiều tên còn bị Lọ Lem ném đá vỡ đầu.
Thấy đồng bọn bị giết hại, đám người sói còn lại càng hung tợn, ngoác cái miệng đỏ lòm như máu, để lộ hàm răng trắng ởn, gầm rú lao thẳng về phía họ.
Giữa lúc nguy cấp, Khăn Đỏ bèn mở chiếc hộp thần kì của mình, lẩm nhẩm niệm chú. Cô làm phép gọi hồn những tên người sói mới chết, để chúng tự tàn sát đám người sói còn sống.
Những người sói bị gọi hồn đều đã mất ý thức, hoàn toàn tuân theo sự điều khiển của Khăn Đỏ nên dù có đứng trước mặt đồng loại của mình, chúng vẫn điên cuồng cắn xé.
Cuộc chiến kéo dài suốt cả đêm, khung cảnh vô cùng thê thảm. Cuối cùng, bầy người sói bị đẩy lùi.
Dân chúng xứ Nước vô cùng biết ơn, bèn dâng tặng Hoàng tử Ếch chiếc thuyền to đẹp nhất vương quốc để họ khởi hành đến xứ Tuyết. Đương nhiên Khăn Đỏ cũng giữ lời, cùng lên đường với họ. Ban đầu chỉ có mình Hoàng tử Ếch, đến nay đã thành một đội nhằm thẳng hướng Bắc mà đi để giải cứu Công chúa Bạch Tuyết bị nhốt trong lâu đài.
Xứ Tuyết – Râu Xanh
Thuyền đi lên phía Bắc được một tuần thì mặt nước bắt đầu xuất hiện băng trôi. Hoàng tử Ếch biết, vậy là đã tới điểm đến cuối cùng của hành trình này. Những bông tuyết lác đác từ trên trời rơi xuống, quang cảnh thật đẹp đẽ nên thơ.
Ngút tầm mặt họ, xa xa trên núi tuyết là tòa lâu đài của Râu Xanh.
Lên bờ rồi, họ trông thấy người chết đói nằm la liệt ven đường. Nghe nói Râu Xanh cai trị rất tàn nhẫn, cướp đoạt hết lương thực nhưng thần dân đều sợ ma thuật của hắn nên chẳng người nào dám ho he. Lần này Hoàng tử Ếch đến, ai nấy đều mừng như mở hội, chỉ mong hoàng tử có thể tiêu diệt tên ác quỷ này.
“Ta nhất định sẽ dốc hết sức đánh bại con quỷ đó!”
Họ lại tiếp tục đi về phía lâu đài của Râu Xanh.
Hay tin, Râu Xanh thản nhiên mặc áo giáp màu lam, một mình đi ra khỏi lâu đài.
Râu Xanh không cao lớn như họ tưởng nhưng rất oai phong trong bộ áo giáp. Hắn trừng trừng nhìn nhóm Hoàng tử Ếch, áo choàng lam thẫm bay phần phật trong gió.
“Các ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi!” Râu Xanh ngoác cái mồm đỏ lòm như chậu máu, bắt đầu chế nhạo Hoàng tử Ếch. “Công chúa Bạch Tuyết sẽ thành hôn với ta, chứ không phải với ngươi.”
“Trả công chúa cho ta!”
Hoàng tử Ếch phẫn nộ vung kiếm xông đến. Dù chàng rất nhanh nhưng chẳng phải đối thủ của Râu Xanh, hắn có ma thuật nên không thể bị thương bởi những đòn tấn công bình thường. Hoàng tử chém hụt hết lần này tới lần khác trong khi Râu Xanh liên tục né đòn, thi thoảng đánh trả vài chiêu. Chẳng bao lâu, Hoàng tử Ếch đã luống cuống, đỡ trái thì hở phải, dần dần không chống chọi nổi nữa.
Mèo Đi Hia không thể trơ mắt đứng nhìn, cũng vung kiếm lên. Kiếm thuật của Mèo rất cao cường, từng nhát chém như những đóa hoa bao trùm cả người Râu Xanh. Râu Xanh phá lên cười khùng khục, tay trái đỡ đòn của Hoàng tử Ếch, chỉ dùng tay phải cũng đủ dạy bảo Mèo Đi Hia. Hắn quá mạnh, chỉ trong nháy mắt, tình thế đã lật ngược.
Mới được mấy hiệp, họ đã bị Râu Xanh hạ gục…
Nhím Hans giương cung lắp tên, bắn liền mấy phát vào chỗ hiểm của Râu Xanh, nhưng tên găm vào lớp da dày cũng chỉ như gãi ngứa.
Lọ Lem bay lượn trên không, ném tuyết vào Râu Xanh hòng làm hắn phân tâm. Nào ngờ, hắn chẳng cần liếc mắt cũng bắt được hết những hòn tuyết cô ném rồi quăng trả lại. Lọ Lem sơ ý bị một hòn tuyết ném trúng bụng, ngã nhào xuống đất trọng thương…
Chỉ còn pháp sư Khăn Đỏ chiến đấu với hắn, nhưng pháp thuật đâu phải đối thủ của ma thuật! Huống hồ cô lại để quên chiếc hộp thần kì ở xứ Nước, không đem tới đây, cuối cùng Khăn Đỏ trúng phải phép tê liệt của Râu Xanh, không sao cựa quậy được. Hắn dùng ma thuật đánh bại cô, khiến cô gục ngã, hương hoa hồng trên người cứ phai dần đi…
Trận chiến kết thúc trong nháy mắt, nhóm Hoàng tử Ếch thất bại thảm hại, Râu Xanh giành chiến thắng.
Đó là kết cục không ai ngờ đến.
Cuối cùng, Râu Xanh giết chết hoàng tử Obsidian tại xứ Tuyết.
Máu hoàng tử nhuộm đỏ cả đất đai xứ Tuyết, tuy chàng đã dốc sức chiến đấu nhưng không địch nổi Râu Xanh. Hắn được ác quỷ bảo hộ, người bình thường không thể đánh bại.
Nói ma thuật của hắn là vô địch cũng không ngoa.
Hoàng tử Ếch không thua Râu Xanh, mà thua số mệnh.
Râu Xanh giết Hoàng tử Ếch rồi cưới Công chúa Bạch Tuyết làm vợ. Sau lễ cưới, Bạch Tuyết phải chịu đủ mọi giày vò lăng nhục của hắn, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Nàng chịu đói rét trong lâu đài, cả ngày chẳng được nổi bữa ăn, cảm lạnh cũng không ai đưa áo. Tiếng khóc thảm thiết của Bạch Tuyết cứ văng vẳng trong tòa lâu đài u ám của Râu Xanh. Những người khác như Nhím Hans, Mèo Đi Hia, Lọ Lem và Khăn Đỏ đều bị Râu Xanh nhốt vào phòng bí mật.
Họ sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại trong phòng giam tăm tối này, đời đời kiếp kiếp không sao thoát được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!