Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi - Chương 46: Đừng có cố gắng thể hiện nữa!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi


Chương 46: Đừng có cố gắng thể hiện nữa!


Bầu không khí bên trong buồng lái nhanh chóng trở nên áp bức.

Minh Ngọc nhìn Vưu Châu Châu, vài giây sau, nghiêm túc nói ra: “Tiếp tục bay như dự tính.”

Nói xong, cô ta đảo mắt nhìn qua Vưu Châu Châu, sau đó lại nhìn cơ phó, rồi ánh mắt một lần nữa dừng lại trên màn hình.

Vì là sự lựa chọn của cơ trưởng, cả hai vị cơ phó kia cũng chỉ có thể nghe theo. Bọn họ ngồi xuống vị trí của mình, đem tinh thần và thể lực đặt trên hệ thống giám sát.

Tiếp viên trưởng Vương đứng trước cửa buồng, có chút lo lắng, nhưng trên máy bay, cơ trưởng là người có quyền quyết định làm bất cứ chuyện gì. Nhớ đến lúc cô đi theo Vưu Châu Châu bay xuyên qua cơn bão, cả đời đều không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như thế nữa.

Vưu Châu Châu nhìn thấy cả hai cơ phó của Minh Ngọc đều hết sức tập trung vào việc giám sát, nhíu chân mày. Nhưng lần này cô không phải là cơ trưởng, nên không có quyền được lên tiếng ở đây.

“Cơ trưởng Vưu, cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức để máy bay và hành khách được an toàn.” Cơ phó quay đầu, nói với Vưu Châu Châu một câu.

Cô khẽ liếc nhìn bên ngoài buồng lái, lại nhìn đến tình trạng trên màn hình. Trước mắt thì bay vẫn ổn, vẫn chưa có vấn đề gì.

“Tình trạng bay vẫn rất tốt.” Minh Ngọc quay đầu lại nhìn Vưu Châu Châu nói.

Sắc mặt cô hơi trầm xuống: “Tôi hi vọng rằng, cô lúc nào cũng phải lấy sự an toàn và mạng sống của hành khách đặt lên hàng đầu.”

“Đương nhiên.” Lúc nói lời này, Minh Ngọc đã quay người lại, không nhìn thấy cô. Cô ta đưa lưng về phía Vưu Châu Châu lại nói: “Hôm nay cơ trưởng Vưu cô đây là hành khách, phiền cô nếu không có việc gì nữa thì có thể quay lại chỗ ngồi của mình ở khoang hành khách.”

Vưu Châu Châu biết bản thân mình có nhiều lời cũng vô ích, xoay người đi ra khỏi buồng lái. Lúc đến cửa, cô thoáng nhìn thấy tiếp viên trưởng Vương.

Tiếp viên Vương tranh thủ thời gian ở cùng với Vưu Châu Châu, có chút lo âu hỏi: “Cơ trưởng Vưu, chỉ còn có hai động cơ hoạt động, liệu sẽ không sao chứ?”

“Chỉ mong là không sao.” Vưu Châu Châu nói.

Cô về đến chỗ ngồi của mình. Bên trong khoang, không ít hành khách bàn luận về chuyện động cơ gặp vấn đề, bọn họ còn bởi vì chuyện cả hai động cơ gặp trục trặc mà không khỏi lo lắng.

Tiếp viên trưởng Vương vì muốn trấn an hành khách, nên đã thông báo: “Xin chào mọi người, máy bay vẫn bay bình thường không gặp vấn đề gì, xin mọi người đừng quá lo lắng.”

Rất nhiều hành khách kéo tấm che nắng xuống. Nhìn thấy bên ngoài mây trắng, ánh mặt trời tươi sáng. Máy bay đúng là vẫn đang bay bình thường. Mọi lo lắng của hành khách đều theo đó mà lắng xuống, có người kéo tấm che nắng xuống tiếp tục nghỉ ngơi hoặc đọc sách, báo.

Vưu Châu Châu không thể nào yên tâm hoàn toàn được, liên tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bên trong buồng lái, cơ phó cười, nói: “Đã đến không phận(1) của Jordan rồi.”

“Đã nhận tín hiệu của GZL347.” Nhân viên đài không lưu Jordan chủ động liên lạc.

Minh Ngọc trò chuyện cùng với người nọ một chút. Đài không lưu thông báo thời tiết hiện tại để máy bay tiếp tục duy trì độ cao.

“Bây giờ yên tâm rồi chứ?” Minh Ngọc nhìn về phía đó: “Vừa rồi cậu cũng đứng về phía cơ trưởng Vưu, đúng không?”

Cơ phó một cười cười.

“Máy bay A380 là loại máy bay tân tiến nhất hiện nay, bốn động cơ không thể dễ dàng hỏng toàn bộ được, có thể tiếp tục bay, không cần phải hạ cánh tạm thời.” Minh Ngọc nói.

Cơ phó một: “Có thể tới Cairo theo đúng lịch trình là tốt rồi.”

“Không chỉ đúng theo lịch trình trước đó mà còn sớm hơn nửa tiếng. Đừng quên tôi đã xin bay thẳng.” Minh Ngọc nói bằng giọng tự hào.

“Các hành khách thân mến, máy bay đã bay đến không phận của Ai Cập.” Sau đó, Minh Ngọc lại tiếp tục thông báo.

Khi vừa dứt lời, Minh Ngọc chợt phát hiện một trong hai động cơ còn lại đột nhiên có gì đó khác thường. Động cơ thứ ba đã mất đi hiệu lực! Minh Ngọc nhíu chân mày.

Cơ phó cũng phát hiện: “Cơ trưởng Minh, lại thêm một động cơ nữa gặp trục trặc!” Cậu ta gọi lớn.

Cơ phó hai nhìn sang, cũng giật nảy cả mình.

“Làm sao bây giờ?” Cơ phó một vội hỏi Minh Ngọc.

Trong lòng cô tự nhủ: “Chắc chắn sẽ không mất hiệu lực cả bốn động cơ cùng một lúc được! Chắc chắn sẽ không giống những gì Vưu Châu Châu nói, cả bốn động cơ đều không hoạt động!”

Cô nói: “Bây giờ chúng ta đã đến Ai Cập rồi. Chỉ còn khoảng một tiếng nữa là sẽ đến sân bay quốc tế Cairo.”

“Không được! Động cơ thứ tư gặp phải sự cố! Tất cả bốn cái đều không hoạt động!” Cơ phó kinh hoàng la lên.

Minh Ngọc đẩy cán mô-tơ, không có chút phản ứng. Tất cả đều không thể hoạt động!

“Làm sao bây giờ?” Cơ phó hai hoảng sợ.

*

Vưu Châu Châu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Máy bay vẫn duy trì độ cao khi nãy, rất bình thường. Nhưng rồi cô phát hiện ra máy bay đang dần dần hạ xuống, xuyên qua từng đám mây hạ xuống mà không hề tăng độ cao. Cô lập tức trở nên cảnh giác. Đúng lúc này, bên trong máy bay xảy ra tình trạng xóc nảy, đồng thời, máy lạnh trong khoang cũng ngừng hoạt động.

“Nóng quá đi!”

“Tại sao máy lạnh lại đột nhiên tắt vậy?”

“Máy lạnh bị hư sao?”

“Tiếp viên hàng không à, làm ơn mở lại máy lạnh đi chứ!”

Hành khách ồn ào kêu than.

Vưu Châu Châu nhíu mày, chuyện cô lo lắng đã xảy ra!

Cô nhanh chóng mở dây an toàn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vội vàng chạy nhanh đến buồng lái.

“Cơ trưởng Vưu?”

Lúc thấy cô chạy ngang qua, tiếp viên trưởng Vương ngạc nhiên gọi lớn.

Vưu Châu Châu không trả lời, nhanh chóng đến bên ngoài buồng lái, gõ cửa.

Cửa buồng mở ra, cơ phó hai đứng sau cửa, hốt hoảng lên tiếng: “Cơ trưởng Vưu!”

Cô không thèm để ý đến cơ phó hai, ánh mắt lướt đến màn hình. Cả bốn động cơ đều không hoạt động!

Minh Ngọc vẫn bình tĩnh, nói với đài không lưu, báo cáo rõ tình trạng của máy bay.

Nhân viên kiểm soát tiếng anh có vẽ không được tốt lắm, Minh Ngọc đã rất vất vả để báo cáo.

“Cả bốn động cơ của máy bay đều mất đi hiệu lực, yêu cầu được hạ cánh tạm thời!” Minh Ngọc nói.

“Đề nghị hạ cánh tạm thời! Hạ cánh tạm thời! Hạ cánh tạm thời!” Minh Ngọc liên tục lặp lại câu nói.

Vưu Châu Châu nhíu mày, đây không phải là lúc hạ cánh tạm thời, mà phải hạ cánh khẩn cấp!

Bộ đàm truyền đến một giọng tiếng anh không mấy lưu loát: “Được, đừng gấp. Xin hãy dùng hết sức để bảo trì tình trạng của máy bay, tôi sẽ thông báo xuống sân bay để các máy bay khác dời ra.”

Minh Ngọc quay đầu, nhìn Vưu Châu Châu, không lên tiếng. Cô không quan tâm, quay đầu trở về, một lần nữa thử khởi động máy. Nhưng dù có thử bao nhiêu lần cũng không thể khởi động lại được, Minh Ngọc cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn lấy bản đồ, nhìn máy móc rồi lại nhìn máy bay đang hạ độ cao dần dần.

“Vẫn có thể chuyển động theo quán tính, sẽ không sao. Trong lịch sử của những chuyến bay, cũng đã từng có chuyến bay dựa theo lí thuyết đó để hạ cánh.” Minh Ngọc nói.

Vưu Châu Châu lên tiếng: “Máy bay chao đảo so với 18:1, dựa theo độ cao hiện tại, nhiều lắm chỉ có thể chuyển động theo quán tính chừng năm mươi cây số.”

Minh Ngọc tính toán một chút, gật đầu.

Vưu Châu nhìn lên bản đồ trên máy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khoảng một trăm bốn mươi km nữa sẽ đến sa mạc Sahara.”

“Có thể bay được thêm khoảng một trăm năm mươi km nữa, để tránh được sa mạc. Chắc chắn…” Minh Ngọc nói.

“Không, tốt nhất là nên hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc.” Vưu Châu Châu ngắt lời Minh Ngọc.

“Tại sao?” Giọng điệu Minh Ngọc có phần không đồng ý.

“Khi bay qua khỏi sa mạc chúng ta vẫn chưa đến sân bay ngay được, ngược lại sẽ có rất nhiều người dân và du khách. Tốt nhất vẫn nên hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc!”

Minh Ngọc nhíu mày: “Tôi có xem được một đoạn video. Cũng có một chiếc máy bay hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, vì tiếp đất nhanh nên máy bay đã tan rã.”

“Boeing 737.” Vưu Châu Châu trầm giọng nói.

“Đúng vậy.”

“Nhưng chúng ta không còn cách nào khác.” Vưu Châu Châu nhìn đồng hồ theo dõi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ buồng.

“Cô.” Vưu Châu Châu lại nói tiếp với Minh Ngọc.

“Tôi có thể.” Minh Ngọc nói.

“Ngồi bất động trên ghế lái, vậy mà cũng nói là cô có thể sao?” Cô mặt lạnh: “Đừng có cố gắng thể hiện nữa!”

Giờ phút này, khi máy bay đang bay theo quán tính, thì độ cao vẫn liên tục giảm xuống. Bên trong khoang máy bay, hành khách bắt đầu cảm thấy được bản thân mình đang dần mất trọng lượng và chòng chành theo máy bay. Tiếng con nít khóc la, tất cả mọi người đều có cùng một câu hỏi là chuyện gì đang xảy ra.

Tiếp viên trưởng Vưu khẩn trương chạy đến buồng lái, xem thử tình hình.

Bên trong buồng lái, hai người kia đang đối mặt với nhau. Minh Ngọc ngồi trên ghế lái, còn Vưu Châu Châu thì đứng đó.

“Cô ngồi sang một bên.” Vưu Châu Châu lên tiếng.

Minh Ngọc đáp lại: “Tôi là cơ trưởng!”

“Cô mau thay đổi tốc độ phù hợp, khống chế máy bay đi.” Vưu Châu Châu lạnh lùng nói.

“Dĩ nhiên tôi có thể làm được.” Minh Ngọc có lời nhắc nhở của Vưu Châu Châu, mau chóng khống chế tốc độ của máy bay, dùng lực cản của máy bay để duy trì tốc độ hợp lý.

Minh Ngọc khống chế không tồi, cảm giác mất trọng lực và xóc nảy trên máy bay không còn mạnh như ban nãy nữa.

Vưu Châu Châu đứng ở một bên, không dám lơ là tình hình dưới mặt đất.

Cơ phó một ngồi bên cạnh đứng dậy nhường chỗ cho Vưu Châu Châu ngồi xuống.

“Đã đến sa mạc rồi!” Cơ phó hai lên tiếng.

“Đúng là phải hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc.” Cơ phó một nói.

Minh Ngọc bất chợt nhớ đến hình ảnh chiếc máy bay bị tan rã kia, lúc này tay có chút run rẩy, thế là thân máy bay lập tức nghiêng quá giới hạn, hành khách bên trong khoang không ngừng hét lên.

“Kéo cô ấy ra!” Vưu Châu Châu quay đầu nhìn cơ phó hai đang đứng đó.

Minh Ngọc lấy lại tinh thần, hấp tấp xoay chuyển tình hình, cố gắng kiềm chiếc máy bay lại để nó không phải lộn vòng, nhưng vẫn không điều khiển được. Máy bay cứ hạ xuống, lại tiếp tục chòng chành. Hành khách càng lúc hét lên càng lớn, cơ phó một đang đứng bị máy bay lắc đến mức ngã quỵ xuống sàn, còn tiếp viên trưởng Vương chạy đến cũng ngã xuống.

Minh Ngọc cau mày, mím môi, sau đó buông bánh lái, mở chốt tháo dây đai an toàn rồi nhường chỗ cho người bên cạnh.

Vưu Châu Châu nhanh chóng ngồi xuống ghế lái, còn Minh Ngọc thì ngồi bên cạnh trợ giúp.

Cô dùng một tay điều khiển cánh phụ, hai mắt nhìn vào bảng đồng hồ. Máy bay nhanh chóng trở nên ổn định, vì đã mất đi toàn bộ động cơ nên phải vừa bay vừa hạ độ cao.

“Đã thấy được sa mạc rồi!” Cơ phó một từ dưới sàn đứng dậy nhìn ra cửa sổ bên ngoài buồng.

Minh Ngọc nhìn theo thì thấy máy bay đang lao nhanh xuống mặt đất.

Vưu Châu Châu vẫn đang cố gắng hết sức để khống chế tốc độ cũng như cả máy bay.

“Sắp chạm đến mặt đất!” Cơ phó hai la lớn.

Cơ phó hai vừa dứt lời thì máy bay cùng với cát của sa mạc đụng vào nhau.

Hình ảnh máy bay vừa đụng phải mặt đất đã tan ra lập tức xuất hiện trong đầu Minh Ngọc một lần nữa, cô ta không kìm chế được lại vội vàng nhắm chặt mắt lại.

Khi Vưu Châu Châu vừa cho máy bay đáp xuống mặt đất, cát vàng cũng theo đó mà bay đầy trời. Một giây sau, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

*

Lương Tấn đưa tay nhìn đồng hồ, mười một giờ trưa. Chuyến bay mà Vưu Châu Châu ngồi là của Bắc Hàng, đoán chừng cô cũng đã đến sân bay. Anh cầm điện thoại lên kiểm tra thông tin của máy bay.

Chú thích

Không phận: không phận là bầu trời do một quốc gia kiểm soát bao phủ lãnh thổ và lãnh hải của quốc gia đó. Không phận có thể chia thành từng khu, có khu cấm hoặc hạn chế phi vụ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN