Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi - Chương 5: Nếu như lại gặp mặt nhau ở London, tôi sẽ mời anh đi xem vở diễn ballet Hoàng Gia, hoặc là kịch của Shakespeare, hay kị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi


Chương 5: Nếu như lại gặp mặt nhau ở London, tôi sẽ mời anh đi xem vở diễn ballet Hoàng Gia, hoặc là kịch của Shakespeare, hay kị


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Tấn nói:” Tôi không có thời gian để chơi trò chơi với cô đâu.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn mạnh:” Tôi nghiêm túc.”

Lương Tấn không nói lời nào, vòng từ bên người cô đi qua, rất nhanh đã biến mất trong biển người.

Lý Sơ Nhất đi đến, nghiêng người về phía Vưu Châu Châu nói cảm ơn vì chuyện vừa rồi. Cô cười nói:” Không cần cảm ơn, tôi cũng có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Lý Sơ Nhất chặn lại nói:” Cơ trưởng Vưu nếu có việc gì cần tôi giúp, cứ việc nói.”

“Một hồi nữa, cơ trưởng Lương của các anh sẽ đi đâu?” Cô hỏi.

Vừa rồi cô nói với Lương Tấn rằng, cô sẽ không hỏi thăm bất kì ai là anh sẽ đi đâu, anh đứng một chỗ, cô sẽ tìm anh, nhất định sẽ tìm đến anh. Vưu Châu Châu còn nói, cô tuyệt đối sẽ không chơi ăn gian. Nhưng trên thực tế, London lớn như thế, cô lại không biết anh ở đâu, làm sao có thể tìm anh dễ dàng như vậy được? Cô cũng không có ngốc như vậy, nói không hỏi thăm thì sẽ không hỏi thăm sao. Chỉ cần có thể tìm được anh, chơi ăn gian thì đã sao?

Lý Sơ Nhất suy nghĩ một chút, nói:” Sáng nay hình như có nghe cơ trưởng nói, chắc là anh ấy sẽ đi nhà ga King’s Cross(1).”

Vưu Châu Châu cong cong khóe môi, nói:” Cám ơn nha.”

Cô giương mắt nhìn qua, tìm kiếm đám người Lục Phi và Tần Hãn. Vừa đúng lúc nhìn thấy Trần Hương và tiếp viên trưởng đến, Tôn Nhất Phàm cũng đứng cách đó không xa.

“Kế đến chúng tôi muốn đi đồng hồ Big Ben(2). Cơ trưởng, cô có muốn đi cùng không?” Tiếp viên trưởng nói.

“Tôi không đi, các cô tự chú ý giờ giấc. Máy bay đã hạ cánh rồi, các cô muốn làm gì tôi cũng mặc kệ, nhưng không được để ảnh hưởng đến chuyến bay hai ngày sau.” Vưu Châu Châu nói:” Ngoài ra, cũng phải nói cho Lục Phi và Tần Hãn biết một tiếng. Tôi có việc, phải đi trước.”

Nói xong cô cũng xoay đi, rất nhanh đã hòa vào trong dòng người.

Nhà ga King’s Cross có hơn một trăm năm lịch sử, đã từng trải qua bao lần công kích hay các loại tai nạn,hỏa hoạn, nhưng cho đến giờ đây vẫn là nhà ga bận rộn nhất ở London. Ở đó, người người qua lại tấp nập.

Lương Tấn đến, là để gặp ba mẹ, hai người họ ở Edinburgh(3). Bọn họ đang đi du lịch, vừa hay dừng lại ở King’s Cross để đón chuyến tàu về lại Scotland. Khoảng thời gian trung chuyển này họ sẽ có hơn năm mươi phút tự do.

Lúc anh đến nhà ga, đoàn tàu của bọn họ tầm mười phút nữa sẽ đến. Anh đứng trong đám người đông đúc trước cửa nhà ga, so với người Châu Âu dáng dấp anh tương đối cao hơn. Vẻ ngoài anh tuấn, phối hợp cùng với khí chất lãnh đạm, đứng trong đám người rất dễ nhận ra.

Hơn mười phút sau, đoàn người với đủ loại màu da từ trong bước ra. Ba mẹ của Lương Tấn xuất hiện ra theo dòng người, hai ông bà theo bản năng nhìn chăm chăm ra cửa ga tìm người. Anh giơ tay lên, vung một cái, hai người họ rất nhanh đã nhìn thấy, lập tức bước nhanh ra ngoài.

Vưu Châu Châu đến King’s Cross sau anh chừng mười phút, cũng chính là lúc ba mẹ của anh xuống trạm. Cô đoán là anh đến đón người, vì vậy khi vừa tới nơi, cô liền trực tiếp đi đến cửa ga. Cô đảo mắt nhìn một vòng, rất nhanh liền nhìn thấy Lương Tấn.

Cô mừng rỡ đi về phía anh. Khi vừa tới bên người Lương Tấn, cô chợt nghe giọng nói của một phụ nữ trung niên gọi ”Con trai”, anh đáp lại “Ba,mẹ”.

“Lương…” Cô vừa định gọi tên anh, bất chợt Lương Tấn nhìn thấy cô, anh mắt lạnh nhạt. Vì thế chữ “Tấn” cô định nói, cũng theo đó bị kẹt lại cổ họng, không nói lên thành lời.

Anh và ba mẹ đi đến một nơi tương đối ít người ở quảng trường, hai ông bà chỉ có hơn năm mươi phút để nói chuyện, mà họ còn muốn lên tàu sớm, do đó bọn họ không đi xa.

Vưu Châu Châu đi theo sau bọn họ, đứng lẫn trong dòng người.

Hai ông bà và Lương Tấn hàn huyên vài câu, mẹ anh hỏi:” Con có bạn gái chưa?”

“Không có.” Anh nói.

“Mẹ cứ tưởng là sau khi con xuất ngũ, chuyển sang làm bên hàng không sẽ có rất nhiều thời gian để tìm bạn gái, xem ra mẹ vẫn nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi.” Bà cảm thán nói.

Anh không nói chuyện.

Cô đứng một bên kinh ngạc không thôi, hóa ra trước kia Lương Tấn là không quân. Anh xuất ngũ chuyển sang làm phi công lái máy bay. Nhưng vì sao anh lại xuất ngũ để chuyển sang làm bên hàng không?

Bà một mực căn dặn, hi vọng anh sẽ sớm tìm được bạn gái, kết hôn sinh con. Lại còn dặn anh, phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. Ba anh thỉnh thoảng phụ họa thêm vài câu.

Thời gian không còn nhiều, nói không được bao nhiêu, hết lần này đến lần khác cũng có bao nhiêu đó chuyện. Cuối cùng Lương Tấn thúc giục:” Nên lên tàu rồi.”

Hai ông bà đành phải nói lời tạm biệt với anh. Lương Tấn nói tiếp ”Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe”, rồi đưa mắt nhìn hai người vào trạm.

Chờ bọn họ đi mất, anh mới nhìn xung quanh. Lúc này, Vưu Châu Châu mới từ trong dòng người đi đến, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, hỏi:” Tôi ở đây. Anh là đang tìm tôi sao?”

Lương Tấn nhìn cô một cái, không nói chuyện, xoay người đi về phía sảnh lớn của nhà ga.

Vừa rồi anh dùng ánh mắt lạnh lùng để ngăn cản cô gọi tên anh, trước mặt ba mẹ, làm Vưu Châu Châu cảm thấy có chút mất mát. Nhưng cô cũng có thể hiểu, bọn họ cũng không tính là quen nhau, anh không muốn ba mẹ hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người. Chỉ có điều, ánh mắt của anh lúc đó thực sự lạnh lùng.

“Vậy thì bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè trước đi.” Cô vượt qua dòng người đi đến bên cạnh anh, nói xong cô cũng bỏ đi.

Không phải là thương lượng, là tuyên bố.

Anh giương mắt, nhìn cô hòa vào dòng người, rất nhanh đã đi xa.

Hai ngày sau đó, Vưu Châu Châu ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi. Khoảnh khắc trước khi bay, cô gửi tin nhắn cho Lương Tấn: Tôi trở về Bắc Thành, sau đó sẽ bay chuyến tiếp đi London, anh thì sao?

“Không biết.”

Mỗi ngày không nhất định phải bay một đường giống nhau, bình thường nhiệm vụ bay sẽ được báo cho nhân viên phi hành đoàn biết sớm hơn vài ngày, có đôi khi sẽ là điều động tạm thời. Không biết là do Lương Tấn thật sự không biết lần tới sẽ bay đến đâu, hay là do anh không muốn nói cho cô biết. Nhưng thời gian bay của Vưu Châu Châu và anh không giống nhau, thời gian dừng chân tại London cũng khác, cho dù lần sau có bay đến London cũng khó có thể gặp mặt.

“Nếu như lại gặp mặt nhau ở London, tôi sẽ mời anh đi xem vở diễn ballet Hoàng Gia, hoặc là kịch của Shakespeare, hay kịch của George Bernard.”

Vưu Châu Châu lại gửi một tin nhắn khác.

Anh nhắn lại: Có gặp cũng không đến.

Cô bĩu môi.

Trước khi bay, định bụng là sẽ họp nhắc nhở về các sự kiện máy bay đồng loạt bị rơi xuống, lúc lên máy bay, bộ dáng mọi người kiểm tra các máy móc trong máy bay lại càng thêm cẩn thận. Vưu Châu Châu còn đi xuống, kiểm tra vòng ngoài của máy bay tận hai lần.

Hành khách lên máy bay xong xuôi.

Cô ngồi trên bàn điều khiển, chỉ thị:” Lục Phi, xin chỉ thị đi.”

Nhận được sự đồng ý, Vưu Châu Châu khởi động máy.

“Lục Phi, xin trượt.”

Đài không lưu chỉ thị tuyến đường trượt. Máy bay đang ở đường băng chuẩn bị di chuyển.

Đến bên ngoài đường băng, máy bay phải dừng lại chờ đợi để nhập vào.

Sau khi tiến vào đường băng, tiếp tục chờ đợi nhận được sự cho phép cất cánh.

Cuối cùng, chiếc máy bay từ sân bay Heathrow(3), ở London cũng đã cất cánh. Vài phút sau, khi máy bay đã ổn định trên không, loa phóng thanh trên máy bay vang lên:

“Xin chào các quý bà và các quý ông! Chào mừng mọi người đã ngồi trên chuyến bay của hãng hàng không Bắc Hàng, tôi là cơ trưởng. Lần này chuyến bay sẽ bay về phía Bắc Thành của Trung Quốc, thời gian bay dự tính là mười lăm giờ hai mươi lăm phút. Trên đường bay, nếu mọi người có cần gì giúp đỡ, thì xin hãy liên hệ với tiếp viên của chúng tôi. Chúc mọi người có một chuyến bay vui vẻ. Cảm ơn!”

Chú thích:

  1. King’s Cross: là một trong những nhà ga đông đúc nhất của Vương quốc Anh. Nằm ở rìa phía Bắc của thành phố London. Đây là ga cuối phía Nam của tuyến chính Bờ Đông đến Đông Bắc nước Anh và Scotland.

kings crossjpg

2. Big Ben: Tháp đồng hồ Big Ben được xem là biểu tượng của nước Anh. Đây là tên thường gọi của tháp đồng hồ cung điện Westminster, trong đó, Big Ben là quả chuông lớn nhất (nặng khoảng 13,5 tấn) trong số 5 quả chuông của tòa tháp.

Big-Ben-1

3. Edinburgh: thủ đô của Scotland nằm trong khu vực vành đai trung tâm của đất nước. Với dân số khoảng 450.000 người (1 triệu người ở khu vực vùng đô thị).

edinburgh-hem-nho-que-nguoi-ivivu-1

4. Heathrow: sân bay quốc tế tại thủ đô London, là sân bay nhộn nhịp thứ 3 thế giới năm 2005, xếp sau Sân bay Quốc tế Hartsfield-Jackson Atlanta và Sân bay Chicago O’Hare. Heathrow, tuy nhiên, phục vụ nhiều khách quốc tế hơn bất kỳ sân bay nào khác. Heathrow là sân bay nhộn nhịp nhất Vương quốc Anh, lớn nhất châu Âu. Sân bay tọa lạc cách Charing Cross 24 km về phía Đông,Trung tâm Luân Đôn. Sân bay có 2 đường băng chính song song chạy theo hướng đông-tây và 5 nhà nhà ga hành khách. Nhà ga số 5 mới được xây dựng và đang có kế hoạch xây lại và phát triển thêm các nhà ga khác. Năm 2005, sân bay này phục vụ 67,7 triệu khách. Đang có kế hoạch xây thêm đường băng thứ 3. Lúc nhà ga số 5 và đường băng số 3 hoàn thành, sân bay này sẽ có công suất thiết kế 115 triệu khách/năm.

thM0ZU80S3

kings crossjpg

Big-Ben-1

edinburgh-hem-nho-que-nguoi-ivivu-1

thM0ZU80S3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN