Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
Chương 69: Anh đến đón em
“Đã tìm được nơi thích hợp để hạ cánh ở Irkutsk, khu vực biển!” Vưu Châu Châu lên tiếng.
Lục Phi lập tức bắt đầu lùng tìm trong máy tính, còn Tần Hãn thì nghiêng đầu nhìn.
Rất nhanh sau đó Lục Phi đã báo cáo: “Tra thấy rồi! Thị trấn V.”
“Chúng ta phải hạ cánh khẩn cấp trên đất liền sao?” Tần Hãn nhìn vào bản đồ, khẩn trương hỏi Vưu Châu Châu.
Cô không trả lời mà dùng cách gọi cao cấp nhất: “Mayday, mayday, mayday.” Sau khi nói liền ba tiếng “mayday”, Tần Hãn thuật lại cái gì đó qua radio. Các máy bay khác sẽ nhường đường cho họ, yêu cầu của cô cũng được ưu tiên.
“Xin nâng độ cao.” Vưu Châu Châu nói với nhân viên kiểm soát.
Bên ấy cho phép. Cô đang tính toán độ cao mới, máy bay nhanh chóng bay lên độ cao nhất định.
Sau đó cô nói cực nhanh, nhưng lưu nhấn mạnh rõ ràng từng chữ với Lục Phi: “Bây giờ theo dõi tốc độ gió, hướng gió.”
Hai mắt Lục Phi nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng không ngừng đọc theo số liệu và hướng gió.
Vưu Châu Châu bên cạnh vừa làm vừa lẩm bẩm: “Điều chỉnh cánh.”
Sau khi thực hiện một loạt động tác xong, Vưu Châu Châu tạm ngừng lại. Thần kinh của Lục Phi với Tần Hãn càng ngày càng căng lên.
“Cơ trưởng Vưu.”
Tần Hãn gọi cô, anh không hiểu rốt cuộc Vưu Châu Châu muốn quyết định thế nào, sẽ cấp tốc hạ cánh xuống thị trấn V mà Lục Phi vừa mới tìm ra sao?
Sau khi Vưu Châu Châu ngừng động tác thì mới có thời gian giải thích cho hai người kia. Cô nói: “Đáp xuống thị trấn V kia là phương án cuối cùng thôi. Chúng ta phải làm hết mọi cách để có thể hạ cánh ở sân bay Irkutsk.”
“Nhưng sẽ không đủ nhiên liệu để bay đến sân bay đâu!” Tần Hãn nói.
Vưu Châu Châu trả lời: “Cho nên thứ chúng ta phải làm chính là, trong quá trình bay phải tiết kiệm xăng, dầu.”
“Vốn dĩ cơ trưởng Vưu muốn bay lên cao là để tiết kiệm xăng.”
Tần Hãn suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ở nơi có cao độ cao, không khí ít, lực cản nhỏ.”
“Theo dõi tốc độ và hướng gió, điều chỉnh lại cánh cũng là để giảm bớt lực cảm.” Vưu Châu Châu nói: “Bây giờ chỉ có thể hi vọng là tốc độ dầu bị rỉ không nhiều, chúng ta cứ dựa vào tốc độ gió lớn nhất để giảm bớt lực cản, tiết kiệm nhiên liệu, tranh thủ bay đến sân bay Irkutsk.”
Lục Phi và Tần Hãn gật đầu tới tấp.
Vưu Châu Châu cầm lấy bộ đàm lên tiếng thông báo với hành khánh trong khoang: “Tôi là cơ trưởng của máy bay, bởi vì động cơ hiện tại bị rỉ dầu, máy bay sẽ hạ cánh tạm thời ở sân bay Irkutsk, hoặc sẽ có thể hạ cánh khẩn cấp tại thị trấn V. Mọi người không cần phải hoảng sợ, có tôi ở đây cũng mọi người. Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau an toàn.”
Bên trong khoang các hành khách trở nên hoảng loạn. Sau khi cơ trưởng thông báo bọn họ mới biết là máy bay bị rỉ dầu. Cho dù Vưu Châu Châu bảo bọn họ không cần phải sợ, thì bản thân họ suy cho cùng vẫn có chút hoảng loạn.
“Máy bay bị rỉ dầu không phải là chuyện tốt!”
“Nghe nói bị rỉ dầu có khả năng nổi lửa, sẽ sinh ra hoả hoạn!”
“Trời ạ!”
“Chuẩn bị hạ cánh tạm thời còn đỡ!”
“Nghe nói hạ cánh khẩn cấp rất nguy hiểm!”
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không? Tôi đang đi gặp bạn gái đó!”
Hành khách đến từ khắp nơi trên thế giới, dùng tiếng của nước mình hoặc vùng đặc trưng để bàn luận, tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Tiếp viên trưởng sau khi nghe được thông báo của Vưu Châu Châu, thì an ủi tinh thần cho mọi người: “Cơ trưởng của chúng tôi là cơ trưởng có kỹ thuật tốt nhất ở Bắc Hàng, cô ấy đã từng thành công bay qua khỏi khu vực sấm chớp mưa bão, hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, cho nên mọi người đừng hoảng. Xin hãy tin tưởng cô ấy sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho mọi người.”
Tiếng ồn ào cũng vì thế mà giảm bớt, nhưng mọi người vẫn khẩn trương, lo lắng.
“Vị cơ trưởng này lợi hại đến thế sao?” Có hành khách lo âu hỏi.
“Đúng thế! Cô ấy có thật là sẽ bảo đảm an toàn cho chúng tôi không?”
“Mọi người phải tin tưởng cơ trưởng, chỉ có tin tưởng cô ấy, đó mới là cách tốt nhất để mọi người giữ được bình tĩnh.” Tiếp viên trưởng đứng trước khoang, lên tiếng.
Các hành khách cũng vì thế bình tĩnh theo.
Có người cất tiếng: “Bây giờ chỉ có thể tin tưởng vào cơ trưởng.”
“Không tin cơ trưởng thì cũng không còn cách gì khác!”
Hành khách kéo tấm che nắng, nhìn ra ngoài. Bọn họ vẫn còn lo lắng, nhưng nhìn thấy bên ngoài máy bay vẫn còn đang bay ổn định, nhiều ít cũng có chút an tâm.
Bên trong buồng lái, Vưu Châu Châu và hai cơ phó đều nhìn chăm chú vào máy móc, canh theo tốc độ của hướng gió mà Vưu Châu Châu điều chỉnh cánh.
“Dầu cạn rất nhanh!” Lục Phi nhìn số liệu trên máy không ngừng giảm, quay đầu về phía Vưu Châu Châu, lo lắng nói.
Vưu Châu Châu trầm mặc nhìn máy, không nói gì. Cô đang tính toán tốc độ rỉ dầu. Một hồi lâu, cô nói: “Tốc độ rỉ dầu có chút nhanh, tắt tất cả hệ thống máy lạnh, cả đèn cũng phải tắt.”
“Như vậy có thể bay đến sân bay được không?” Tần Hãn hỏi: “Tuyệt đối không được hạ cánh khẩn cấp đâu!” Cậu ta nói.
“Gắng gượng thì có thể, nếu như vẫn tiếp tục với tốc độ như vậy.” Vưu Châu Châu nói.
Nhưng chỉ có đều, không được như mong đợi, mặc dù đủ độ cao, không khí mỏng, nhưng vẫn có gió, mà tốc độ gió lại không đều, lúc lớn lúc nhỏ, khiến cho lực cản cũng không đều, xăng cũng theo đó mà giảm. Vưu Châu Châu chỉ có thể dùng hết sức để điều chỉnh cánh, mà không ngờ cách này lại có hiệu quả khá tốt.
“Chúng ta đã bay được mười lăm phút!” Tần Hãn nhìn thời gian, ngạc nhiên nói.
Lục Phi gật đầu: “Ừm, cứ kiên trì như thế, sẽ bay được thêm mười phút nữa!”
Máy bay vẫn còn bay ổn định, hành khách ngồi trong khoang không có cảm giác gì khác biệt, nhưng rõ ràng nhiên liệu vẫn luôn không ngừng giảm xuống, trong lòng mọi người căng thẳng.
Tần Hãn hỏi Vưu Châu Châu: “Cơ trưởng Vưu, chúng ta có thể kiên trì được thêm mười phút nữa sao?”
“Coi như có thể kiên trì được thêm mười phút nữa thì cũng không thể đến sân bay, phải là hai mươi phút!”
Lục Phi và Tần Hãn cầu nguyện trong lòng.
“Đã hết dầu! Đã hết dầu!” Mười lăm phút sau, Lục Phi nói lớn.
Không thể kiên trì thêm hai mươi phút nữa. Bọn họ cố gắng lắm cũng chỉ bay được ba mươi phút.
“Khoảng cách từ đấy đến sân bay Irkutsk còn khoảng năm phút nữa!”
“Đã thấy được sân bay cần đến!”
Bất chợt Vưu Châu Châu cười lên: “Không sao.” Cô nói.
Lục Phi và Tần Hãn không khỏi ngạc nhiên nhìn cô.
Vưu Châu Châu nói: “Bay thêm năm phút là chuyện nhỏ. Lúc hạ cánh xuống bắt đầu dùng nguồn điện dự bị.”
Lục Phi và Tần Hãn vẫn giữ nguyên tư thế kinh ngạc nhìn Vưu Châu Châu.
Vưu Châu Châu cười nói: “Chúng ta có thể hạ cánh an toàn tại sân bay Irkutsk. Tôi sẽ đưa các cậu về nhà.”
“Bây giờ, liên hệ với nhân viên đài không lưu.” Cô lại nói.
Lục Phi nhanh chóng làm ngay.
Vô tuyến được kết nối, Vưu Châu Châu bình tĩnh nói: “Máy bay Bắc Hàng của Trung Quốc số hiệu 7521 xin hạ cánh, máy bay bị cạn nhiên liệu, yêu cầu ưu tiên được hạ cánh trước.”
Không quản: “Cho phép hạ cánh.” Cũng thông báo chỉ thị. Ho các máy bay khác ở khu vực đó bay vòng chờ đợi.
Cô điều khiển máy bay, được ưu tiên hạ cánh trước không cần phải xếp hàng chờ đợi, sau khi trượt được một khoảng, đã vững vàng đứng lại.
“Hạ cánh.”
“Chúng ta đã hạ cánh!”
“Vô cùng an toàn, vô cùng ổn định! Ngay cả tôi cũng không có cảm giác máy bay có vấn đề gì khác thường!”
Các hành khách trong khoang vui mừng reo hò.
Bên trong buồng lái, cả hai cơ phó cũng không ngừng hoan hô.
Các dây thần kinh căng kính của Vưu Châu Châu từ nãy đến giờ cuối cùng cũng buông lỏng. Cô chuyển chuyện thông báo cho tiếp viên trưởng, cô thì tháo dây an toàn, vươn người một cái, lười biếng tựa người vào ghế lái.
Giọng tiếp viên trưởng vui sướng qua loa phát thanh thông báo: “Dưới sự cố gắng của cơ trưởng chúng tôi, máy bay đã an toàn hạ cánh tại sân bay Irkutsk. Xin quý khách hãy sắp hàng lần lượt xuống máy bay, sau đó hãy chờ đợi chỉ thị của cơ trưởng chúng tôi.”
Các hành khách đứng xếp hàng lần lượt xuống máy bay, tổ tiếp viên cũng đi xuống.
Lục Phi và Tần Hãn từ trên chỗ ngồi đứng dậy, thấy Vưu Châu Châu lười biếng tựa lưng trên ghế, nhắc nhở: “Cơ trưởng Vưu, cô không xuống máy bay à?”
Cô đưa lưng về phía bọn họ phất tay, ra hiệu hai người họ đi xuống trước.
Trên máy bay lúc này chỉ còn một mình Vưu Châu Châu. Cô chậm rãi lấy điện thoại ra, khởi động máy, gọi cho Lương Tấn.
Lương Tấn đang ở chỗ bán thảm, nhận được điện thoại của Vưu Châu Châu không khỏi hoảng sợ. Anh nhanh chóng cảnh giác, đứng thẳng người, hỏi: “Có chuyện gì thế?” Bây giờ không phải là còn đang bay hay sao?
“Đã không sao rồi. Máy bay bị rỉ dầu, vừa lúc hạ cánh an toàn cũng là lúc nhiên liệu cạn sạch.” Lời nói của Vưu Châu Châu nhẹ như gió.
Trong lòng Lương Tấn hơi gấp gáp: “Em không sao chứ?”
“Không sao mà.”
“Tại sao lại rỉ dầu?”
“Không biết nữa. Phải đợi kiểm tra mới biết.”
Lương Tấn “Ừ” một tiếng, “Các hành khách vẫn ổn chứ?”
“Không biết, nhưng lúc này em thật sự nhớ anh. Chúng ta đã một tuần lẽ không gặp nhau rồi.”
“Anh chờ em trở về.”
“Cơ trưởng Lương, em muốn gặp anh ngay lúc này thì phải làm sao bây giờ?”
Lương Tấn nói: “Làm việc xong đi đã.”
Vưu Châu Châu “A” một tiếng? Cúp điện thoại, xuống máy bay.
Trước tiên cô phải để các hành khách tập hợp lại một chỗ, không được đi đâu, công ty sẽ có sắp xếp.
*
Minh Ngọc nhìn thấy hệ thông hiện lên thông tin chuyến bay mà Vưu Châu Châu lái. Hạ cánh tạm thời ở sân bay Irkutsk, cô kinh hãi. Suy nghĩ một chút, rồi chạy đi tìm chủ nhiệm Trần.
*
Ở sân bay Irkutsk, sau khi chờ Vưu Châu Châu báo cáo tình huống với công ty thì nhận được lệnh: Công ty sẽ nhanh chóng cho người đến, đưa hành khách về.
Từ Bắc Thành đến Irkutsk cũng mất hơn chín tiếng, Vưu Châu Châu bảo tiếp viên Trường An sắp xếp khách sạn cho hành khách trong khi chờ đợi máy bay đến đón.
*
“Tuyết rơi rồi! Lạnh quá đi!” Vưu Châu Châu sau khi ngồi xe cùng với mọi người về đến khách sạn, gọi cho Lương Tấn.
“Mặc nhiều đồ vào.”
“Mặc quá trời rồi mà vẫn lạnh. Mà chúng ta còn hơn chín tiếng nữa mới gặp nhau.”
“Không cần.”
“Gì cơ?”
“Chờ anh.”
“Hửm?”
“Anh đến đón em.”
Vưu Châu Châu không tin. Cô cho rằng cô có thể vạn dặm xa xôi đến tìm anh, nhưng anh chắc chắn sẽ không vạn dặm xa xôi đến để tìm mình. Chuyện này không giống như những chuyện mà Lương Tấn sẽ làm.
Anh biết Bắc Hàng sẽ cử máy bay sang Irkutsk để đón khách, nên đã nói với chủ nhiệm Trần số lượng người, chủ nhiệm Trần đồng ý.
Mà đến lúc Lương Tấn lên máy bay mới biết được cơ trưởng lần này là Minh Ngọc.
Anh nhớ lại, Minh Ngọc đã từng bị đình chỉ bay nửa năm, mà thời gian nữa năm cũng đã trôi qua. Bây giờ cô ấy cũng đã được danh chính ngôn thuận lái máy bay lại như trước.
“Lương Tấn.” Minh Ngọc cười với anh: “Thật thích khi được sống lại lần nữa, ngay tại lần bay đầu thì thấy anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!