Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
Chương 40: Em có chuyện muốn xin anh...
Mặt nước phẳng lặng, Khả Vi ngồi ôm lấy đầu gối, cả người trần trụi trong bể nước. Từng làn hơi nước mỏng bốc lên, lan tỏa một màn sương huyền ảo. Cô xuất thần nhìn ngắm từng cánh hoa lượn lờ trên mặt nước…
Vài phút trước, Từ Trấn Khiêm vừa tự tay gội đầu cho cô. Điều đáng ngạc nhiên chính là anh đã làm điều đó rất tốt, còn tốt hơn lần cô y tá đã làm qua. Khi gội đầu xong, anh cũng không quên lau khô một chút, dùng khăn mỏng quấn quanh tóc cô. Sau đó để cô đứng đối diện mình, cẩn thận từng chút một cởi ra bộ đồ bệnh nhân của cô, cuối cùng là đồ lót. Tốc độ âm nhu dịu dàng, anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng giúp cô. Cho đến khi thân thể đã không còn xót lại lớp che chắn nào, anh mới cúi đến bên tai, cất tiếng nói dụ dỗ: “Vào trong đó ngồi chờ anh…”
Sau lưng Khả Vi, người đàn ông lúc này đang cởi ra bộ xiêm y thanh lịch của chính mình, từng lớp một được thuần thuật gỡ bỏ, để chúng nằm vương vãi trên nền đất hoa cương màu vàng cam sang trọng. Thân hình rắn chắc, lớp da màu đồng đầy nam tính, dưới ánh đèn càng làm nổi bật từng tấc cơ bắp hoàn mỹ…Nhưng mà mỹ nhân vốn dĩ đã không dám nhìn tới anh. Cảnh đẹp như xuân, nhưng lòng người đã tịch mịch.
Từ Trấn Khiêm để ý Khả Vi ngồi trong nước không có lấy một chút động đậy, cả nhịp thở cũng dường như không thể hiện ra, vai gầy co lại. Khả Vi ghì chiếc cằm nhỏ xinh của mình lên đầu gối, biểu tình như chờ đợi một cực hình sắp xảy ra.
Cô đang suy nghĩ, rốt cục anh là người như thế nào? Không thể lý giải được, một đại thiếu gia, một vị tổng tài và là một ông trùm Mafia như anh, lại có lúc đi gội đầu cho nữ nhân…Chưa kể, anh vừa rồi đã rất tự nhiên kêu người khác tránh đi, một mình đối diện với cô trong phòng tắm, anh lại có thể vô cùng trầm tĩnh.
Mãi mê suy nghĩ, vô thức hai tay đang ôm lấy đầu gối càng siết chặt hơn. Có thể khẳng định, Khả Vi không nghĩ đến nam nữ lại có thể thân mật tắm chung như thế này. Cô không thể không sinh lòng lo sợ…
“Có phải em đang nghĩ, người đàn ông Từ Trấn Khiêm này dường như rất có kinh nghiệm trong chuyện tắm chung với phụ nữ?”
“Vâng…” Giật mình, Khả Vi chợt thức tỉnh, thì ra anh đã bước vào. Lúc này nước trong bể lắc lư dập dềnh, những cánh hoa như con thuyền giữa sóng lớn, xô đẩy trên mặt nước.
Chưa kịp có phản ứng gì, người kia đã giữ lấy cô từ phía sau, một lực nhẹ kéo cô vào trong lòng. Chớp mắt một cái, cả người cô cứng nhắc, ngã vào trong khuôn ngực rắn chắc rộng lớn của anh. Sắc mặt Khả Vi nhanh chóng chuyển hồng, “…Em tự tắm được mà…..”
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng thuần tuý, vài giây sau, anh cầm một chiếc bông tắm nhỏ, tình tứ vuốt nhẹ trên vai cô xuống cánh tay non mềm. Cẩn thận di chuyển qua gáy, rồi dọc xuống sống lưng.
Tay trái anh giữ lấy eo cô, cố định một chỗ, không cho phép phản kháng:
“Hôm nay đã đi đâu?”
“…..Không phải anh đã biết rồi sao?”
“Anh muốn em nói…”
“……Em…đã cùng Minh Đông đến quán cafe ở tầng thượng…Ở đó, có một khuôn viên nhỏ khá đẹp…”
“…Còn gì nữa?…” Anh kề sát đến, đỉnh môi khẽ chạm vào vành tai đã đỏ ửng, khiến cô khẽ rung người.
“…Chỉ là…cùng với Minh Đông…thưởng thức một ly Cappuccino……”
“Chỉ là thế thôi?…”
Hơi thở anh bên tai cô càng lúc càng rõ ràng, nồng ấm thoát ra.
Khả Vi khẽ gật gật đầu.
Một giây sau, bàn tay anh đột nhiên vòng lên phía trước, ở dưới eo cô di chuyển, tựa như không dự định sẽ dừng lại, một đường thẳng tiến lên trên. Hơi thở anh tràn ngập mùi vị ám muội truyền đến những sợi tóc mây của cô…Khả Vi cơ hồ nhịn không được, chiếc cổ yêu kiều nhẹ rút lại, một tay vội vã bắt lấy tay anh ở dưới bầu ngực của mình, hơi nghiêng người: “…Thật ra, em có chuyện muốn xin anh…”
Từ Trấn Khiêm nhếch nhẹ khóe môi, anh mỉm cười.
“….Em muốn xin anh…tha cho A Luân…thật ra lúc đó là do em manh động, cố tình thoát ra khỏi xe để chạy đi cứu Ánh Hồng…..A Luân, anh ta không lường trước được cũng là…điều dễ hiểu…..” Mặc dù bọn người kia nói là A Luân đang tự mình kiểm điểm, nhưng tất cả những người theo Từ Trấn Khiêm đều hiểu được, bọn họ đều là nhìn sắc mặt của lão đại mà tuân thủ. Nếu như anh không mở đường, có là đại lộ trước mắt, thì nháy mắt một cái, cũng có thể trở thành lối mòn của bất kỳ ai.
Từ Trấn Khiêm hạ ánh mắt nhìn xuống cô, đáy mắt Khả Vi thành khẩn, long lanh như nước…
Bất chợt anh bật cười, nhanh sau đó lại trở về nghiêm túc, ánh mắt khó đoán, xoáy sâu vào tâm can của cô. “Em thật sự chỉ muốn xin anh điều này?”
Khả Vi giật mình, trong lòng liền có một cảm giác trỗi dậy, như bị chột dạ. Thầm nghĩ, chẳng lẽ anh đã biết cô đang giấu giếm anh? Nét mặt không che đậy được nữa mà để lộ ra thêm vài phần kinh hãi.
“….Vâng..chỉ điều này…” Cô không tự giác mà gục đầu.
“Khả Vi…” Anh gọi tên cô. Chiếc cằm cương nghị toát lên vẻ lạnh lùng cùng với thâm thúy, sắc mặt đã thu hồi lại hết thảy bao nhiêu âu yếm khi nãy, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Bỗng nhiên, Khả Vi cảm thấy như có một thanh kiếm đang kề cận dưới cổ, anh chỉ cần động tay một chút, một đường nhỏ cũng đủ kết liễu cô…
Tại sao duyên số lại để cô gặp một người khó đoán và nguy hiểm đến như vậy?
“Em mỗi lần cùng anh ở một chỗ, nếu không phải là xin đi ra ngoài, thì là xin cho một người nào đó…” Anh chậm rãi nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng vén lên một lọn tóc ướt rớt bên má cô. Âm giọng đã thêm nhiều phần trầm lắng và cường bạo: “Đêm nay lại ở trước mặt anh, trong tư thế này…mà xin cho người đàn ông khác?”
Lời nói vừa dứt, Khả Vi kinh sợ đến giật mình, cả người như đang có một trận gió rét thổi xuyên qua. Đôi môi đỏ mọng vừa kêu lên:
“Em….. – ”
Ngay lập tức đã bị người kia chặn lại, khoang miệng thơm tho mềm mại bị một lực mạnh của lưỡi cuốn lấy, điên cuồng mút vào. Từ Trấn Khiêm đưa tay gỡ bỏ chiếc khăn quấn trên đầu của cô, tùy tiện ném nó sang một bên. Một giây sau, anh tạm dừng lại nụ hôn điên cuồng, ở khoảng cách rất gần, say đắm ngắm nhìn cô với mái tóc ướt rớt nhẹ bên gương mặt khả ái. Tóc ướt có một chút rối, có một chút hoang dã…nhìn Khả Vi lúc này, càng thêm quyến rũ mê hồn.
“…Hôn anh!” giọng anh trầm khàn.
Khả Vi ngây người, trừng mắt nhìn anh, cô vừa sợ vừa ngượng ngùng… Đôi môi run rẫy vội nói: “Nhưng…chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà…” cô cố gắng chống đỡ.
Không dự đoán được, đối với anh lại như là có tác dụng ngược lại, càng thêm khiêu khích kiên nhẫn vốn đã không còn lại bao nhiêu…
“…Anh còn định là cho em một cơ hội được thoát….”
Đôi môi dụ hoặc vừa dứt lời, cũng là lời tuyên bố một cuộc chiếm hữu bắt đầu. Cùng lúc này, Khả Vi mới nhận ra cô đã chọc giận người đàn ông này, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô. Tưởng chừng là còn có thể đem vết thương ra mà đàm phán với anh một chút…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!