Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
Chương 61: Dĩ Vãng - Từ Minh Đông & Trương Nhã (1)
Khả Vi tuy trong người còn bệnh, ê ẩm và đau nhức, nhưng vẫn không thể buông tập hồ sơ ra được. Hôm đó, Từ Trấn Khiêm cũng cố tình trở về sớm hơn, mặc dù sau vài ngày đi công tác xa, công việc quan trọng cần anh xem qua chồng chất lên khá nhiều. Khi mở cửa phòng bước vào, liền trông thấy Khả Vi đang ngồi trên giường, ánh mắt họ giao nhau. Khả Vi nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chỉ giương mắt nhìn anh âm thầm từng bước đi đến. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, mặt đối mặt với cô…
Khả Vi cắn cắn môi, “Cuốn sổ tay này anh cho em đúng không? Em, nhất định sẽ giữ gìn thật tốt.”
Từ Trấn Khiêm vẫn không nói gì, đôi mắt màu xám khẽ chớp một cái, coi như là đã nghe được. Anh lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, trong đáy mắt không có nhiều cảm xúc, chỉ có ôn nhu, dịu dàng, và một chút phiêu lãng. Toàn bộ tư thái đều đặc biệt tĩnh lặng. Bỗng nhiên anh nâng tay vén qua mái tóc dài, ngón tay cái mân mê gò má có phần gầy guộc của cô. Đôi mắt Khả Vi chợt dấy lên tia chấn động, cô ngẩn người nhìn anh từ từ tiến đến, nghiêng đầu đặt đôi môi mình lên trán cô. Giữ đúng cử chỉ đó, giữ đúng tư thế đó, hôn cô thật lâu…Như thể, anh muốn dùng cánh môi của mình để cảm nhận nhiệt độ cơn sốt từ trán cô.
Khả Vi không đành lòng, buộc phải buông những thứ cô đang cầm trong tay ra, đưa đôi tay lên, ôm lấy lưng anh.
“Khả Vi, đồ vật có thể hư hỏng, mất đi rồi tìm lại, phá hủy rồi tái sinh. Nếu không giữ được, cũng không sao. Sau này em không cần phải như vậy.”
Anh không thể phạt, cũng không thể hung hăng, chỉ có thể dùng phương thức này mà đối đãi với cô.
Khả Vi yên lặng cảm nhận hơi thở nóng ấm của anh phả trên vầng trán của mình, nghe thấy từng chữ anh nói êm ái vang vọng bên tai, thanh âm và ngôn ngữ đều có sức sát thương tột cùng. Một Từ Trấn Khiêm như vậy, thật khó để khiến cho người khác phải đề phòng, đôi bàn tay Khả Vi càng víu chặt lại.
Đoạn tình cảm này không biết làm sao mà có được, làm sao mà phát triển, đã đến được điểm này, chỉ có thể luyến lưu.
“…Em xin lỗi….”
Đối với đòn ra tay chí mạng này của anh, Khả Vi chỉ có thể đầu hàng, bao nhiêu ngang bướng, nghịch ngợm, liều lĩnh của cô đều bị sự dịu dàng ẩn nhẫn này của anh làm cho tiêu tán. Nhất là khi, anh mang sổ tay của mẹ mình giao cho cô.
Đêm đó cô nằm trong lòng của anh, hỏi anh nhiều điều.
“Minh Đông là họ Từ sao?…Có phải có mối quan hệ huyết thống với anh không?”
Một tay Từ Trấn Khiêm cầm lấy khăn để lên trán Khả Vi, một tay ôm ấp thân thể yếu ớt của cô trong lòng mình, đối với sự hiếu kì của Khả Vi, anh chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ba của Minh Đông là nhị lão gia của Từ gia, là chú ruột của anh…Người mà Minh Đông giết, chính là vợ của ba mình.”
…
“Khả Vi!”
Khả Vi bị tiếng gọi làm cho bừng tỉnh, cô ngẩng mặt nhìn qua, liền thấy Michael đang đứng bên cạnh cô, cửa xe đã được anh ta mở ra từ khi nào.
Cô bất giác mỉm cười, vội xoay thân bước xuống xe. “Cám ơn anh!”
Hai người cùng nhau cất bước, từ chỗ đỗ xe bên vệ đường, từng bước đi đến những bậc thang trước sở cảnh sát, Michael trầm tĩnh nhắc nhở: “Khả Vi, cô vẫn chưa phải là luật sư thực thụ, hôm nay xuất hiện với cương vị là người cố vấn của văn phòng luật sư chúng ta. Điều quan trọng nhất là bảo lãnh Trương Nhã…”
Khả Vi nhíu mày, ngờ vực hỏi: “Anh không định vào cùng sao?”
Michael hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Tôi phải ở đây chờ Minh Đông đến, khi nãy trong điện thoại, cô y tá nói anh ấy đang thực hiện ca phẫu thuật, theo tiến trình chắc là sẽ hoàn thành rất nhanh…” Cả hai dừng chân ở bậc cầu thang cao nhất, tầm mắt Michael đăm chiêu nhìn về hướng con đường lớn, khẽ thở dài. “E là, bây giờ anh ta đã nhận được tin, cũng đang trên đường đến, tôi không thể để anh ta đi vào trong…Tôi đã nghe qua toàn bộ sự việc của Trương Nhã, tương đối là một việc nhỏ, họ không thể nào gán ghép buộc tội cho cô ấy được. Khả Vi, tôi tin là với khả năng của cô, cô có thể ứng phó được. Tôi sẽ đợi ở bên ngoài này…”
Ánh mắt Khả Vi và Michael nhìn nhau đầy cương quyết, Khả Vi nghe ra được, trong từng lời nói của Michael là cả một sự tính toán. Điều anh ấy lo ngại nhất lúc này chính là Minh Đông có thể manh động. Ngủ vùi qua bao nhiêu năm, bỗng nhiên bị đánh thức, thật không thể lường trước được phản ứng của người trong cuộc sẽ ra sao…
Sở dĩ Michael chọn Khả Vi đi cùng, cũng giống như lý do anh ta tự đích thân mình đến đây vậy, toàn bộ là vì xem đây là “việc nội bộ.” Đúng rồi, từ lâu, vụ án này của Minh Đông và Trương Nhã đã được xem như là kỳ án nội bộ của cả gia tộc họ Từ. Là loại không được nhắc đến, nhưng lại không thể quên đi, cũng không thể gột rửa sạch sẽ.
Khả Vi khẽ gật đầu, mang theo bao nhiêu tâm tư đi vào trong.
Còn nhớ rất rõ, trong đêm hôm đó, sau khi đã hàn huyên một hồi lâu, Từ Trấn Khiêm đã hỏi cô: “Em có tin vào tình yêu không toan tính không? Yêu không cần chiếm hữu không?”
Anh cúi người xuống, nhìn Khả Vi đang nằm ở trong lòng mình. Khả Vi cũng ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi hàng lông mi dài khẽ rung động, đôi mắt cô uyển chuyển đầy suy ngẫm. Cô đã bị câu hỏi của anh làm cho trong lòng thật là hoang vu. Tựa như, dù cho cô có trả lời thế nào, cũng sẽ không đủ, cũng sẽ là không đúng.
Vài ngày sau đó, Khả Vi đúng hẹn đến bệnh viện để tái khám vật lý trị liệu, hôm đó, cô cứ nhìn Minh Đông một cách nghiền ngẫm, trong ánh mắt nặng trĩu tâm sự…Một lúc sau, khi chỉ còn lại hai người, Minh Đông vừa cúi đầu ghi chép, vừa cất giọng ôn hòa hỏi: “Em lại tìm ra được gì trong gian phòng bí mật à? Có điều muốn hỏi anh?”
Khả Vi bất chợt nhoẻn miệng cười ngượng ngùng, nhận ra bản thân đã có phần nhìn Minh Đông lộ liễu quá mức.
Cũng khó trách cô, thời gian qua cô đón nhận không ít những bí mật, từ gian phòng bí mật trong thư phòng…cho đến vụ án của Minh Đông, và cả việc giữa anh và chồng cô đều mang huyết thống của Từ gia.
Cách đó không lâu, cô có thể thẳng thắn một chút, ban đầu ấp úng vài lời, nhưng rồi nhanh chóng có thể gạt bỏ chướng ngại trong lòng mà tâm sự với Minh Đông. Chẳng hạn như lúc cô trông thấy bức tranh sơn dầu cổ điển được treo ở vị trí chính diện của căn phòng bí mật, phát hiện ra là được vẽ bởi một họa sĩ trứ danh người Ý. Bức tranh được lồng trong khung tranh mạ vàng, có hoa văn vô cùng tinh xảo và cầu kỳ. Bức tranh là chân dung gia đình ba người rất ấm cúng, tất cả đường nét cơ thể đều toát ra thần thái quý tộc rất riêng biệt, và cô đã không mất quá nhiều thời gian để nhận ra cậu thiếu niên tuấn mỹ trong bức tranh đó. Sau đó, Khả Vi đã nhịn không được mà nói với Minh Đông: “Anh ấy…quả thật..đã được Ơn Trên ban cho quá nhiều ân huệ..Làm sao lại có thể thừa hưởng được tất cả nét đẹp của cả ba lẫn mẹ như vậy kia chứ?”
Nghe Khả Vi đánh giá như vậy, biểu tình khi đó của Minh Đông cũng rất đa dạng, cuối cùng anh sờ sờ cằm, ý tứ thâm sâu nói: “Nếu như em biết được, ngoài diện mạo ra, tâm tính của anh ấy cũng vậy, không những là thừa hưởng tính cách nổi trội nhất của ba mẹ mình, mà thậm chí còn phát huy vượt trội, thì em sẽ cảm thấy bất công hơn nhiều!” Dứt câu, Minh Đông im lặng nhìn ánh mắt nghi hoặc của Khả Vi trao cho mình, không kiềm được, bình thản nói tiếp: “Anh ấy tàn nhẫn hơn ba mình. Không đúng, phải nói là ngoan độc hơn tất cả những người ở Từ gia. Ngoài ra, anh ấy cũng yêu diễm hơn mẹ mình rất nhiều. Từ Trấn Khiêm trong lúc giết người, cũng có thể mang sắc vóc của kẻ thi sĩ đó!”
Quả thật, ngoài Minh Đông ra, dường như hiếm có ai dám đánh giá Từ Trấn Khiêm bằng những ngôn từ như vậy.
Nhưng mà, đối với bí mật to lớn này của Minh Đông, thật khó để Khả Vi có thể thẳng thắn nói ra…
“Lần này…không phải…”
Minh Đông tỏ vẻ hiếu kì, giương mắt nhìn Khả Vi. “Ồ?” Một đơn âm không mấy cao trào, nở một nụ cười, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục ghi chép vào bệnh án của cô.
“Vậy lần này, em đã phát hiện ra điều gì?”
Gần nửa phút sau…
“…Từ Minh Đông.”
Minh Đông đang ghi chép, nghe thấy Khả Vi thốt ra ba từ đó, mọi động tác bỗng dừng lại ở lưng chừng, nét cuối cùng của chữ cũng không dứt điểm được. Đôi mắt vẫn dán chặt trên tập hồ sơ, vài giây sau, anh ngẩng đầu lên nhìn Khả Vi.
“Em đã biết?”
“…..”
Minh Đông nhìn thấy nét mặt khó xử của Khả Vi, liền khẽ cười, ở nơi khóe mắt thoáng nheo lại: “Không sao…Anh đã sớm đoán là em sẽ biết được nhanh thôi. Em biết được bao nhiêu?”
Khả Vi không biết phải nói thế nào, chỉ lẳng lặng xoay đầu, nhìn qua góc phòng bên kia, Minh Đông cũng dõi ánh mắt nhìn theo. Xa xa là bóng dáng của Trương Nhã đang đứng nói chuyện với bệnh nhân…
“…..”
“Có một buổi tối, sau khi em đã biết được nhiều việc, Trấn Khiêm đã hỏi em là: Em có tin vào tình yêu không toan tính không? Yêu không cần chiếm hữu không?…”
“…..”
“Em đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào, anh biết không, em so với vụ án năm xưa của anh, không có nhiều cảm xúc bằng khi nghe thấy câu hỏi đó. Một hồi sau, cơn buồn ngủ kéo đến, khi em đang mơ màng chuẩn bị thiếp đi, loáng thoáng nghe được lời Trấn Khiêm nói…”
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói, Trương Nhã đã yêu Minh Đông như vậy.” Khả Vi chầm chậm nói, như kể lại một chuyện tình đẹp trong tiểu thuyết. “Bởi vì để bảo vệ anh, cô ấy đã phủ nhận tất cả cáo trạng bên phía cảnh sát. Vốn là nhân chứng của vụ án, trở thành nghi phạm đồng lõa giết người. Bên phía người chết, là gia tộc Âu Dương, cũng đã dùng mọi thủ đoạn để gây sức ép, nhưng cũng chính vì sự kiên trì cố chấp của Trương Nhã, rốt cuộc cảnh sát đã không có đủ bằng chứng và nhân chứng để buộc tội, vài tháng sau thì hồ sơ bị đóng lại. Chính thức luận án là tai nạn. Những tuần sau đó, anh đã tìm Trương Nhã đến phát điên…Để rồi cuối cùng anh biết được, Trương Nhã đã được gia đình đưa qua Canada sinh sống.”
Nói đến đây, Khả Vi thấy khóe môi Minh Đông khẽ nhếch lên, toàn bộ sắc nét trên khuôn mặt đều chìm vào trong bóng tối, ánh mắt xa xăm tịch mịch, như đang nhìn đến những năm tháng huyễn hoặc đã qua.
“Sau đó…”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó em biết được, Minh Đông anh cũng yêu Trương Nhã như vậy. Yêu không toan tính, yêu không chiếm hữu…Chớp mắt một cái, là đã 8 năm xa cách. Anh dùng mọi cách, sau 8 năm, đưa cô ấy trở về bên cạnh mình.”
Nghe đến đây, Minh Đông vô thức đứng thẳng người. Quá khứ và tình cảm của bản thân, từ trong lời kể của Khả Vi mà sống lại, trỗi dậy đến chật chọi tâm can. Ba giây trôi qua, Minh Đông cất bước tiến đến bên cạnh Khả Vi. Anh xoay người, ngồi xuống cạnh cô. Cả hai ôn tồn nhìn nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn đến bóng lưng của Trương Nhã…
Năm tháng cứ chậm chạp trôi qua, lắng đọng lại, nhìn từ bên ngoài, tưởng chừng như chưa từng có biến cố gì xảy ra.
“Năm đó, cô ấy chỉ 17 tuổi, anh thì đã 18 tuổi. Nếu như em biết được, cô ấy đã trải qua những gì để bảo vệ Từ Minh Đông, em sẽ hiểu là, dù có là 10 năm, hay thậm chí là 20 năm, anh cũng sẽ đợi cô ấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!