Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu - Chương 119: Dấu vết trên cổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu


Chương 119: Dấu vết trên cổ


Bọn họ từ trên bản chất mà nói, cũng không có lợi ích đến mâu thuẫn gì.

Hai người mặc dù không coi là quen biết, nhưng dù gì cô cũng đã chứng kiến lúc Mạc Mộ Trầm đau khổ, cũng từng chăm sóc anh ta một hai lần.

Vậy tại sao anh ta vẫn không buông tha cô?

Tần Dĩ Duyệt trong lòng rất là ngũ vị tạp trần*, cô nhanh chóng tắm xong, mặc quần áo đi ra ngoài.

*Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị, năm vị [chỉ các vị chua, ngọt, cay, đắng, mặn]; ý nói nhiều cảm xúc khó tả.

Trong phòng. Hạ Kiều Yến ngồi dựa vào đầu giường, không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh đèn màu vàng nhạt đem đường nét của anh chiếu mờ mờ ảo ảo, vô cùng tình ý.

Tần Dĩ Duyệt cảm thấy ai bị Hạ Kiều Yến mê đến thần hồn điên đảo đều rất bình thường, người đàn ông này tư thế ngồi tùy tùy tiện tiện cũng hết sức mê người.

Hạ Kiều Yến nghe được tiếng bước chân của cô, quay đầu sang, hướng cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Tới đây.”

Tần Dĩ Duyệt suy nghĩ chốc lát, hướng anh đi tới.

Còn chưa đi đến trước mặt Hạ Kiều Yến thì đã bị anh đưa tay kéo qua.

Tần Dĩ Duyệt cả người không vững, ngã nhào vào trong ngực anh.

Hạ Kiều Yến đem cô giam cầm ở trong ngực, một tay nhẹ nhàng sờ lên dấu vết trên cổ cô.

Da thịt ấm áp chạm nhau, khiến cho Tần Dĩ Duyệt nhẹ nhàng run một cái.

Tần Dĩ Duyệt có chút không dám nhìn ánh mắt của Hạ Kiều Yến, nhưng vẫn giải thích: “Em không biết là chuyện gì xảy ra.”

Hạ Kiều Yến nhìn tròng mắt trong suốt của cô ngốc trong ngực mình, tức giận trong lòng bởi vì dấu vết trên cổ cô cũng dần dần tiêu tán.

“Mới nãy em gặp Mạc Mộ Trầm?”

Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái.”Cậu ta có chút kỳ quái.”

“Sau này không nên ở riêng với cậu ta.”

“Tại sao?”

Cho dù Hạ Kiều Yến không nói như vậy với cô, cô cũng không có ý muốn cùng Mạc Mộ Trầm có thêm bất kỳ tiếp xúc nào nữa.

Mạc Mộ Trầm hai lần liên tục hỏi cô là ai, hiển nhiên là đem cô xem thành người mà anh ta đã từng quen biết.

Tần Dĩ Duyệt lại suy nghĩ một chút lời Hạ Vân Sách đã từng đã nói với cô, trong lòng có một suy đoán, nói: “Có thể là do cậu ta cảm thấy em giống như một cố nhân khi trước của cậu ta, lúc cậu ta ở bệnh viện chúng em cũng có hành động tương tự.”

“Em chính là em, không phải ai khác.” Hạ Kiều Yến lạnh lùng nói, trong thanh âm mang theo sự cương quyết cùng không được xen vào.

Tần Dĩ Duyệt sững sốt một chút, gật đầu một cái, “Đúng là như vậy. Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi, sau này em thấy cậu ta sẽ cố gắng đi đường vòng.”

Hạ Kiều Yến buông lỏng cơ thể cô ra, không quay đầu lại đi tới phòng tắm.

Tần Dĩ Duyệt sờ dấu trên cổ một cái, thở dài, từ trong túi xách lấy ra thuốc mỡ xoa trên cổ một cái.

Thuốc mỡ lãnh như băng xoa lên da, dâng lên một trận đau nhói nhè nhẹ.

**

Khi ngủ đến nửa đêm, Tần Dĩ Duyệt bị một trận thanh âm đồ sứ vỡ nát làm tỉnh.

Cô giật giật, muốn ngồi dậy, lại bị một cái bàn tay cho đè trở về.

“Em đừng xen vào.” Giọng nói Hạ Kiều Yến ở trong bóng tối vang lên.

“Có thể xảy ra chuyện gì hay không?”

“Xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới chúng ta, chúng ta bây giờ đi qua chỉ có thể để cho chuyện càng khó kết thúc hơn.”

Tần Dĩ Duyệt thấy Hạ Kiều Yến cũng đã nói như vậy, cô cũng không can thiệp thêm nữa.

**

Hạ Vân Sách bên trong căn phòng.

Hạ Vân Sách cũng không thèm nhìn tới mảnh vụn ở bên chân Mạc Mộ Trầm, ngũ quan xinh đẹp lúc này hiện đầy sương lạnh, “Anh muốn làm gì?”

Mạc Mộ Trầm hai tay khoanh trước ngực, giống như là không nghe được chấn vấn Hạ Vân Sách, hỏi ngược lại: “Cô không biết sao? Giả mù sa mưa* chất vấn tới bây giờ, không cảm thấy ghê tởm?”

(1) Giả mù sa mưa: Trong 36 kế của người xưa có 1 kế gọi là “Minh Tri Cố Muội” mà theo cách hiểu của mình thì nó bao gồm cả “Tung Hỏa Mù Che Mắt” và “Giả Mù Sa Mưa”. Tức là bạn biết rỏ một vấn đề gì đó, một chuyện gì đó, nhưng làm như là không biết đễ che mắt đối tượng bạn đang phải đối diện hay là đối phó đễ vượt qua họ, với mục đích là lẫn trốn tất cả thị phi hay nghi hoặc của đối phương, và bất ngờ cho họ một đòn chí mạng. Đòn chí mạng ở đây có thể là lời nói, hay hành động, hoặc một lợi ích nào đó đạt được cho bạn.

“Tần Dĩ Duyệt là chị dâu tôi.” Hạ Vân Sách lạnh lùng nói.

“Vậy muốn như thế nào? Hạ Kiều Yến đem cô ta làm cái gì cô không phải không biết, ban đầu cô không trở lại tham gia hôn lễ bọn họ là vì sao thì cô so với tôi càng rõ ràng hơn. Bây giờ mới đến lại thẹn quá hóa giận, cô không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?” Mạc Mộ Trầm giọng mang theo mỉa mai nói.

Hạ Vân Sách bị lời nói của anh kích thích đến cười, “Anh nghĩ rằng cái trò lừa bịp vụng về tối nay của anh, sẽ khiến cho Hạ gia chúng tôi đem chị dâu tôi đuổi ra khỏi cửa hả? Các anh quả nhiên là diễn xuất diễn đến đầu óc đều ngu, người Hạ gia chúng tôi có thể chấp nhận một cô con dâu bình thường thì tất nhiên không phải là do đầu óc nóng lên mà làm quyết định ok? Đến cả anh? Anh muốn làm cái gì ngoài mặt là do chính anh làm quyết định, nhưng trong thực tế vẫn là nằm trong tay Hạ gia mà thôi. Chỉ cần một ngày anh vẫn là chồng của Hạ Vân Sách tôi, thì một ngày đó anh cũng không thoát khỏi người Hạ gia. Mà cái anh cho là tự do ở trong lòng mình, chẳng qua là lừa người dối mình. Anh rất hiểu rõ, anh sớm muộn sẽ đem người kia từ trong lòng anh khoét đi sạch sẻ, nhưng anh hiển nhiên càng thích có cái danh chung tình, sống chết không bỏ được!”

Mạc Mộ Trầm nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Hạ Vân Sách, “Cô có biết tại sao tôi luôn coi thường cô không? Chính là vì cô luôn tự cho mình thông minh quá mức đó.”

Hạ Vân Sách không giận, ngược lại cười, “Phải không? Anh coi thường tôi hoặc là để ý tôi, đối với tôi không có quan hệ gì, loại cảm giác vô dụng này cũng sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của chúng ta.”

Hạ Vân Sách nói xong xốc chăn lên giường, cũng không thèm nhìn tới Mạc Mộ Trầm đang đứng ở cửa.

Mạc Mộ Trầm khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị, nói: “Nếu như Ninh Duy còn sống thì sao? Người phụ nữ duy nhất mà đời này tôi yêu còn sống, cô sẽ làm sao đây?”

Hạ Vân Sách động tác hơi chậm lại, nhưng rất nhanh lại như không có chuyện gì xảy ra đứng lên, “Nhất định tin này anh hai tôi so với anh sẽ biết sớm hơn, trong cái đoạn quan hệ này, từ đầu đến cuối anh đều là một người thất bại thảm hại. Trong lúc tranh đoạt Ninh Duy, anh thua. Mười năm sau đó, anh vẫn thua. Tôi thật không biết tự tin anh từ đâu tới, còn có mặt mũi ở trước mặt vợ anh nói tới chuyện này. Nếu như đơn giản là muốn chọc giận tôi, thì cái phương pháp này đã quá cổ lỗ sĩ rồi.”

Hạ Vân Sách mặc dù che đậy rất khá, nhưng Mạc Mộ Trầm vẫn thấy được khi cô nghe tên Ninh Duy, đáy mắt kinh hoảng thất thố.

“Hạ Vân Sách, cuộc sống cô như vậy rốt cuộc có mệt hay không?”

“So sánh với hiện tại thì tôi cảm thấy lúc trước mệt mỏi hơn một chút, một mực yên lặng thích anh, còn không bằng sớm đem anh thu vào tay. Anh có vui vẻ hay không, có thích hay không thì cũng không nằm trong phạm vi tôi suy xét, ít nhất đem anh buộc vào bên người tôi, thì tôi vô cùng vui vẻ. Người sống không ích kỷ một chút căn bản không sống nổi, quá cao thượng cũng không có ý nghĩa.” Hạ Vân Sách vừa nói vừa nhàn nhạt nhìn anh một cái, “Anh có thể đi đến phòng khách ngủ, cũng có thể ngủ trên giường tôi.”

Mạc Mộ Trầm cũng nhàn nhạt nhìn lại cô một cái, mở cửa phòng, xoay người đi ra ngoài.

Một khắc cửa kia đóng lại, sống lưng Hạ Vân Sách ưỡn thẳng tắp nhất thời sụp đổ.

Tay ở trong chăn nắm chặt thành quyền, khẽ run.

Kết hôn cũng người mình yêu nhiều năm, vốn phải là một chuyện rất đáng giá, rất vui vẻ, nhưng bọn họ tựa như không tốt đẹp như những gì đã nghĩ.

Hạ Vân Sách không hiểu tại sao mình lại biến thành bộ dáng như bây giờ, hướng về phía người mình thích nhất nói những lời tổn thương người đó.

Cô và Mạc Mộ Trầm giống như hai đối thủ căm thù lẫn nhau, không ngừng ở trong thân thể đối phương đâm đao, mỗi một đao cũng ác, cũng sâu đến vậy.

Đau đến không muốn sống, nhưng vẫn không chịu buông tha đối phương.

Hạ Vân Sách khó khăn nhắm mắt một cái, tắt ánh đèn bên trong căn phòng, từ từ nằm xuống tới.

**

Hôm sau.

Tần Dĩ Duyệt thật sớm đã thức dậy, ở đại trạch Hạ gia cô cũng không thể không biết xấu hổ mà ngủ nướng được.

Rửa mặt xong xuôi, liền xuống lầu vào phòng bếp, muốn cùng người giúp việc chuẩn bị bữa ăn sáng, lại bị người giúp việc từ chối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN