Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu - Chương 7: Ngoại trừ tôi, còn có ai dám lấy cô!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu


Chương 7: Ngoại trừ tôi, còn có ai dám lấy cô!


Ba người nói chuyện vài câu, một lúc sau Hạ Kiều Yến đặt chén trà xuống, “Bác trai, bác gái. Giờ cũng không còn sớm, không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa, con đi về trước.”

Lạc Minh Mị lập tức cười tủm tỉm nói: “Để cho Dĩ Duyệt tiễn con. Khu nhà mình buổi tối rất dễ lạc đường.”

“Vậy con không khách khí.”

Tần Dĩ Duyệt âm thầm véo Lạc Minh Mị một cái, nghiến răng nghiến lợi mà cầm thẻ ra vào đi ra ngoài.

Khu phố nhà cô đường đi ban ngày mà nói thì hơi phức tạp một tí Không quen đi đúng là dễ lạc đường.

Tần Dĩ Duyệt đi chậm hơn Hạ Kiều Yến ba bước. Thỉnh thoảng mượn đèn đường mờ vàng đánh giá bóng lưng Hạ Kiều Yến.

Cũng không biết Ông Trời có phải thiên vị Hạ Kiều Yến quá rồi hay không, ngay cả bóng lưng cùng sau gáy cũng so với người khác đẹp hơn mấy lần.

Hạ Kiều Yến đi trước đột nhiên dừng bước lại, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Tần Dĩ Duyệt.

Con người như thế, đứng dưới đèn đường, lập tức trở thành một tranh đẹp đẽ.

Tần Dĩ Duyệt thấy thế, không khỏi dừng bước.

Hạ Kiều Yến nhíu mày, “Tần Dĩ Duyệt, đừng quậy nữa. Kết hôn với tôi là được rồi.”

“Lý do?” Tần Dĩ Duyệt vừa bị cô mẹ nói chuyện một lần rồi, giờ lại nghe Hạ Kiều Yến nói như vậy, trên mặt ngược lại không có nhiều kinh ngạc.

“Ngoại trừ tôi, còn có ai dám lấy cô!”

“Anh có thể biến đi rồi.”

Hạ Kiều Yến tất nhiên không có đi. Ngược lại hướng Tần Dĩ Duyệt đi tới.

Tần Dĩ Duyệt không tự giác mà lui về sau hai bước.

Hạ Kiều Yến đến đứng trước mặt Tần Dĩ Duyệt.

Dáng người anh rất chói mắt, nhưng lời nói rất đáng bị ăn đòn.

“Tôi lớn lên vừa đẹp trai lại còn có tiền. Còn theo đuổi cô. Sau khi chúng ta kết hôn, tôi có thể đem công ty cổ phần tập đoàn Hạ thị trên danh nghĩa của tôi đều chuyển hết cho cô. Biến cô một giây sau trở thành người phụ nữ giàu có. Chuyện tốt như vậy, cô tìm chỗ nào?”

Tần Dĩ Duyệt khóe mắt nhịn không được giật giật, cảm thấy Hạ Kiều Yến hiện tại cùng hai lần trước và với Hạ Kiều Yến trên các phương tiện truyền thông như hai người khác nhau, căn bản không cùng là một người.

Cô từng nghe Tiểu An nói, Hạ Kiều Yến đi ký hợp đồng.

Hạ Kiều Yến gương mặt lạnh lùng, đem hợp đồng ném tới trước mặt đối phương, “Chia 4:6, tôi sáu cậu bốn, có ký hay không?”

Kết quả, mười mấy hợp đồng ép bức cứ như vậy ký rồi.

Mạng lưới internet cùng truyền thông đều đánh giá Hạ Kiều Yến là “Lãnh đạm, ít nói”, họp cũng sẽ không nói mấy chữ, thường xuyên mặt lạnh trầm mặc.

Một hội nghị bình thường là, “Bắt đầu!”, “Tan họp!”

Lời nói thêm càng thừa thải, một câu cũng không nói.

Nhưng hiện tại đứng tại trước mặt cô là Hạ Kiều Yến, tuyệt đối không giống như dạng người mà truyền thông nói.

Tần Dĩ Duyệt nhìn giương mặt đẹp mắt làm cho người khác tim đập thình thịch của Hạ Kiều Yến, nói: “Anh tốt như vậy, anh tìm ai không được, hết lần này tới lần khác tìm tôi làm gì?”

“Ai bảo đứa nhóc đáng ghét nhà tôi thích cô chứ, với tư cách là baba của nó, tôi đành cố mà hi sinh nhan sắc thôi.”

Tần Dĩ Duyệt nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được, “Biến đi!”

Hạ Kiều Yến thừa dịp lúc Tần Dĩ Duyệt tức giận, rất nhanh hôn một cái lên mặt cô.

Trước khi Tần Dĩ Duyệt kịp phản ứng, nhàn rỗi lắc lư bước đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Ngày mai tôi sẽ may cho cô váy cưới, sau khi váy may xong, sẽ cùng tôi kết hôn.”

Tần Dĩ Duyệt bị Hạ Kiều Yến không biết xấu hổ cho làm cho nản chí rồi.

Cô rõ ràng chỉ là một bác sĩ bình thườn của bệnh viện, làm sao lại hấp dẫn người đàn ông mà cả phụ nữ ở Tần thành đều muốn kết hôn chứ?

**

Từ khi bố mẹ trở về, cuộc sống sinh hoạt của Tần Dĩ Duyệt lập tức bay lên đỉnh cao.

Mẹ cô trước khi kết hôn là người làm bánh ngọt, sau khi kết hôn thì không đi làm, yên tâm ở nhà làm vợ, chú tâm chăm sóc Tần Dĩ Duyệt.

Khi Tần Dĩ Duyệt thành niên, mẹ sẽ đem tất cả sự quan tâm đặt ở trên người của bố cô.

Bố cô là kỹ sư kiến trúc, thường xuyên đi khắp nơi khảo sát.

Hai người mấy năm này thường xuyên xách vali đi, vừa đi là ba bốn tháng, thậm chí là nửa năm, phóng khoáng đến nỗi Tần Dĩ Duyệt không thể ngừng hâm mộ.

Được mẹ tỉ mỉ nuôi nấng hai ngày, thần sắc Tần Dĩ Duyệt tốt hơn nhiều.

Thứ hai đến văn phòng, Tiểu An gặp bộ dạng của cô làm kinh ngạc không thôi, “Chị Tần, mị lực của tình yêu lớn đến như vậy sao?”

“Em nói ai vậy, Mẹ của chị trở về rồi.” Tần Dĩ Duyệt nói xong, đặt một túi điểm tâm nhỏ cùng một lon sữa bò lên trên bàn Tiểu An.

“Thay em cám ơn dì nhé.” Tiểu An hai mắt tỏa ánh sáng mà bưng lấy điểm tâm nhỏ, mở miệng một tiếng mà bắt đầu ăn, vừa ăn bên cạnh không rõ mà hỏi thăm: “Umm, Hạ tổng với chị có quan hệ gì vậy, em rất tò mò đó.”

“Đừng hỏi chị chuyện ngoài công việc!”

“Nhưng em rất tò mò. Nghe nói Hạ tổng không gần nữ sắc, truyền thông nhiều như vậy cũng không có thành công chụp được hình ảnh Hạ tổng cùng phụ nữ ở cùng một. Anh ta rõ ràng nắm tay của chị, cái này không thể không tò mò sao!”

“Khi nào thích hợp chị sẽ nói. Tranh thủ thời gian đi chuẩn bị tư liệu đi.”

“Tuân mệnh tuân mệnh.” Tiểu An gật đầu như giã tỏi, “Ah, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên rồi, giáo sư Lâm bảo chị lúc làm việc đi lên văn phòng giáo sư một chuyến.”

“Có nói chuyện gì không?”

“Không nói, em đoán chừng là có liên quan đến bài giảng của ông ấy.”

“Chị biết rồi, tí nữa chị sẽ qua.”

“Vâng.”

Tần Dĩ Duyệt đem túi đặt đến chỗ mình, sau đó đi đến văn phòng của giáo sư Lâm.

Giáo sư Lâm tên là Lâm Chất, năm nay 32 tuổi, là sinh viên y khoa của đại học Harvard to lớn.

Đạt được học vị tiến sĩ về sau về nước tiến vào bệnh viện Nhã Đức, Làm trong lĩnh vực nghiên cứu mạch máu não.

Lâm Chất ở trong nước, nước ngoài nghiên cứu, anh hoàn toàn có thực lực để đến bệnh viện tốt hơn, nhưng anh vẫn cố ý ở lại bệnh viện Nhã Đức.

Bệnh viện Nhã Đức cũng bởi vì có sự gia nhập của ông, bảng xếp hạng toàn diện mấy năm nay cái thiện rất nhiều, hấp dẫn không ít bác sĩ chữa bệnh và nhân viên chăm sóc ưu tú làm người dự bị của bệnh viện.

Tần Dĩ Duyệt gõ cửa, “Giáo sư Lâm, xin chào, tôi là Tần Dĩ Duyệt.”

“Bác sĩ Tần, mời vào.”

Tần Dĩ Duyệt đẩy cửa đi vào.

Lâm Chất đưa lưng về phía Tần Dĩ Duyệt ở trước giá sách lấy cái gì đó, “Cô ngồi đó trước, tôi cần tìm một chút tư liệu.”

Tần Dĩ Duyệt ngồi vào trên ghế sa lon, chờ Lâm Chất giải quyết xong chuyện của mình.

Một lát sau, Lâm Chất đã đi tới.

Anh ta hào hoa phong nhã, lại thêm chút nho nhã của người đàn ông.

Lâm Chất cầm trong tay một quyển sách, “Quyển sách này cô lấy về xem đi.”

“Đây là…” Tần Dĩ Duyệt nhìn thoáng qua cũng biết là tài liệu y học bằng tiếng Anh.

“Đây là khái niệm mới nhất của mạch máu não, là chủ đề thứ tư của tôi. Mấy ngày nay tôi muốn sửa sang lại chi tiết của tư liệu, việc phiên dịch này cần cô hỗ trợ. Có khó khăn cho cô không?”

“Khó khăn thật ra không có. Chỉ là bên cạnh anh không phải có đội ngũ y tế cùng trợ lý từ công ty thiết bị y tế sao? Những việc phiên dịch này bọn họ có thể đảm nhiệm tốt hơn so với tôi.”

“Thẳng thắn mà nói, trước mắt tôi đối với năng lực của mấy người bên cạnh khá không hài lòng, nhưng cho họ trở về, sẽ có đám người khác được cử đến. Người mới đến có lẽ so với nhóm người trước còn tệ hơn, tôi tạm thời không có thời gian mạo hiểm như vậy.”

Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới Lâm Chất nói trực tiếp như vậy, cười nói: “Vậy tôi cũng không trì hoãn, tôi đúng là muốn tiếp xúc với chủ đề mạch máu não này.”

“Trở lại chủ đề cùng hội thảo này, tôi mang cô đến vài hội thảo nữa, quen biết tốt rồi, kỹ thuật cũng dễ dàng bồi dưỡng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN