“Không! Anh chờ một lát, tôi có thể giải thích!”
Bên cạnh có nhân viên thì thầm nói một câu: “Vừa giả vờ thê thảm, vừa ngủ với chồng chưa cưới của người khác, thật lợi hại.”
“Anh nói gì?” Dương Vũ buồn bực kêu lên một tiếng, trong đầu hoàn toàn rối loạn.
Người nhân viên này nhìn cô ta: “Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, lẽ nào còn là người khác vu oan hãm hại cô sao? Không có kỹ năng diễn xuất thì cũng thôi, không ngờ nhân phẩm của cô lại thấp kém đến vậy.”
“Anh!” Dương Vũ vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý: “Còn không mau đuổi bọn họ ra ngoài!”
Trợ lý kịp phản ứng, muốn hành động thì nhân viên của tổ đạo diễn đều đã đi rồi.
Dương Vũ tức giận đến rung cả người, nắm chặt lấy ga giường: “Mạn Nhu, cô thật độc ác!”
Cô ta vội vàng gọi điện thoại tới cho Lạc Phong, nhưng anh ta đang đau đầu vì chuyện ảnh chụp, tính tình lúc này tất nhiên không tốt lắm.
“Lạc Phong… Em rất sợ!” Dương Vũ lấy ra giọng điệu quen thuộc, khóc lóc làm nũng.
Nhưng người đàn ông này căn bản không có tâm trạng đâu mà dỗ cô ta: “Công ty đã phái người đi xử lý rồi, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn đâu. Nhưng trong thời gian tới, chúng ta vẫn không nên gặp mặt thì hơn.”
“Lạc Phong…”
“Được rồi, em đừng gây chuyện nữa!” Anh ta nghiêm mặt cúp máy, ngồi ở trong phòng làm việc và cảm thấy không biết phải giải quyết thế nào.
Bây giờ Mạn Nhu căn bản không nghe điện thoại của anh ta, thật không biết rốt cuộc cô muốn thế nào mà bằng lòng bỏ qua nữa.
Bỗng nhiên màn hình điện thoại sáng lên. Đó là tin nhắn gửi từ một số điện thoại lạ: “Muốn biết địa chỉ mới của Mạn Nhu thì lập tức đến quán cà phê đường Ngân Đông.”
Đây là tin nhắn của ai gửi tới vậy?
Lạc Phong không kịp suy nghĩ cẩn thận, lập tức chạy ra ngoài.
Tại phòng riêng trong quán cà phê.
Mạn Nhu và Phong Miên ngồi đối diện nhau, mùi cà phê thơm thuần khiết nhẹ nhàng lan tỏa trong không trung.
“Hắn tới rồi.” Phong Miên nhìn về phía cửa, lạnh giọng nói.
Cô muốn biết bước tiếp theo của Mạn Nhu sẽ làm gì.
Mạn Nhu thản nhiên “Ừm” một tiếng, tiếp tục xem tin tức trên điện thoại di động, không hề có ý nhìn Lạc Phong ở bên ngoài.
“Em không gặp à?” Ánh mắt cô vẫn nhìn gương mặt Mạn Nhu, vẻ đẹp trên người cô gái này đầy khoa trương mà lại bình thản, mê người giống như vòng xoáy vậy.
“Em không định gặp anh ta, chỉ muốn tăng chút thú vị cho trò chơi này mà thôi.”
Phong Miên cong môi cười nhạt: “chị còn tưởng em cố ý hẹn chị, không nghĩ là vì người đàn ông khác.”
“Không phải!” Ở trước mặt cô, Mạn Nhu vĩnh viễn không thể nén được tình cảm thật sự của mình. Nàng vừa hoảng loạn lại vừa khẩn trương giải thích, nghe giọng nói trầm lặng của cô, trái tim nàng lại đập chậm mất nửa nhịp.
“Vậy thì là gì?” Phong Miên tiến hành hỏi theo tuần tự, tay giữ lấy nàng, động tác ngang ngược: “Nói.”
“…Em chỉ muốn gặp chị.” Mạn Nhu chưa từng nói với ai như vậy. Khác với ở trước ống kính máy quay, nàng nói xong mấy từ này thì gương mặt đã đỏ bừng, trái tim đập thình thịch.
Cho dù nàng rất xấu hổ nhưng mỗi từ đều rất chân thành.
“Vậy sao em ngồi xa thế?” Đôi môi mỏng của Phong Miên khẽ nói rồi đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Mạn Nhu, ôm lấy vai của nàng.
Mạn Nhu ngoan ngoãn dựa ở trong ngực cô, cười tươi.
Từ góc độ của bọn họ có thể thấy rõ ràng tình hình trong đại sảnh, thấy Lạc Phong đang ngồi lo lắng chờ đợi. Bao nhiêu lần nàng thức trắng đêm chờ anh ta, khi trái tim chân thành của nàng bị anh ta giẫm đạp trên mặt đất, nàng ngu xuẩn như vậy đấy.
Đại khái khi đó Dương Vũ đang nằm ở trên giường của anh ta!
Phong Miên nhìn người phụ nữ bên cạnh, im lặng không nói.
“Có phải em quá ngây thơ không?” Mạn Nhu từ trong lòng ngẩng đầu hỏi.
“Ừ” Phong Miên nghiêng đầu nhìn gương mặt của nàng. Không thể không nói cách làm của nàng giống như một đứa trẻ, nhưng cô có thể thấy được quyết tâm của nàng.
“Nhưng chị cảm thấy người phụ nữ trẻ con như vậy càng thích hợp với chị hơn.” Phong Miên tự nhiên cầm cốc cà phê trên bàn lên.
Mạn Nhu khẽ nói: “Đó là của em…”
Phong Miên vẫn uống, nhìn dấu môi đỏ mờ nhạt trên miệng cốc nói: “Đây có tính là hôn gián tiếp không?”
Mạn Nhu xấu hổ, gò má ửng hồng, dường như đã hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của cô, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của cô.
Phong Miên không do dự nữa, nghiêng người cúi đầu. Người phụ nữ này dường như là kiếp nạn đã định sẵn trong cuộc đời cô. Vừa gặp được nàng là cô rất khó có thể khống chế bản thân không tới gần nàng, không ôm nàng được.
Cô làm sao nỡ nhìn người vợ yểu điệu của mình bị đám người rác rưởi kia bắt nạt được. Chỉ có thể là Mạn Nhu bắt nạt bọn họ thôi!