Cô Vợ Ảnh Hậu - Chương 24: Được Cưng Chiều
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Cô Vợ Ảnh Hậu


Chương 24: Được Cưng Chiều


Chiếc xe dừng lại ở ven sông, mái tóc dài và chiếc váy của Mạn Nhu đung đưa theo gió, sắc mặt đỏ ửng, Phong Miên cởi chiếc áo khoác vest ra choàng lên vai Mạn Nhu, tay cô cũng ôm nhẹ vai Mạn Nhu.

“Bà Phong, xin mời lên thuyền.”

Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn cô, để lên tay đang đưa về phía nàng của cô một cách dịu dàng.

“Không ngờ ngắm cảnh đêm từ trên thuyền lại đẹp đến thế.”

Hàng nghìn ngọn đèn đang xếp chồng lên nhau, màn đêm cứ như một bức màn lấp lánh những ngôi sao sáng, Mạn Nhu dựa vào lan can, tận hưởng cảnh đêm.

Trên thuyền đang phát những bản nhạc jazz, Phong Miên đứng bên trái nàng hơi cau mày: “Vẫn chưa đủ.”

“Cái gì?”

Mạn Nhu nhìn cô với vẻ đầy kinh ngạc, giây tiếp theo liền bị cô ôm vào lòng, sau đó trên bầu trời bắn ra những chùm pháo hoa, nàng phát hiện ánh mắt của người phụ nữ trước mặt tràn đầy ý nghĩ sâu sắc.

“chị muốn em nhớ mãi cảnh đêm nay, cũng phải nhớ đến chị.” Sự thâm tình triều mến của cô đã in sâu vào trong mắt Mạn Nhu.

Mạn Nhu mỉm cười, nhẹ nhàng để đầu lên lòng ngực của cô: “Em sẽ nhớ trong lòng những thứ chị đã tặng cho em tối nay.”

Sự bá đạo của cô, sự chu đáo của cô… Còn có nụ hôn triền miên của cô.

Trong ánh mắt nhìn nhau của họ tràn đầy vẻ trân trọng và yêu thích dành cho đối phương.

“Phong Miên, chị hãy đợi em, em nhất định sẽ đứng trên vị trí có thể sát cánh cùng chị để ngắm nhìn thế giới phồn hoa này”.

Trong lòng Phong Miên cũng đang mong chờ ngày đó, đồng thời muốn nhìn xem cô vợ nhỏ của cô khiến đôi nam nữ cặn bã đó có kết cục gì.

Trong lúc Mạn Nhu đang tận hưởng những giây phút hạnh phúc thì Dương Vũ đang nổi giận ném đồ trong nhà.

Để có xuất diễn “Niên Hoa”, cô đã hao tốn biết bao nhiêu tâm sức, dựa vào đâu Mạn Nhu có thể diễn vai nữ số hai nhưng cô lại không tài nào ngăn cản được, đều tại Lạc Phong vẫn còn quan tâm đến Mạn Nhu mới gây ra tình hình như ngày nay.

Tiếng bước chân ở phía sau dừng lại, Dương Vũ xoay người lại rồi nhìn vào Lạc Phong với vẻ nước mắt lưng tròng: “Anh còn đến đây làm gì?”

“Tất nhiên là đến xem bảo bối của anh rồi.” Lạc Phong đưa một hộp quà được đóng gói đẹp mắt lên: “Dây chuyền lần trước em thích đây, mau đeo thử đi.”

“Em đã có rất nhiều dây chuyền rồi.” Dương Vũ không hề nể tình, cô rất rõ những món quà nhỏ này chỉ là chiêu trò Lạc Phong dùng để an ủi cô mà thôi.

“Vậy em còn muốn gì? Anh đi mua liền! Cho dù em muốn ngôi sao trên trời thì anh cũng sẽ hái xuống cho em.” Lạc Phong nói xong bèn ôm chầm lấy Dương Vũ, hôn nhẹ vào cổ cô.

“Anh biết rõ em muốn gì mà!” Dương Vũ hừ một tiếng: “Những chuyện Mạn Nhu đã làm đều đang ra oai với em, cô ta muốn cướp anh đi!”

“Ngốc à, anh mãi mãi thuộc về em, đừng nghĩ bậy, sẽ không tốt cho đứa bé đâu.”

Lạc Phong vỗ nhẹ vào lưng Dương Vũ nhưng không biết rằng người phụ nữ trong lòng đã chuẩn bị sẵn một màn kịch hay, chờ đợi khiến Mạn Nhu mất mặt.

Nếu Mạn Nhu có được xuất diễn nữ số hai cũng không sao, nếu cô ta đã quyết định như vậy, Dương Vũ cũng không phải dạng vừa, dù sao thì bây giờ cô nổi tiếng hơn Mạn Nhu gấp mấy lần, muốn gây rắc rối cho Mạn Nhu là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sau khi Lạc Phong bị ép phải đồng ý cho Mạn Nhu diễn xuất vai nữ số hai, Mạn Nhu được mời đến bữa tiệc khai máy của đoàn làm phim.

“Mạn Nhu, chị đến rồi.” Chị Hy dừng xe ở trước cửa biệt thự bèn nhìn thấy Mạn Nhu mặc bộ đồ thể thao đơn giản đang bước xuống bậc thang, cô bỗng chốc cau mày: “Em định mặc như vậy đi à?”
“Phải đấy.” Mạn Nhu nhìn vào cách ăn mặc của mình, trang nhã tự nhiên, không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Phong Miên vừa đúng lúc bước ra nghe được cuộc đối thoại của hai người

“Đi theo chị.” cô nắm nhẹ tay của Mạn Nhu bước vào phòng treo đồ mà cô đặc biệt chuẩn bị cho Mạn Nhu: “Em không thích những thứ này sao? Vậy chị cho người chuẩn bị lại.”

“Không phải, quần áo ở đây rất đẹp, chỉ là em không muốn quá phô trương thôi.” Mạn Nhu vội vàng ngăn cô lại và giải thích.

Phong Miên cau mày: “Khuôn mặt xinh đẹp như thế đã đủ phô trương rồi, bất kể em mặc gì cũng chỉ làm màu cho em mà thôi, vốn không tài nào che đi ánh hào quang của em.”

Những lời âu yếm của cô chan chứa ma lực mê hoặc lòng người khiến hai gò má của Mạn Nhu đỏ ửng lên: “Nếu Tổng giám đốc Phong đã nói vậy, chị chọn một bộ giúp em đi?”
Vốn Mạn Nhu chỉ thuận miệng nói, không ngờ Phong Miên thực sự chọn giúp , một chiếc váy lệch vai màu vàng nhạt, từ cổ áo đến thắt lưng được đính những viên kim cương tinh xảo, được làm từ nhà thiết kế JUDI ở nước ngoài.

“Thử xem.”

Mạn Nhu nghe lời mặc vào rồi kết hợp với một đôi giày cao gót màu trắng, khí chất cả người được cải thiện hơn nhiều.

“Rất đẹp.” Phong Miên tự tay đeo một sợi dây chuyện bạc cho nàng, không có quá nhiều trang trí, trong Mạn Nhu có vẻ gần gũi hơn.

“Không ngờ mắt thẩm mỹ củ Tổng giám đốc Phong tốt đến vậy!”

“Bởi vì em đẹp nên mắt thẩm mỹ của chị mới tốt đến vậy.” Mắt khẽ di chuyển rồi ôm Mạn Nhu vào lòng, khẽ nâng cằm nàng lên và hôn lên môi nàng: “Vẻ đẹp của em khiến chị không tài nào khống chế được… Chị có thể không đến công ty, chúng ta…”
Mạn Nhu tựa như một đóa hoa bách hợp thuần khiết chóm nở, trên mặt nàng xuất hiện nét đỏ ửng và nghênh đón nụ hôn của cô một cách dịu dàng.

“Nhưng chị là Tổng giám đốc của Đại Thiên, không thể…”

Phong Miên đưa tay vuốt ve mái tóc dài của , đè nén lại du͙ƈ vọиɠ trong lòng: “Vậy, tối nay gặp ở nhà…”

“…Vâng” Mạn Nhu đáp lại, ánh mắt ngượng ngùng chan chứa ý cười, nàng khoác vào tay của Phong Miên cùng bước ra biệt thự, hai người quả thật là một tổ hợp mĩ nữ, sự điềm tĩnh của Mạn Nhu kết hợp với sự bá đạo của Phong Miên, sự xứng đôi đến tột cùng này tuyệt đối là kiệt tác của ông trời!

Chị Hy không kìm được ngưỡng mộ: “Thật đúng là trời sinh một cặp, nếu có kịch bản phù hợp mời hai người xuất diễn, phòng vé chắc chắn sẽ mua may bán đắt.”
“Đi thôi.” Mạn Nhu mỉm cười lên xe.

Họ vội chạy đến đoàn phim, bọn phóng viên cũng nghe tin mà chạy đến.

Trước khi Mạn Nhu bước xuống xe thì họ đã bao vây lại: “Mạn Nhu, cô vắng lặng hai năm, sao lại đột nhiên trở về vậy, có phải liên quan đến sự bất hòa với Lạc Phong không?”

“Mối quan hệ giữa cô và Dương Vũ như thế nào? Sao này chung một đoàn phim có cảm thấy khó xử không?”

Mạn Nhu không lên tiếng trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà chỉ lễ phép vẫy tay với các phóng viên, sau đó bước vào cửa chính khách sạn, đây mới là phong thái của Ảnh hậu!

Sự tao nhã dịu dàng của nàng vô cùng đẹp mắt trong ống kính, tựa như nàng tiên bước ra từ giấc mơ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Sau khi gặp mặt với từng nhân viên trong đoàn phim, đạo diễn Trần bước về phía Mạn Nhu: “Chào mừng sự gia nhập của cô.”
“Cảm ơn đạo diễn Trần đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ dốc hết sức diễn giải nhân vật này.”

Vào lúc Mạn Nhu gặp mặt với những người trong đoàn phim, trong phòng làm việc Tổng giám đốc Đại Thiên, Phong Miên đã ban hành một mệnh lệnh: “Sắp xếp vệ sĩ bí mật bảo vệ Mạn Nhu, không được để bất kỳ nhân viên nào khả nghi có cơ hội tiếp cận cô ấy.”

Cô hiểu rõ hơn ai hết về những âm mưu trong giới này.

Mạn Nhu diễn nhân vật này sẽ trở thành cái gai trong mắt của một số người.

Vào lúc Mạn Nhu đã gặp mặt đạo diễn, chuẩn bị vào chỗ ngồi thì có vài diễn viên nghi ngờ sự chân thành của nàng: “Không lẽ lại muốn hãm hại đoàn phim nữa à? Chuyện mạo danh thay thế lần trước đã đủ tồi tệ rồi.”

“Nói ít vài câu đi, người ta dù sao cũng là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Giải trí Huy Hoàng, có người chóng lưng đấy! Muốn ai đó biến mất trong giới giải trí là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Cách đó không xa, Dương Vũ trông ngóng mọi thứ với vẻ đầy khinh bỉ: “Mạn Nhu, dù cô có được vào đoàn phim thì sao, vẫn định sẵn bị tôi giẫm dưới chân mà thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN