Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Ám
Chương 11: Bướu thận
– Kẹp nó lên.
– Đúng rồi, giữ yên như vậy.
Từng động tác của cô nhanh như chớp, chuẩn xác đến nỗi các vị bác sĩ trong phòng và đang đứng ở trên đều kinh ngạc đến khó tả. Quả nhiên, bàn tay thần trong giới y học ra tay thì không có gì là không thể.
Lâm Vân Du bình tĩnh đến lạ thường, tay nhanh nhẹn đưa vào vùng ổ bụng vừa mở của bệnh nhân, tay còn lại nhận lấy cái kéo từ tay trợ tá.
Máu từ bên trong chảy ra nhưng vẫn không ngăn được bàn tay sớm đã lạnh đi vì máu của cô.
Cô nắm lấy một bên thận của bệnh nhân xem xét. Đây là ca phẫu thuật khó, nó và ca phẫu thuật đầu tiên khi cô về nước cũng tương đương kẻ chín người mười với nhau. Đều phải nhất quyết tập trung cao độ.
– Vị trí bướu ở bên thận trái.
Nhìn bướu thận khoảng hơn 3cm, cô chỉ lắc đầu, bướu thận- nói đúng hơn lúc này là ung thư thận. Nếu người của bệnh viện không sớm liên lạc với cô thì bệnh nhân này chắc chắn sẽ chết một khi bệnh di căn đến những nơi khác như gan, phổi, xương, não.
– Huyết áp tuột.- Một vị bác sĩ khác báo cáo.
– Tìm cách kéo lên ngay.- Lâm Vân Du vừa nói vừa tiến hành cắt bỏ thận. Động tác nhanh vô cùng.
– Ổn rồi.- Vị bác sĩ vừa nãy lại báo cáo.
Cô cầm lấy một bên thận có bướu đã được cắt bỏ còn dính đầy máu để lên một cái khây đã chuẩn bị sẵn. Rồi tiến hành những bước cuối cùng.
– Người đó là bác sĩ Lâm hả?
– Đúng. Còn trẻ nhưng giỏi thật.
– Nghe đâu ca phẫu thuật này do bác sĩ Lâm tự mình trả tiền đấy.
– Ca này không dưới 2 triệu đô đâu.
– Nhiều thế cơ à?
Ca phẫu thuật vừa đi ra những vị bác sĩ lúc nãy bên ngoài đứng xem hoặc ở bên trong liền có một trận bàn tán. Trên mặt ai cũng đầy vẻ cảm thán. Suốt bốn tiếng trong phòng phẫu thuật nhưng trên mặt mọi người không có gì là mệt mỏi, ngược lại rất hăng hái mà bàn tán xôn xao về vị bác sĩ mổ chính Lâm Vân Du đó.
Lạc Thiên đứng từ xa chỉ khẽ cười rồi quay lưng bỏ đi. Anh muốn biết cô sống thế nào, muốn hỏi cô khỏe không? Nhưng anh chỉ có thể đứng từ xa cho dù người làm sai, người có lỗi không phải anh. Hôm nay, anh đã thấy một Tiểu Du như thế nào trong phòng phẫu thuật. Một Tiểu Du chói lóa trong bộ blu xanh, một Tiểu Du được người ta tung hô như thần thánh.
Lâm Vân Du ngồi trên chiếc tàu điện ngầm đến tỉnh X, cô nhìn ra cửa sổ mà đắm chìm cùng phong cảnh. Chiếc tàu điện chạy với tốc độ cao khiến mọi vật đều bỏ lại phía sau. Cô khẽ cười rồi nhắm mắt nghĩ ngơi. Từ lúc về cô đã mất khá nhiều thời gian cả ngủ cũng không tốt, giờ hai mắt cứ muốn nhắm lại. Mà thật thì cô cũng đang rối bù đầu đây, thanh toán xong tiền viện phí tài khoản của cô chẳng còn bao nhiêu hết. Chẳng lẽ đi xin tiền anh trai, nhục mặt chết đi được.
Lạc Thiên ngồi trên ghế nhìn ra ngoài trong mắt đầy ưu tư. Đời nay cô và anh đã chọn cho mình hai ngã rẽ khi đứng trước ngã ba, cô chọn cứu người còn anh chọn cách hại người. Nhìn đi nhìn lại hai người vẫn không hề có điểm tương đồng. Cô là ánh náng chói chang còn anh chỉ là màn đêm u tối.
– Tổng giám đốc, Từ tiên sinh đang đợi ngài bên ngoài ạ.
Trợ lý Dự từ bên ngoài đi vào báo cáo.
Lạc Thiên khẽ cười, nhanh thật đấy. Anh mới vừa thả một miếng mồi đã mò tới, rất có lòng tham. Tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, tỏ ra rất hứng thú.
– Mời vào đây.
Trợ lý Dự nhanh chóng đi ra, chưa đầy hai phút đã có một người đàn ông trung niên đi vào bộ dạng rất ung dung, ông ta nhìn anh rồi mỉm cười rất tươi.
– Từ tiên sinh, thật vinh dự khi ông ghé thăm Toàn Cầu Group của tôi.
Lạc Thiên cũng mỉm cười nhưng là nụ cười lạnh đầy tính chất giảo hoạt. Đối với kẻ tham, anh bắt buộc phải tham hơn họ. Từ Đông có ý định lật đổ “người phụ nữ thép” trong giới kinh doanh tất nhiên phải tìm cho mình những đồng minh vững chắc trong đó có anh. Nhưng tiếc quá anh không có hứng thú hợp tác với một kẻ chỉ có lòng tham chứ không có gì như ông ta, nếu có đấu anh muốn một mình thử sức với “người phụ nữ thép” ấy. Mà tiếc thật, nghe nói cô ta từ lâu đã ít quan tâm đến chuyện của tập đoàn, một tay đều do trợ lý Dương Khải Sâm lo liệu và hiện giờ kẻ có thể đấu với anh chỉ có Tôn Hạo của tập đoàn Tôn gia còn lại những kẻ khác chỉ như cỏ dại ven đường.
– Lạc tiên sinh, đã quá lời rồi.
– Mời ngồi, mời ngồi.
Lạc Thiên khẽ quan sát thái độ của ông ta, trên môi anh vẫn in đậm nét cười.
– Tôi sẽ không làm mất thời gian quý báu của Lạc tiên sinh, nên sẽ vào thẳng vấn đề. – Từ Đông dừng lại quan sát anh rồi nói tiếp. – Chúng ta hợp tác đi.
Lạc Thiên như muốn cười thành tiếng nhưng anh cố nhịn lại mà tỏ ra ngạc nhiên.
Từ Đông lại quan sát anh nhưng ông không thấy gì ngoài sự ngạo mãn trong mắt của con người này cả. Có phải chăng con người này che giấu rất giỏi cảm xúc lẫn suy nghĩ.
– Tôi muốn lẫn đỗ Trình Ký Bình.
– Là người phụ nữ trong truyền thuyết thà đốt tiền chứ không đầu tư vào những chuyện vô bổ sao?
Lạc Thiên gặn hỏi cho dù trong lòng sớm đã có đáp án nhất định. Trình Ký Bình người phụ nữ tài giỏi tuy nhỏ tuổi hơn anh nhưng đã có một sự nghiệp huy hoàng, thường được người khác tung hô với biệt danh “người phụ nữ thép”, cô ta là kẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nếu kẻ nào đụng đến cô ta chỉ có nước chết thê thảm, không chừng bị cô ta nhai cả xương luôn ấy chứ. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Tiểu Du của anh tốt nhất.
– Từ tiên sinh định làm gì, trước khi hợp tác tôi muốn có một hướng đi chắc chắn? -Lạc Thiên nhấp một ngụm trà, tay đặt trên thành ghế nhịp nhàng từng nhịp hòa với làng khói trà bay lên.
– Tôi muốn $#@^^€£¥₩@$^&*&…
Đợi Từ Đông đi rồi nụ cười của Lạc Thiên cũng tắt ngầm đi, anh nhẹ lấy chiếc kẹp cà vạt màu vàng ra khỏi áo, ngồi mân mê một lúc rồi bấm nhẹ một nút nhỏ ở đó. Chiếc kẹp cà vạt nhanh chóng nổi lên một ánh đỏ phát lại hết cuộc trò chuyện lúc nãy của hai người. Lạc Thiên khẽ nhếch môi cười.
Anh nhanh chóng gọi trợ lý Dự vào.
– Tổng giám đốc gọi tôi có chuyện gì không ạ?
– Gửi cái này cho trợ lý Dương bên Trình thị, chắc chắn họ sẽ cần đến. Nhất định phải đưa tận tay trợ lý Dương.
Anh đưa chiếc kẹp cho trợ lý Dự. Kỳ này anh có phim để coi rồi. Không biết Trình thị sẽ xử lý như thế nào?
Từ Đông quả nhiên sập bẫy của anh, anh chỉ thể hiện một chút rằng bản thân mình có lòng tham. Đi chèn ép mua lại các tập đoàn lân cận vậy là ông ta mò đến, nhưng ông ta lại không biết anh và Dương Khải Sâm có mối giao tình vô cùng tốt. Anh làm sao chịu để cho bạn mình gặp khó khăn được.
Xem ra sắp tới thành phố E có biến rồi, anh chỉ cần ngồi xem là được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!