Cô vợ bảo bối của tổng tài
Đến thăm nhà
Đây là một căn nhà tuy không sang trọng như biệt thự nhưng cũng có quy mô rộng rãi.
Từ sáng, họ đã tất bật chuẩn bị để đón cậu con rể tương lai của mình.
Lương gia có hai đứa con gái ruột là chị em song sinh, họ giống nhau như hai giọt nước, hai cô con gái đều xinh đẹp đến động lòng người. Nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Cô em xảo trá, mưu mô, dùng thủ đoạn để dụ dỗ đàn ông – lương mộc Diệp, Mộc Diệp đã câu được một con cá lớn, đó chính là tổng tài của tập đoàn Thịnh Hồng – Trần Xuân Nguyên. Nhờ tài ăn nói nên đi đâu cũng được mọi người yêu quý, đặc biệt cùng là con ruột nhưng cha mẹ lại yêu quý cô em
Lương Đàm Khánh Ly – người con gái thứ nhất của Lương gia, cô hiền lành tốt bụng, nhưng luôn bị lu mờ bởi người em gái của mình, mọi thành tích khi còn đi học của Mộc Diệp đều bị Mộc Vân cướp hết.
– “Lương Đàm Khánh Ly, mày làm gì mà giờ này con trên đó, mau xuống đây phụ giúp đi, mày tưởng mày là tiểu thư sao?”. Mẹ cô đứng từ dưới lầu gọi lên.
Khánh Ly nghe mẹ nói vậy thì ngừng bút lại, cô có ước mơ trở thành thiết kế thời trang nhưng Lương gia không cho phép, những thiết kế của cô rất đẹp và bắt mắt. Mộc Nhiên buộc mái tóc dài đến hông của mình lại, mái tóc có màu hạt dẻ trông cô giản dị nhưng lại rất đẹp. Cô đi xuống nhà, đã quá quen với những lời ghẻ lạnh của mẹ mình cô không quan tâm gì đi thẳng xuống bếp.
Mẹ cô lên phòng Mộc Diệp:”Con gái, con thật xinh đẹp”.
Mộc Diệp nhướn người, đó là điều đương nhiên, tóc tai được làm kĩ càng, trên người toàn quần áo hàng hiệu, sao lại không xinh đẹp được.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, cha Lương đã đi làm về.
Lúc này một chiếc xe Lamboghini đậu trước cổng nhà họ Lương, một người đàn ông với âu phục đen bước xuống, trông anh rất thu hút nhưng lại lạnh lùng, khó gần, trên người luôn có hơi thở nguy hiểm, người đàn ông này tựa hồ rất bí ẩn. Anh chính là Trần Xuân Nguyên, người mà chỉ cần nhắc đến tên ai cũng phải khiếp sợ.
– “Nguyên, anh đến rồi, mau vào trong đi”.
Nguyên gật đầu rồi khoác eo Mộc Vân đi vào bên trong.
– “Bác trai, bác gái, cháu là Trần Xuân Nguyên, bạn trai của Mộc Diệp”. Anh nói, hôm nay đến đây để xin cưới Mộc Diệp.
Cha Lương gật đầu, có cậu con rể như vậy thì chuyện của công ty ông dễ giải quyết rồi.
Anh ngồi xuống ghế sofa, Mộc Diệp ngồi cạnh bên.
– “Cha mẹ, cơm đã chuẩn bị xong rồi”. KHánh Ly lên nhà nói với cha mẹ cô.
Giọng nói nhỏ nhẹ, yêu kiều của người con gái vô tình lọt vào tai anh, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, sao hai người con gái của Lương gia lại giống nhau đến thế?
Mẹ Lương thấy vậy liền cười, nói:”À, nó là em song sinh của Mộc Diệp, thôi, đến giờ rồi chúng ta xuống ăn cơm tối thôi”.
Mọi người đi xuống phòng bếp dùng cơm, KHánh Ly vẫn như mọi ngày đợi cả nhà ăn xong thì mới được ăn, cô phải ăn cùng những người làm của Lương gia.
Không ai quan tâm đến điều đó, mẹ Lương gắp thức ăn vào chén cho anh, nhưng anh không thèm động đũa, những món ăn này làm sao anh có thể ăn được. Cha Lý thì có ngồi bắt chuyện với anh, những chuyện ông nói toàn về công ty. Trần Xuân Nguyên cười lạnh, anh biết thừa ông ta muốn gì.
“Tít…tít…tít…” Là điện thoại của anh, Trần Xuân Nguyên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, ông bà không vì hành động của anh mà tức giận.
Khi đi qua chỗ nấu nướng để vào nhà vệ sinh anh bắt gặp hình ảnh của khánh Ly, mái tóc bung xõa tự nhiên, cô đang ngồi vẽ những bộ váy mà cả đời này cô chẳng bao giờ được đụng đến.
Ánh mắt anh nhìn thoáng qua rồi bước vào nhà vệ sinh.
– “Có chuyện gì? Nói nhanh lên một chút”.
Thư kí Hoàng nói:”Trần tổng, chúng ta bị lừa rồi, bên công ty chúng ta vừa hợp tác đã ôm tiền bỏ chạy”.
– “Cho chúng chạy, càng xa càng tốt, đừng để tôi bắt được”. Khi nói ra câu này ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trần Xuân Nguyên cất điện thoại bước ra ngoài, cô vẫn ngồi đó im lặng nhìn thiết kế của mình.
– “Tôi muốn hôn lễ này tiến hành nhanh hơn, ngày kia sẽ tổ chức,Lương gia không cần chuẩn bị gì đâu”.
Ông bà Lương gật đầu lia lịa, cười không khép được miệng.
Anh đứng dậy ra về, Mộc Diệp đi theo anh ra xe.
Cô ta ôm lấy anh, bộ ngực cạ vào tay anh:”Nguyên, em muốn”. Giọng đúng là yêu tinh câu hồn.
Anh không biểu cảm gì, kéo cô lên xe, cởi bỏ quần áo trên người mình ra, Mộc Diệp dâm đãng tự vuốt ve cơ thể mình. Rất nhanh trong xe đã có nhiều tiếng rên rỉ dâm đãng lẫn với tiếng thở dốc của đàn ông.
Ngày hôm sau, TRần Xuân Nguyên đi thử váy cưới cùng Mộc Diệp. Trong lúc anh đang thay đồ, điện thoại để ở ngoài rung lên, Mộc Vân lén đọc tin nhắn của anh.
Nội dung:”Trần tổng, công ty phá sản rồi”.
Cô ta ngạc nhiên, bình tĩnh xóa tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống.
– “Nguyên, em mệt rồi, chọn đại một bộ rồi chúng ta về đi”.
Anh gật đầu rồi lái xe đưa cô ta về, thư kí Hoàng gọi cho anh:”Trần tổng, công ty bên đó phá sản rồi”.
Anh cười lạnh rồi lái xe đến công ty.
Mộc Diệp về đi lên phòng, cô ta suy nghĩ kế sách khác, hắn ta đã phá sản, cô không thể ngu ngốc lấy hắn được.
Mộc Diệp đi ngang qua phòng Khánh Ly, cô ta vô tình thấy một bản vẽ được để trên giường, hiện đang có cuộc thi bên Mỹ, nếu cô ta cầm bài này đi thi rồi để Khánh Ly lấy Trần Xuân Nguyên thay mình là được rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!