Bạch Lăng Diệp chỉ có thể đứng dậy tiễn anh ra khỏi phòng.
Vừa quay người chuẩn bị đóng cửa thì Bạch Lăng Diệp bắt gặp ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Lăng Hạo Thiên, cô nhìn anh hỏi: “Viện trưởng Lăng, có chuyện gì mà anh nhìn tôi chằm chằm vậy?”
Lăng Hạo Thiên ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, hỏi: “Lăng Diệp à, bữa tối hôm nay cô ăn có ngon miệng không?”
Bạch Lăng Diệp ho khan hai tiếng rồi vội chuyển chủ đề: “Viện trưởng Lăng, đã muộn vậy rồi, anh còn chưa trở về sao? Hay hôm nay anh định ở lại trực đêm thế?”
Biết cô đang chuyển chủ đề, Lăng Hạo Thiên cũng không tiện trêu cô nữa, đành cười nói: “Thôi tôi không trêu cô nữa, tôi cũng đang chuẩn bị đi về đây, tạm biệt!” Lăng Hạo Thiên nói xong liền vẫy tay tạm biệt với cô rồi rời khỏi bệnh viện.
Bạch Lăng Diệp tiễn Lăng Hạo Thiên về xong liền quay trở lại phòng làm việc, cô cần hoàn thành một số hồ sơ bệnh án.
Xem tài liệu một lúc, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười giờ, cô cần phải đi xem lại tình trạng mấy bệnh nhân của cô trước khi họ đi ngủ.
Đến trước cửa phòng bệnh của Trần Nhã Tịnh, cô đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bà, cô gõ gõ cửa sau đó mở cửa bước vào.
Trong phòng có mấy bác gái đang ngồi nói chuyện, Hàn Trạch Dương ngồi ở một góc ghế sô pha yên lặng làm việc.
Thấy người bước vào là Bạch Lăng Diệp, Trần Nhã Tịnh ngẩng đầu mỉm cười nói: “Là Lăng Diệp à, mau mau lại đây ngồi đi!” Bà vừa nói vừa vẫy tay với Bạch Lăng Diệp ý bảo cô lại ngồi bên cạnh mình.
Bạch Lăng Diệp ngại ngùng nhìn mấy người trong phòng, khách sáo từ chối: “Dạ, không cần đâu ạ! Cháu chỉ tới thăm bác chút thôi, nếu bác có khách thì cháu đi đây ạ!”
“Ai da đều là người quen cả, con có gì phải ngại chứ, giới thiệu với con đây là thím Trương và dì Hà, bọn họ ở dưới lầu khu chung cư chúng ta sống!”
“A! Hóa ra là vậy, con chào thím Trương, chào dì Hà, nhà con mới chuyển đến chung cư vẫn mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn!” Bạch Lăng Diệp lễ phép chào hỏi với hai người.
“Đây chính là bác sĩ Bạch mà bà mới nhắc tới sao? Con không cần khách sáo như vậy đâu, mau lại đây ngồi đi!” Thím Trương mỉm cười kéo cô tới ghế ngồi.
“Đúng vậy, đây chính là bác sĩ Bạch tôi vừa nhắc tới với mấy bà, nhà con bé mới chuyển tới ngay cạnh nhà tôi.” Trần Nhã Tịnh vừa nói vừa nhìn Bạch Lăng Diệp.
“Ôi chao, đúng là một cô gái xinh đẹp lại tài giỏi mà!” Dì Hà lên tiếng khen ngợi cô, vừa nói bà vừa nhìn chằm chằm vào cô.
“Dì nói vậy sẽ làm con ngại đó ạ!” Bạch Lăng Diệp mỉm cười nhìn bà nói.
“Có gì phải ngại cơ chứ, mà con có người yêu chưa vậy, nếu chưa có thì để dì giới thiệu cho con vài người!” Nói đến đây, cái tính thích làm bà mối của bà lại nổi lên.
“Đúng vậy, Dì có một người cháu trai rất được, hay là để dì giới thiệu nó cho cháu!” Thím Trương cũng liền tiếp lời.
Trần Nhã Tịnh nghe vậy liền ngồi bật dậy lườm lườm hai bà: “Hai người đang làm cái gì vậy hả? hai người tới để thăm tôi hay là tới để làm bà mối vậy hả?” Biết vậy bà đã không giới thiệu cô cho hai người này, bây giờ thì hay rồi, họ còn muốn cướp con dâu tương lai của bà nữa chứ.
Lúc này Hàn Trạch Dương đang ngồi trong góc chăm chú làm việc bỗng nhiên đứng dậy đi tới cạnh giường nhìn mẹ anh, “Cũng đã muộn rồi, mẹ nên nghỉ ngơi rồi, để cháu tiễn hai dì về!”
Trần Nhã Tịnh thấy vậy liền gật gật đầu: “Ừm, mẹ cũng thấy hơi mệt rồi, con tiễn hai dì về giúp mẹ!” Nói xong bà liền nằm xuống kéo chăn lên đắp.
Dì Hà và Thím Trương đành bất đắc dĩ đứng dậy, người ta đã có ý đuổi khách, chẳng lẽ hai người còn mặt dày mà ở lại sao?
Trước khi ra khỏi cửa, thím Trương còn nhìn Bạch Lăng Diệp nói: “Con nhớ đó, khi nào con có thời gian rảnh thì tới tìm dì, dì sẽ giới thiệu cháu trai dì cho con!”
Bạch Lăng Diệp ngại ngùng không biết nên nói gì cho phải, tại sao mấy người lớn lại thích đi ghép đôi như vậy chứ.
Hàn Trạch Dương nhanh chóng đưa tay mở cửa rồi nói: “Cũng đã muộn rồi, để con đưa hai người về!”
Sau khi ba người rời khỏi phòng, Trần Nhã Tịnh mới kéo chăn ra ngồi dậy nhìn Bạch Lăng Diệp nói: “Lăng Diệp, con đừng nghe những gì bọn họ nói, bọn họ chỉ thích làm mối linh tinh mà thôi, cháu trai của Thím Trương đó, không có tốt như bà ấy nói đâu, nếu có quen thì con cũng nên quen người như Trạch Dương nhà bác đó, vừa có công việc ổn định lại hiếu thảo!”
“…..” Đây không phải là đang làm mối cho cô và con trai bà sao?
Bạch Lăng Diệp chỉ có thể mỉm cười nói: “Đã muộn rồi, bác nên nghỉ ngơi rồi, con không làm phiền bác nữa!”
“Được, vậy con cũng nghỉ ngơi sớm đi!”