Cô Vợ Bí Ẩn - Chương 22: Anh Ta Là Muốn Cậu Tiêu Tiền Của Anh Ta Đó!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Cô Vợ Bí Ẩn


Chương 22: Anh Ta Là Muốn Cậu Tiêu Tiền Của Anh Ta Đó!


Lăng Hạo Thiên vội vã đuổi theo cô, “Bây giờ cô đi đâu? Về nhà sao? Tôi đưa cô trở về!”

“Không cần đâu, tôi có hẹn với bạn rồi!”

“Vậy cô đi đường cẩn thận! Để tôi giúp cô gọi xe!” Nói xong, Lăng Hạo Thiên liền đi ra vẫy giúp cô một chiếc taxi. Anh đã nhận lời Hàn Trạch Dương phải chiếu cố cô thật tốt trong thời gian cậu ta đi công tác.

Sau khi chắc chắn Bạch Lăng Diệp đã lên xe rời đi an toàn, Lăng Hạo Thiên mới lái xe rời khỏi sân bay.

Bạch Lăng Diệp đúng là có hẹn, trên đường tới sân bay cô đã hẹn với Vương Giai Kỳ cùng cô đi chọn xe, chỉ là không biết giờ này cô ấy đã thức dậy chưa nữa.

Bạch Lăng Diệp lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Giai Kỳ, bên kia truyền đến giọng nói còn ngái ngủ của Vương Giai Kỳ: “Alo, mình dậy rồi đây, mình vừa mới đọc tin nhắn!”

“Vậy mình tới đón cậu nha!”

“Ok, cậu đợi mình 10 phút mình sẽ ra liền!” Vương Giai Kỳ nói xong liền xuống giường, vươn vai hai cái rồi đi vào nhà tắm bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Bạch Lăng Diệp đến trước cổng nhà Vương Giai Kỳ, đợi một lúc liền thấy thân ảnh của Vương Giai Kỳ sau cánh cổng, cô hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra vẫy vẫy tay với Vương Giai Kỳ: “Giai Kỳ! Ở đây!”

Vương Giai Kỳ chạy tới ngồi lên xe thở hổn hển rồi quay sang chất vấn cô: “Cậu làm gì mà gọi mình ra ngoài sớm vậy hả? Làm mình còn chưa kịp ăn sáng nữa!”

Bạch Lăng Diệp mỉm cười với cô: “Đúng lúc, mình cũng chưa có ăn sáng, bữa này mình mời!”

Nghe đến đây, ánh mắt của Vương Giai Kỳ sáng rực lên, cô quay sang phía Bạch Lăng Diệp hỏi: “Thật sao?”

Bạch Lăng Diệp gật đầu với cô.

Hai người đến một tiệm cháo ở trong ngõ nhỏ, đây là tiệm cháo nổi tiếng của khu phố này, đồ ăn ngon, giá lại bình dân.

Hai người gọi hai bát cháo gà và một đĩa quẩy, chẳng mấy chốc liền ăn hết. Sau khi rời khỏi quán ăn, hai người lại bắt xe đến cửa hàng xe hơi.

Nơi này rất sang trọng, phục vụ lại vô cùng chu đáo, nhân viên vừa thấy hai cô bước vào cửa hàng liền niềm nở chào hỏi rồi giới thiệu cho hai cô các dòng xe cũng như tư vấn cho hai người nên chọn dòng xe như thế nào.

Bạch Lăng Diệp sau một hồi chọn lựa, cuối cùng cô quyết định chọn một chiếc xe Audi, tuy giá cả của nó có hơi cao nhưng cô thật sự rất thích chiếc xe này cũng như các tính năng của nó.

Quyết định xong, Bạch Lăng Diệp liền dứt khoát lấy thẻ ra thanh toán. Cô mở ví ra, trong ví của cô ngoài mấy tấm thẻ bình thường ra còn một tấm thẻ màu đen, đây là thẻ mà sáng nay Hàn Trạch Dương đưa cho cô nói là dùng để mua đồ dùng cần thiết khi chăm sóc mẹ anh.

Thực ra cô không có định nhận, nhưng lúc đó anh đã đặt vào tay cô trước khi anh lên máy bay nên cô không kịp trả lại. Bạch Lăng Diệp chỉ có thể cất nó vào ví, đợi anh về thì trả lại cho anh.

Vương Giai Kỳ đang đứng cạnh cô chợt nhìn thấy chiếc thẻ đen trong ví thì không khỏi kinh ngạc mà thốt lên: “Trời ơi, Lăng Diệp, mình không nhìn nhầm chứ? Trong ví cậu là thẻ đen phải không?”

“Đúng vậy! Cậu không nhìn nhầm, nhưng nó không phải thẻ của mình!” Bạch Lăng Diệp trả lời xong liền lấy thẻ của mình ra đưa cho nhân viên đi thanh toán.

“Không phải thẻ của cậu thì sao lại nằm trong ví cậu chứ? Nói mau, rốt cuộc tấm thẻ đó là thế nào?” Vương Giai Kỳ nhìn cô với ánh mắt khiến cô không thể không trả lời được.

Bạch Lăng Diệp thở dài nói: “Thì tấm thẻ đó là của người mà hôm trước mình đã nói với cậu đó, anh ấy phải đi công tác một tuần nên nhờ mình chăm sóc mẹ anh ấy!”

Vương Giai Kỳ nhìn cô hỏi: “Vậy, đây là chi phí?”

“Đương nhiên không phải! đây là anh ấy đưa cho mình để mua đồ tẩm bổ cho mẹ anh ấy, nhưng mình nghĩ là mình không cần dùng đến nó, đợi tới khi anh ấy trở về mình sẽ trả lại!”

“Aiza, cậu là đồ ngốc hay sao hả? Một người đàn ông đưa thẻ của mình cho một người phụ nữ, khỏi cần nghĩ cũng biết là ý gì! Anh ta là muốn cậu tiêu tiền của anh ta đó!”

“Nhưng mình không muốn!” Bạch Lăng Diệp nghiêm túc nói, cô thực sự không thích dùng đồ của người khác, cảm giác như thể mình mắc nợ với người ta vậy đó.

Vương Giai Kỳ thở dài: “Thôi, kệ cậu vậy, nếu cậu đã không muốn thì cũng không sao, chẳng qua là mình chỉ cảm thấy có thẻ đen trong tay mà lại không tiêu thì có hơi đáng tiếc!”nói xong cô lại tiếp tục thở dài.

Bạch Lăng Diệp nhận lại thẻ từ chỗ nhân viên sau đó cười cười kéo tay Vương Giai Kỳ: “Có gì mà đáng tiếc chứ! Đi! Chúng ta đi tới chỗ cửa hàng hoa một chút sau đó trở về nhà mình dùng bữa trưa!”

“Vậy mau đi thôi, mình đang rất mong chờ bữa trưa của dì Hạ nha!” Vương Giai Kỳ vừa nghe tới bữa trưa ánh mắt liền sáng rực lên.

“Cái con nhỏ này, cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi!” Bạch Lăng Diệp lườm cô nói.

Hai người vui vẻ lái xe rời khỏi cửa hàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN