Buổi chiều, khi Bạch Lăng Diệp tỉnh dậy đã 4 giờ chiều, cô ngồi dậy vươn vai sau đó đi ra ngoài, mẹ cô với bác gái không có ở nhà, Bạch Lăng Diệp vào bếp mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt sau đó ra sô pha bật ti vi lên xem.
Xem được một lúc, ngoài cửa có tiếng lạch cạch vang lên, Bạch Lăng Diệp đoán là mẹ cô trở về liền ra mở cửa, mở cửa ra liền thấy mẹ cô và bác gái hai người đang xách khá nhiều đồ, thì ra hai người đi siêu thị.
Bạch Lăng Diệp liền nhận lấy mấy túi đồ trong tay hai người xách vào trong nhà.
Hạ Mộng Di ngồi xuống ghế sô pha thở ra một hơi rồi nói: “Lâu lắm mới có dịp ra ngoài mua đồ như thế này, mà chị xem cái thân già tôi này mới xách có chút đồ mà đã cảm thấy mệt rồi!”
“Chị đừng nói vậy chứ, chị xem chúng ta mua nhiều đồ như vậy, thì đến bọn trẻ xách còn thấy mệt nữa là chúng ta!” Trần Nhã Tịnh ngồi xuống bên cạnh bà rồi nói.
Bạch Lăng Diệp sau khi mang đồ vào bếp liền quay ra ngồi xuống đối diện hai bà nói: “Bác gái nói phải đó, mà sao hai người mua nhiều đồ quá vậy?”
“Thì là siêu thị có chương trình khuyến mãi, chúng ta thấy rẻ nên mới mua, dự định mua đồ cho mấy ngày tới luôn, kết quả là mua nhiều như vậy đó!”
“Nếu hai người đã mua nhiều đồ như vậy thì không bằng mấy ngày tới Bác gái cứ sang đây ăn cơm đi, dù sao bác cũng ở nhà có một mình mà!”
Trần Nhã Tịnh ái ngại xua tay nói: “Không được đâu, như vậy sẽ làm phiền mọi người, dù sao thỉnh thoảng Trạch Dương phải đi công tác tôi cũng ở một mình được mà!”
“Không sao, không có phiền đâu mà bác, dù sao nhà con cũng chỉ có ba người, bác sang đây nói chuyện, ăn cơm cùng với mẹ con cho vui, bác vừa mới khỏi bệnh, cần phải ăn uống đầy đủ, bác ăn cơm ở đây con sẽ yên tâm hơn, hơn nữa anh Trạch Dương đã nhờ con chăm sóc bác rồi nên bác cứ yên tâm đi!” Bạch Lăng Diệp một hơi năn nỉ thuyết phục bà.
“Phải đấy, chị sang đây ăn cơm với tôi cho vui, chị đừng từ chối nữa!” Hạ Mộng Di cũng phụ họa theo.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Trần Nhã Tịnh cũng gật đầu đồng ý: “Được, vậy đành làm phiền mọi người thời gian này rồi, mà Lăng Diệp này con đừng gọi bác là bác gái nữa, nghe xa cách quá, cứ gọi bác là dì Trần đi!”
“Vâng, vậy hai người ngồi nghỉ đi, con đi chuẩn bị bữa tối đây!” Bạch Lăng Diệp đáp sau đó trở lại phòng bếp bắt đầu làm cơm.
Buổi tối Bạch Tuấn Hiên về, cậu có hơi kinh ngạc vì sự xuất hiện của Trần Nhã Tịnh trong nhà mình nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại rồi lễ phép chào hỏi.
Sau khi cất cặp sách và thay đồ, cậu liền đi vào bếp len lén hỏi chị gái: “Chị, bác gái đang ngồi ngoài kia là ai vậy?”
Bạch Lăng Diệp chỉ có thể giải thích sơ qua cho cậu hiểu.
Nghe xong Bạch Tuấn Hiên bĩu môi nói: “Bây giờ chị còn nói giữa chị và anh ta không có gì sao? Đến mẹ của anh ta chị cũng đưa về nhà mình rồi còn gì!”
Bạch Lăng Diệp thở dài: “Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, chị và anh ấy không có gì cả, cần chị phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa em mới chịu tin hả?”
Bạch Tuấn Hiên tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Có trời mới tin chị!” Nói rồi cậu liền quay đi sắp xếp bàn ăn.
Bạch Lăng Diệp thở dài, đến chính cô còn không tin chứ đừng nói đến nó.
Sau khi ăn tối, Bạch Lăng Diệp tranh thủ thời gian liên lạc với bên cửa hàng đồ trang trí mà bữa trước cô với Hàn Trạch Dương đã đi xem.
Cô đã hẹn ngày, đến thứ bảy tuần này họ sẽ đem đồ đến lắp đặt giúp cô. Phải nói Hàn Trạch Dương làm việc đúng là uy tín, hôm trước cô vừa nhờ anh hỏi bạn anh về vụ hợp đồng, hôm sau hợp đồng liền được chuyển tới chỗ cô, cho nên bây giờ cô đã chính thức trở thành chủ nhân của cửa hàng đó rồi. Vốn dĩ cô muốn để tên mẹ cô nhưng bà nói đó là tiền của cô nên để cô làm chủ sau này rồi sẽ trở thành của hồi môn cho cô.
Bạch Lăng Diệp đành bất đắc dĩ trở thành chủ sở hữu nơi đó, còn của hồi môn gì đó thì cô không có cần.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Bạch Lăng Diệp gác máy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cô rất muốn gọi cho anh.
Cô nhớ anh rồi! Suy nghĩ này làm Bạch Lăng Diệp thoáng chốc giật mình.
Cũng may cô chưa có gọi cho anh bởi vì bây giờ bên đó đang là tờ mờ sáng, chắc anh đang còn ngủ, cô đành phải ném đi suy nghĩ này đi sau đó nằm xuống.
Do chiều nay đã ngủ quá lâu, bây giờ cô chỉ đành lôi điện thoại ra gọi cho Vương Giai Kỳ để tán gẫu, tuy Vương Giai Kỳ không được tình nguyện lắm nhưng vẫn cùng cô nói chuyện tới tận khuya.