Anh tiếp tục tiến xuống nơi cô bé của cô, anh đưa ngón tay vào thăm dò bên trong, cho cô rùng mình kẽ rên.
Triệu An Ninh đang tận hưởng đầu óc trống rỗng thì Hoắc Liên Hàn lấy tay ra kiến cô hụt hẫng.
Hoắc Liên Hàn nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình tỏ thái độ đáng yêu liền cười, anh hạ thân mình xuống cậu nhỏ của anh không chịu được mà cương nãy giờ, anh từ từ cho vào nhưng mới vào được một nửa thì đã bị ngăn lại.
“Vợ à, em thả lỏng người ra chút nữa đừng siết chặt anh không vào được!”
“Đau…đau…anh mau rút ra đau!!”
Do lâu cô chưa làm nên khi anh đưa vào cô cảm giác như mình bị xé ra vậy, anh biết vợ đang đau nhưng lúc này làm sao mà rút ra được được.
“Khi nãy em còn bảo sẽ không sao mà, sao giờ lại kêu đau?”
“Khi nãy là khi nãy còn!giờ anh mau lấy ra đi…đau!”
“Em cố chịu chút nữa, ngoan thả lỏng người ra sẽ không đau nữa!” Anh hôn vào tay cô
Triệu An Ninh thấy mấy lần trước mình làm không đau nên cũng nghe theo anh thả lỏng người vừa có chút chuyển động anh liền thúc mạnh.
“Đã hết đau chưa?”
Triệu An Ninh vẫn còn đau nhưng lại cảm thấy đau lưng hơn.
“Đau lưng, bên trong có giường!”
Hoắc Liên Hàn bế cô lên vẫn để cậu nhỏ trong cô, đến giường anh để nhẹ cô xuống tiếp tục.
Những đường di chuyển của anh đều kiến đầu óc cô trống rỗng còn làm nũng với anh cùng hòa nhịp với anh, trong căn phòng làm việc đều là đường ngọt của cặp đôi còn có cả những tiếp nói bảo tiếp tục đừng ngừng của cô.
Bên trong tràn ngập đường mật thì bên ngoài lại cay đắng, thư ký Lâm bên ngoài phải lấy tai nghe bật nhạc to nhất để ác đi tiếng trong phòng, còn phải căn cản và đuổi những nhân viên đang ở gần đó đi xa nhất có thể.
“Bỗng thấy mình thật bất công mà, làm thư ký cho người chồng đã mệt rồi còn bắt làm thư ký cho hai vợ chồng.”
“Hazzzz!!!! Tự nhiên muốn có vợ quá!!”
Lâm Chí Nhất đang than trách công việc thư ký của mình thì có người đến gõ mạnh xuống bàn làm việc gọi to.
“THƯ KÝ LÂM!!”
Lâm Chí Nhất đang mất hồn nghe thấy có người gọi thì giật mình vội gỡ tai nghe ra.
“Anh để hồn ở đâu mà tôi gọi mãi anh không nghe vậy?”
Một nam nhân viên nói.
“Có chuyện gì không vậy?”
“Ở dưới sảnh có rất nhiều phóng viên đòi gặp chủ tịch, nên anh thông báo cho chủ tịch một tiếng!”
“Cảm ơn đã thông báo, cậu đi làm việc đi!”
Cậu nhân viên đó vừa đi thì Lâm Chí Nhất lại tự lẩm bẩm nói chuyện một mình.
“Giờ phải làm sao? Hai người họ….!”
Lâm Chí Nhất bên ngoài đang rối bời không biết làm sao báo vào thì bên trong lại đang thân mật với nhau vẫn chưa biết lúc nào mới ngừng.
“Liên Hàn em mệt rồi!”
Triệu An Ninh không còn sức lực nằm ra giường.
“Chưa gì em đã mệt rồi sao? Một lần cuối rồi chúng ta dừng lại!”
Triệu An Ninh lại phải chiều theo ý anh, ai bảo cô là người quyến rũ anh trước tưởng có thể ăn anh ai ngờ lại bị anh ăn sạch, trên người lại toàn là dấu hôn của anh toàn thân đau nhức.
Làm xong anh xử lý phía dưới cho coi giúp cô mặc lại vạy cho cô.
Triệu An Ninh ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh.
“Em thấy hình như em bị lỗ thì phải!”
“Em bị lỗ thứ gì?”
“Là em muốn ăn anh sao giờ người bị ăn lại là em thế này!”
Hoắc Liên Hàn cười.
“Lần sau nhất định để em ăn!”
Triệu An Ninh lắc đầu, trong lòng đã không có lần sau nếu có chắc cô còn bị ăn sạch hơn.
Lâm Chí Nhất lấy hết can đảm gõ cửa.
“Chủ tịch, ở dưới có nhiều phóng viên muốn gặp chủ tịch!”
“Đi xuống gặp quan họ thôi!”
Anh bế cô trên tay còn có áo vest tên người cô che đi những hết hôn ở trên người, hai người bước xuống sảnh với những ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và những lời bàn tán, đang phóng viên vừa thấy hai người xuống sảnh đã lập tức của lại bao vây xung quanh.
“Hoắc tổng, người trên tay anh có phải là vợ anh không?”
“Chúng tôi nghe nói vợ anh là đại tiểu thư nhà họ Triệu điều đó có phải là sự thật không?”
Triệu An Ninh quay mặt vào ngực anh xấu hổ không muốn mọi người thấy bộ dạng này của mình.
“Đây là vợ tôi Triệu An Ninh! Là con dâu nhà họ Hoắc!”
Anh dõng dạc trả lời như đang muốn nói cho tất cả ai đang muốn chống đối hay tìm cách hãm hại cô biết nếu chạm vào cô sẽ có hậu quả như thế nào.
“Không biết Hoắc phu nhân bị làm sao?”
“Xin lỗi mọi người, hôm nay vợ tôi không được khoẻ nên mong mọi người bỏ qua!”
Nói xong anh bế cô vào xe đã được đậu trước đó, chiếc xe chạy đi về phía biệt thự.
Lúc này Triệu An Ninh mới lò đầu ra, vẻ mặt thẹn thùng của anh lại kiến anh cười.
“Cũng chỉ tại anh mà em mới ra nông nỗi này!”
“Tại anh sao? Ai là người đã quyến rũ anh trước!” Anh nâng cằm cô lên cười nói.
Hai người lại phát cẩu lương trên xe kiến Lâm Chí Nhất đang lái xe khó chịu bởi bầu không khí như vậy, cậu chỉnh gương chiếu hậu sang phía khác, rồi ho lên một tiếng cho hai người ngồi phía sau biết đang còn có người, còn không quên than trách số phận của mình.
“Chắc trưa nay khỏi cần ăn cơm luôn quá, ăn no đến mức chán luôn rồi!”
“Cậu đang nói gì đó?”
Ánh mắt sắc bén của anh đã nhìn lên người cậu thư ký của mình.
“Tôi chỉ nói vu vơ thôi, Hoắc tổng và thiếu phu cứ tiếp tục đừng quan tâm đến người tài xế không khí này!”
Bị những lời trêu chọc của thư ký kiến Hoắc Liên Hàn bừng bừng sát khí, không còn chọc cô vợ nhỏ của mình nữa mà để cô dựa mình ngủ, còn cậu thư ký chỉ vì lời nói làm mất bầu không khí lãng mạn của vị tổng tài mà mất hẳn nửa tháng lương còn không có được dịch vụ thưởng tiền tháng cho thư ký như trước nữa..