Có Vợ Có Con Có Giường Ấm - Chương 59: PN 1 (p1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Có Vợ Có Con Có Giường Ấm


Chương 59: PN 1 (p1)


Chu Cẩn Hành đặt tên cho con trai của mình là Chu Sướng Ngôn, cho rằng để nói cho sướng mồm.

Đinh Tiểu Vĩ là một người đàn ông vô cùng thô kệch, tuy rằng nhìn hai người hằng ngày nhưng chỉ thấy y gọi con, đứa bé cũng bập bẹ ba ba, trước giờ hắn không nghĩ tới việc hỏi tên thằng bé.

Có một ngày, chẳng hiểu dây thần kinh thế nào mà hắn có hứng hỏi tên thằng bé. Sau khi Chu Cẩn Hành nói cho hắn biết, hắn bèn cảm thấy cái tên này rất thú vị, hỏi y có ngụ ý gì.

Chu Cẩn Hành đang luồn tay áo cho thằng bé, nghe hắn hỏi thế bèn cười, “Tên tiếng Trung của em là sau khi trở lại Chu gia được ông nội đặt, ông yêu cầu em phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.”

Đinh Tiểu Vĩ rùng mình một cái, nghĩ thầm, người này rốt cuộc có bao nhiêu oán hận, cho dù ngoài mặt vẫn luôn là một dạng công tử ôn hòa nhã nhặn. Phong thái này, kỳ thật cũng là lòng dạ nham hiểm có thù tất báo.

Cũng chẳng rõ cụ Chu mà biết y đặt cái tên như vậy có tức đến nỗi lại nằm viện hay không.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn y cười một cái, quay đầu đi không đánh giá gì.Chu Cẩn Hành ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy, nghe không hay à?”

Đinh Tiểu Vĩ dùng hết sức gật đầu, “Nghe hay, tức chết người, chu lão nhị à chu lão nhị, em làm xấu cả bông hoa nhỏ này.”

Chu Cẩn Hành nhếch miệng cười, “Em sẽ đối xử với anh thật chu đáo.”

Vẻ mặt Đinh Tiểu Vĩ như thể không chịu đựng nổi, hắn chạy đi luôn.

Bình thường cách cư xử của Chu Cẩn Hành rất giống đất nước nơi y sinh ra, ngay cả giọng địa phương ở đây y gần như nghe không hiểu, cho nên Đinh Tiểu Vĩ hay quên việc y hôn môi chào hỏi là chuyện thường diễn ra ở bên Tây. Cái gì mà lãng mạn tình cảm chứ, hắn cũng không quá coi trọng hình thức, mỗi lần y thủ thỉ những lời ngọt ngào yêu thương, nghe… lại rất dọa người.Chu Cẩn Hành có bao nhiêu lãng mạn, áp dụng lên người Đinh Tiểu Vĩ đều lãng phí hết. Đối với hắn, lãng mạn là để dùng với phụ nữ, hai thằng đàn ông cao to muốn biểu lộ tình cảm chỉ cần cởi quần làm là được.

Lại nói ăn tối không bật đèn, chỉ thắp hai ngọn nến, khiến hắn làm vỡ luôn cả hai ly rượu, một cặp ly mười hai ngàn, tuy rằng không phải do hắn mua nhưng cũng đau lòng mất vài ngày, thật là làm khó mình.

Đinh Tiểu Vĩ đang quét dọn, Chu Cẩn Hành tới gần, “Anh Đinh, dừng tay chút, em với anh bàn bạc chút chuyện.”

“Gì thế?”

“Sắp đến Tết, em một năm hiếm mới có mấy ngày rảnh, anh dạo này cũng không phải đi làm, Linh Linh cũng không phải đi học, chúng ta đi du lịch đi.”

“Hả? Du lịch, anh cũng muốn, nhưng anh phải về đón Tết với ông bà.”

“Một năm không về có sao.”

“Có chứ, mọi năm đều về, năm nay không thể không về.”

“Vì sao?”

“Vì sao?” Đinh Tiểu Vĩ nghiêm túc nhìn y, “Năm nay anh phải về khoe khoang.”Chu Cẩn Hành lộ ra vẻ mặt khó có thể định nghĩa, nheo mắt nhìn hắn.

Đinh Tiểu Vĩ hừ mũi, “Cậu là phú nhị đại thì sao hiểu được, anh sống đến giờ, thật vất vả mới có cơ hội khiến cha mẹ nở mày nở mặt.”

“Thế nhưng em thật sự muốn nghỉ phép cùng anh, thả lỏng thả lỏng.” Chu Cẩn Hành túm túm cánh tay hắn.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn vẻ mặt thất vọng của y, có chút không đành lòng, “Tết năm nay anh phải về nhà. Em cũng biết, mẹ anh…”

Chu Cẩn Hành cụp mắt.

Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ không dễ chịu lắm, nhưng nghĩ đến mẹ chỉ có mỗi đứa con là hắn, lại còn là con trai, lên chức bà rồi, dặn hắn năm nay về còn bàn kế hoạch quan trọng. Hắn mua cho cha mẹ một ngôi nhà tốt, có điện nước, nóng lạnh, có cửa sổ, đến hè mở ra có gió mát, mùa đông có thể phơi nắng, giúp hai người yên ổn hưởng thụ cuộc sống. (đoạn này edit không sát lắm)

Đinh Tiểu Vĩ sờ khuôn mặt Chu Cẩn Hành, nương theo mà hôn lên trán y một cái rõ kêu, “Em đừng tủi thân như vậy, hai ta hằng ngày đều gặp mặt, chỉ mấy ngày Tết thôi mà.”

Chu Cẩn Hành chớp đôi mắt sâu xa đầy cảm xúc, lặng lẽ nhìn hắn.

Mỗi lần Đinh Tiểu Vĩ bị y nhìn như vậy đều cảm giác cả người nổi da gà, đôi mắt ấy đẹp và rất quyến rũ, như có thể hút người ta vào trong.

Hắn nhịn không được che đi ánh mắt ấy, “Em đừng có cả ngày quyến rũ anh, việc đã định, đến Tết anh sẽ đưa Linh Linh về nhà, em cũng về với bố đi, bố em chỉ còn mỗi em, cũng thật tội nghiệp.”

Chu Cẩn Hành chỉ có thể bấc đắc dĩ thở dài một tiếng, “Được rồi, vậy bao giờ anh quay lại đây?”

“Mùng 6 đi, mọi năm đều là mùng 6 về, mùng 7 nghỉ ngơi một ngày để chuẩn bị đi làm.”

Chu Cẩn Hành ôm eo hắn, dùng giọng làm nũng nói: “Mùng 6 nhất định phải về đây nha.”

Trong lòng hắn cũng ngọt ngào theo, “Chắc chắn, chắc chắn.”

Đinh Tiểu Vĩ cầm vé xe, đưa Linh Linh về quê ăn Tết.

Nửa năm này Linh Linh trị liệu nhiều, cũng có chút hiệu quả, cô giáo nói tiếng con bé phát ra so với trước kia tiến bộ rất nhiều, mặc dù vẫn không thể nói hết cả câu nhưng người trong nhà đều hi vọng một ngày nào đó, con bé có thể gọi ba ba.

Ngồi trên tàu hỏa bảy tám giờ, rốt cục Đinh Tiểu Vĩ cũng tới ga trước giờ cơm chiều.

Bình thường hắn về nhà, hầu hết cha mẹ sẽ ra ga đón, kết quả lúc này, hay thật, anh em họ cùng mấy người họ hàng chẳng mấy khi liên lạc đều tới, cười ha hả cầm hộ hành lí, liên tục ấn cần hỏi han hắn. Quan trọng là người có tiền, không chỉ chính hắn cảm thấy mình thay đổi mà thái độ của người ta đối với mình cũng khác, Đinh Tiểu Vĩ cảm thán, tình người lúc nóng lúc lạnh, lòng người thật dễ đổi thay.

Hắn cùng đám người xách đồ về nhà, cha mẹ hắn ôm lấy Tiểu Linh Linh xinh đẹp, nhìn thấy đứa con bỗng nhiên có tiền đồ của mình, cười đến không thể khép miệng.

Đinh Tiểu Vĩ cùng gia đình đi sắm đồ Tết, đi thăm người thân và bạn bè, trải qua một đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt.

Mấy ngày này, mẹ hắn ngoại trừ nấu đồ ăn ngon cho hắn và làm việc nhà, về phía Chu Cẩn Hành không đề cập tới. Bà không nhắc đến, Đinh Tiểu Vĩ lại càng không cần nói ra, hắn chỉ hi vọng mẹ mình có thể bình tâm tĩnh khí tiếp nhận việc hắn sẽ không lấy vợ là thật, về phần hắn với ai, cứ coi như mắt nhắm mắt mở đi.

Mùng ba, Đinh Tiểu Vĩ đang ở nhà bồi cha chơi cờ tướng, mẹ hắn một thân bụi bặm mệt mỏi vừa ra ngoài đã quay về, vừa vào liền huých nhẹ hắn.

Hắn ngẩng đầu, “Sao thế mẹ?”

Bộ dạng bà dở khóc dở cười, “Mẹ ở trên huyện nhặt về hai người này.”

“Hả? Ai thế?”

Bà hô một tiếng, “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Đinh Tiểu Vĩ trợn mắt, há hốc mồm nhìn Chu Cẩn Hành dẫn Dập Dập vào, hai người một thân đầy khí lạnh, lông mi dài đều dính sương.

Đinh Tiểu Vĩ kinh ngạc: “Cậu, hai người làm sao lại đến đây?”

Không đợi Chu Cẩn Hành đáp, mẹ hắn đã mở miệng trước: “Mẹ đi tìm dì Hai, trên đường thấy hai người bọn họ, nhìn thấy Tiểu Chu trước, thân hình cao lớn đứng đó như tượng, đứa nhỏ bên cạnh lạnh tới run cả người.”

Chu Cẩn Hành cười khổ nói: “Anh Đinh, em định liên lạc với anh, nhưng hành lý tùy thân của bọn em bị trộm trên tàu.”

Đinh Tiểu Vĩ nhảy xuống giường, ôm lấy Dập Dập, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh của thằng bé, nén giận nói với Chu Cẩn Hành: “Cậu đến còn không báo trước, cứ thế ngây ngô mà đi, đồ còn bị trộm, cậu xem để Dập Dập lạnh cóng rồi.”

Linh Linh đang ngủ trong phòng, nghe thấy tiếng động bèn chạy ra, đầu tiên là kinh hỉ ôm Chu Cẩn Hành cọ quẹt một trận, sau đó xoay người lấy trên bàn, rót một ly Ovaltine, bưng ra cho Dập Dập uống. Dập Dập chớp mắt, từ lúc vào nhà đến giờ vẫn không nói gì, không kêu lạnh kêu mệt, không oán giận, nhận lấy cốc liền uống luôn.

Vẻ mặt Chu Cẩn Hành xấu hổ, “Em lần đầu đi tàu hỏa, không nghĩ lại loạn như vậy…” Lúc này y mới để ý người cha Đinh Tiểu Vĩ với sự hiện diện mờ nhạt đang ngạc nhiên đánh giá mình.

Chu Cẩn Hành nhanh chóng cúi người: “Bác trai khỏe, cháu là bạn của anh Đinh.” Ông gật gật đầu rồi đáp: “Tiếng Trung Quốc nói rất tốt nha.”

Bà Đinh vỗ vai ông, “Con lai, ông hiểu chưa!”

Ông Đinh “A” một tiếng, “Mau ngồi xuống, đi rõ xa mới tới đây. Cởi áo ra, rồi hai người ngồi bên kia sô pha sưởi máy sưởi.”

Đinh Tiểu Vĩ ôm Dập Dập ngồi cạnh máy sưởi, nói với Chu Cẩn Hành, “Cởi áo khoác ra đi, trong phòng nóng, chút nữa áo sẽ ẩm mất.”

Chu Cẩn Hành cởi áo khoác, cười ha hả ngồi xuống.

Bà Đinh nhìn y thở dài lắc đầu, rót cho y một chén trà. Chu Cẩn Hành thụ sủng nhược kinh, trong mắt lộ ra ý cười dào dạt, “Cảm ơn bác gái.”

Bà Đinh thấy y ngại bèn vội vàng đứng dậy, “Mọi người cứ trò chuyện, tôi đi nấu cơm.”

Linh Linh trèo lên đùi Chu Cẩn Hành để y bế, cười khúc khích dính sát Dập Dập uống chung cốc sữa ấm. Ông Đinh cùng Chu Cẩn Hành bàn chuyện, tâm sự về công việc của Đinh Tiểu Vĩ, về những chuyện xung quanh, không khí vô cùng hòa hợp. Đinh Tiểu Vĩ ban đầu còn lo mẹ hắn, sau thấy bà lão rất thức thời, ở trước mặt ông không có biểu hiện kì quái gì, coi Chu Cẩn Hành như bạn của con mình, nhiệt tình chiêu đãi y cùng Đinh gia đón Tết.

Mùa đông trời tối sớm, cơm nước xong bên ngoài đã đèn đóm sáng trưng.

Quê Đinh Tiểu Vĩ là một thị trấn không lớn cũng không nhỏ, tuy rằng không bằng những thành phố lớn nhưng cái gì quan trọng đều có, cuộc sống cũng khá tiện lợi, cơm nước xong hắn thu xếp đưa Chu Cẩn Hành tìm khách sạn.

Bà lão lúc này mới nói: “Tìm khách sạn làm gì, lãng phí tiền bạc, đều là người trong nhà cả, cứ ở lại đây.” Dứt lời bà lão phát hiện mình có chút lỡ mồm, nhưng lại nhìn nhìn Đinh Tiểu Vĩ giật mình cùng Chu Cẩn Hành mỉm cười, trong lòng thở dài.

Trải qua một quãng thời gian dài nghĩ về hắn, đứa con nhiều năm hôn nhân không thuận, trước kia bà nghĩ, cho dù Đinh Tiểu Vĩ lấy người có điều kiện không tốt lắm, chỉ cần yên ổn sống chung, đừng để về già lẻ loi là được. Hiện tại con mình có người tâm đầu ý hợp như vậy, đối tốt với Linh Linh, đẹp trai, có bản lĩnh, lại còn giải quyết được chuyện đồng hành cùng nhau sau này, mặc dù không phải phụ nữ nhưng chỉ cần hai người vui vẻ, bà còn phải nghĩ gì nữa.

Cha mẹ đã cao tuổi, ngày đó rồi cũng sẽ tới, bà có thể quản con mình cả đời sao? Cuối cùng vẫn chỉ mong con mình hạnh phúc. Nghĩ như vậy, bà cảm thấy không có gì là không thể chấp nhận Chu Cẩn Hành cả. Hơn nữa, bà cũng không thể chán ghét một anh chàng nhìn không ra tật xấu nào được.

Bà quay mặt nói, “Cháu ở cùng phòng Đinh Tiểu Vĩ đi, trong phòng có nhiều chăn, giường cũng lớn, đủ để dùng tạm vài ngày.”

Ông Đinh từ trước tới giờ đều nghe vợ, ông không quan tâm lắm, đương nhiên cũng không ý kiến gì.

Đinh Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn Chu Cẩn Hành, lại nhìn nhìn mẹ mình, trong lòng ngập tràn cảm kích.

Ban đêm, Chu Cẩn Hành ngủ lại phòng hắn.

_____

Đây là 1 PN nhưng mình tách làm 2 phần nhé mọi người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN