Cô Vợ Đánh Tráo - Chương 1722
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Cô Vợ Đánh Tráo


Chương 1722


Chương 1722:

 

Mà càng nghĩ nhiều, Uất Trì Diệc Thù lại càng cảm thấy bản thân cầm thú.

 

Tất nhiên đúng là Viên Viên thích anh, mà anh cũng thật sự giữ đúng lời hứa, vẫn luôn không tìm bạn gái, đợi cô bé trưởng thành.

 

Nhưng điều anh muốn là chí ít hai người họ có khoảng thời gian quá độ, cũng tương đương với là cho Viên Viên có thời gian để nhận thức về tình cảm của bản thân.

 

Có lẽ cô sẽ phát hiện, tình cảm của cô đối với anh chỉ là sự ỷ lại, chứ hoàn toàn không phải tình cảm nam nữ.

 

Nhưng hiện giờ, thời gian này còn chưa đến. Nếu như bản thân thật sự đồng ý với cô, hoặc là hôn cô, nhỡ may tương lai cô hối hận thì phải làm thế nào?

 

Quan điểm tình yêu của Uất Trì Diệc Thù khác với người bên cạnh.

 

Cậu không hề muốn một người đổi một người, xem thử xem có thích hợp hay không, hợp thì tiếp tục mà không hợp thì chia tay.

 

Quan niệm của anh là: “Tôi đã xác định chắc chắn rồi thì tuyệt đối sẽ không buông tay nữa. Đời này kiếp này chỉ biết đến một người là cô ấy mà thôi”

 

Mà quan niệm này có thể sẽ khiến cho Đường Viên Viên sợ.

 

Cho nên Uất Trì Diệc Thù mới muốn cho cô một khoảng thời gian quá độ của riêng mình, chỉ là không ngờ rằng cô lại nóng lòng đến như vậy.

 

“Anh?” Đường Viên Viên ôm lấy cổ Uất Trì Diệc Thù một lúc lâu, lại thấy từ đầu đến cuối anh chẳng nói lời nào. Lúc cô lùi về sau thì vừa hay đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm và cả cảm xúc phức tạp của anh.

 

Đường Viên Viên vẫn đang đợi, nhưng Uất Trì Thù không nói cũng không có bất kỳ hành động gì, cô cũng cảm thấy yêu cầu mình đưa ra có hơi quá đáng.

 

Kết quả là, bàn tay đang nắm tay áo Uất Trì Diệc Thù của Đường Viên Viên từ từ trượt xuống, giống như mất đi sức lực, đôi mắt cô rũ xuống, trên hàng mi cong vút vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt lấp lánh. Quên đi, quả thực yêu cầu của cô quá xa vời, Đường Viên Viên nghĩ.

 

Cô ấy, tốt hơn vẫn là nên đợi.

 

Tuy nhiên, khi tay Đường Viên Viên vừa buông thống xuống thì đột nhiên bàn tay của cô bị Uất Trì Diệc Thù bắt lấy, lòng bàn tay to lớn ấm áp lập tức bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái.

 

Đường Viên Viên sửng sốt, vô thức ngẩng đầu.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Uất Trì Diệc Thù trước mặt cô lập tức phóng đại, cuối cùng Đường Viên Viên chỉ có thể nhìn thấy cằm của anh.

 

Trên trán truyền đến một cái chạm mềm mại, ấm áp.

 

Trong đầu như thể nổ tung, đầu óc Đường Viên Viên trở nên trống rỗng, cô mất đi phản ứng, ngây ngốc đứng im tại chỗ, như thể bị chôn chân tại đấy.

 

Đôi môi mỏng của Uất Trì Diệc Thù không lưu lại quá lâu, chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, có chút ngây nCô, rất nhanh đã rời đi.

 

Sau đó, anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Viên Viên, giọng nói dịu dàng: “Bây giờ thì đã hài lòng chưa nào?”

 

Đường Viên Viên không đáp lại lời nào, vẫn như cũ ngơ ngác đứng im tại chỗ.

 

Đợi một hồi, Uất Trì Diệc Thù vẫn thấy cô như cũ trợn tròn hai mắt nhìn mình, anh vươn tay gõ nhẹ chóp mũi của cô: “Ngốc? Không phải muốn anh hôn em sao?”

 

Hành động thân mật này khiến lý trí của Đường Viên Viên từ từ khôi phục lại, cô vô thức căn chặt môi dưới trong, sau một lúc mới bình tĩnh lại mới tìm được giọng nói của mình.

 

Không sai, chính cô là người yêu cầu anh hôn mình, nhưng trước đó anh còn chưa đồng ý đâu, ai biết được anh lại đột ngột như vậy..

 

Nói tóm lại, bây giờ trái tim của Đường Viên Viên đang đập liên hồi mất kiểm soát.

 

Sau khi phản ứng lại, một màu anh đào nhạt dần dần lan khắp hai gò má, tai và cổ của cô gái nhỏ. Cuối cùng, Đường Viên Viên hất tay Uất Trì Diệc Thù ra, xấu hổ chạy đi.

 

Uất Trì Diệc Thù dừng lại, nhìn xuống lòng bàn tay mình bị người kia hất ra, một lúc sau, anh đưa tay chạm vào hai đôi môi của mình, trên đố vân còn lưu lại nhiệt độ và mùi hương của cô.

 

Một lúc sau, Uất Trì Diệc Thù bỗng cười thành tiếng.

 

Sớm biết một nụ hôn trán đã khiến cô gái nhỏ như vậy, anh còn chần chừ gì nữa?

 

Sau một lúc, Uất Trì Diệc Thù bỗng nhớ ra điều gì đó, anh đứng dậy đi đến gõ cửa phòng cô gái nhỏ.

 

“Bữa sáng vẫn chưa ăn xong” Anh nói.

 

Bên trong vẫn lặng thỉnh không đáp lại, Uất Trì Diệc Thù lại nói: “Viên Viên?”

 

“Em no rồi!” Giọng Đường Viên Viên có chút nặng nề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN