Cô Vợ Dễ Thương
Chương 14: Anh xem tôi thành loại người gì vậy
Lúc này, cửa phòng bị người dùng sức gõ.
Hàn Khải Uy nhìn Tô Dương Dương: “Người gây chuyện đến rồi.”
Đương nhiên Tô Dương Dương biết chuyện này không thể thiếu Tiểu Bảo tham gia.
Tô Dương Dương không nhìn Hàn Khải Uy nữa, đi tới kéo cửa ra, cũng không thèm nhìn tới cậu nhóc béo đứng ngoài cửa.
Tiểu Bảo vô tội chớp chớp mắt, chuẩn bị đi lên ôm lấy chân của Tô Dương Dương.
Lúc này Tô Dương Dương chỉ hận không thể ra tay đánh lên cái mông nhỏ của thằng nhóc này một cái, nghiêng người tránh khỏi sự đụng chạm của cậu bé, cũng không quay đầu lại xuống lầu.
Tiểu Bảo thấy thế, lập tức hung dữ nhìn Hàn Khải Uy.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói, nhìn xem chuyện tốt ba làm đi.
Hàn Khải Uy đưa tay xách Tiểu Bảo lên: “Có phải bình thường ba đối xử quá tốt với con không? Dám tính kế đến trên đầu ba?”
Tiểu Bảo hừ một tiếng từ cái mũi nhỏ, xem như trả lời.
Hàn Khải Uy lười phí lời với cậu bé, trực tiếp tát hai cái lên cái mông nhỏ vểnh lên của cậu bé.
Sau đó, coi cậu bé như rác rưởi ném lên trên giường rồi bước nhanh xuống lầu.
**
Tô Dương Dương kéo thân thể sắp rã rời bước nhanh lên con đường núi, mỗi một bước đi đều truyền đến đau đớn xấu hổ.
Gió lạnh thổi tới, tâm trạng nổi nóng bình tĩnh hơn không ít.
Mẹ nó, một người trưởng thành như cô thế nhưng lại bị một thằng nhóc năm tuổi tính kế, còn mất đi sự trong sạch nữa.
Cô đi đâu nói lí lẽ đây?
Phía sau truyền đến màu trận tiếng vang bánh xe cán qua mặt đường, Tô Dương Dương bước nhanh hơn.
Nhưng hai chân sau có thể đấu lại được bốn bánh xe ô tô chứ.
Hàn Khải Uy lái xe đến phía trước cách Tô Dương Dương không xa, sau đó dừng lại.
Bước chân của Tô Dương Dương tạm dừng lại, đi về phía trước cũng không được, lùi về sau cũng không phải.
Hàn Khải Uy kéo cửa xe ra, đi nhanh về phía Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương lùi về phía sau mấy bước theo bản năng.
Hàn Khải Uy không khỏi phân minh kéo cô vào trong lòng, choàng áo khoác ngoài lên người cô.
Mãi đến khi ấm áp trên áo khoác ngoài truyền tới trên người Tô Dương Dương, Tô Dương Dương mới phát hiện cô hoàn toàn không mặc áo khóac.
Hàn Khải Uy sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến trắng bệch của cô, nói: “Đừng ầm ĩ, được không?”
“Buông tôi ra, tôi muốn về nhà!”
“Tôi đưa em về nhà, tình huống của em bây giờ tôi sẽ không để em ở một mình.”
“Hàn Khải Uy, anh xem tôi thành loại người gì chứ?” Vành mắt của Tô Dương Dương đỏ ửng nhìn Hàn Khải Uy: “Vì anh và con anh nhất thời nổi hứng, hai người có quyền biến cuộc sống và công việc của tôi thành một đám lộn xộn; vì tôi khuôn muốn suy nghĩ tiến thêm một bước với các người, các người đã bỏ thuốc tôi? Từ đầu tới cuối các người có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Tô Dương Dương nói xong, cởi áo khoác ngoài giá trị xa xỉ trên người ra ném xuống đất, tâm trạng kích động nói: “Tôi không muốn có bất cứ dính dáng gì với các người, cũng không cảm thấy hứng thú với nhà họ Hàn các người. Các người cách xa tôi một chút!”
Nói xong, Tô Dương Dương không chút lưu luyến đẩy Hàn Khải Uy, lại làm cách nào cũng không đẩy ra được.
Hàn Khải Uy nhìn khuôn mặt linh động, tức giận của cô, hoàn toàn không giống dáng vẻ của cô mọi khi, dáng vẻ hoàn toàn bị tức điên rồi.
Cánh tay dài duỗi ra, ôm chặt cô vào lòng một lần nữa, hung hăng nói: “Ai nói tôi là nhất thời nổi hứng? Em cảm thấy tôi là loại người nhìn thấy một người phụ nữ sẽ kéo cô ta lên giường sao? Em từng thấy tôi tiếp xúc thân mật với người phụ nữ nào chưa, còn khi nào từng tuyên bố trước mặt mọi người tôi có vợ chưa cưới? Tôi chỉ từng làm như vậy với một mình em thôi.”
Động tác giãy dụa dữ dội của Tô Dương Dương từ từ dừng lại, không dám tin nhìn Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy nhìn dáng vẻ có chút ngẩn ngơ của cô: “Không tin?”
Tô Dương Dương thản nhiên gật gật đầu.
Hàn Khải Uy không biết nên nói cô gái này thành thật, hay là phải nghi ngờ sức quyến rũ của mình bị giảm bớt nữa: “Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”
“Tôi muốn yên tĩnh một mình.” Tô Dương Dương dừng một chút, nói: “Cho tôi mượn xe của anh trước.”
Hàn Khải Uy từ chối cho ý kiến.
Tô Dương Dương không nói gì, lướt qua Hàn Khải Uy, ngồi vào trong Maserati, khởi động xe rời đi.
Hàn Khải Uy nhìn chiếc xe dứt khoát rời đi, nhíu nhíu mày.
Không yêu tiền sao?
Anh cũng không nhìn ra được.
**
Tô Dương Dương đỗ xe trước một tiệm thuốc, mua thuốc tránh thai và một chai nước từ trong tiệm thuốc, ngồi xổm ven đường nuốt thuốc vào trong.
Sau đó rót vào mấy ngụm nước lạnh.
Nước lạnh từ cổ họng một đường lạnh lẽo đến dạ dày, lạnh đến mức cô trực tiếp run lên.
Tô Dương Dương xoay người ho khan vài tiếng bên cạnh thùng rác, mới run rẩy ném hộp thuốc và nước vào trong thùng rác.
Cũng không thèm nhìn tới chiếc Maserati kia, bắt một chiếc taxi rời đi.
Tô Dương Dương về đến nhà, Lưu Mộc Miên đang bận rộn trong phòng bếp.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nhô đầu ra: “Tối qua chạy đi đâu đó?”
“Bà Lưu, con gái của mẹ nhìn giống thiếu nữ vị thành niên không? Cần chuyện gì cũng phái báo cáo với mẹ sao?”
Lưu Mộc Miên nhìn vẻ mặt khó coi của cô: “Đây là sao vậy?”
“Không có việc gì, cùng xử lí sự cố phẫu thuật suốt đêm, mệt chết rồi. Mẹ, con đi ngủ bù đây.”
“Ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
“Con ăn bên ngoài rồi. Đừng làm ồn con.” Tô Dương Dương dặn dò xong, lên lầu đi vào phòng của mình.
Cầm quần áo cần thay, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhìn thấy mấy dấu vết mờ ám trên người kia, Tô Dương Dương vừa tức giận vừa xấu hổ.
Ngoài hai loại cảm xúc này, còn là một trận rung động thầm kín.
Tô Dương Dương lắc đầu, lấy một đống sữa tắm bôi lên trên người mình.
**
Tô Dương Dương ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, ngày hôm sau thức dậy lúc sáng sớm, phát hiện Tiểu POLO của mình vẫn còn ở bệnh viện.
Vì thế đành chen chúc trên xe buýt đi làm.
Đến bệnh viện, như cũ là ánh nhìn chăm chú và tiếng thì thầm khe khẽ của mọi người, Tô Dương Dương phiền không chịu được.
Đi vào phòng làm việc, Tô Dương Dương xoa xoa trán: “Tiểu Yên, pha cho tôi tách cà phê.”
“Hả? Dạ dạ.” Tiểu Yên hoảng hốt lúng túng buông điện thoại xuống, nhảy lên đi pha cà phê cho Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương lạnh mặt nhìn cô ấy, ánh mắt rơi xuống điện thoại của Tiểu Yên.
Tiểu Yên thấy thế, đi tới cầm điện thoại.
Tô Dương Dương nói: “Bên trong có thứ tôi không thể xem à?”
“Không, không có.”
“Vậy thái độ của em là thế nào?”
“Chị Tô……” Tiểu Yên vẻ mặt cầu xin.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“Chị không được tức giận nhé.”
“Cầm tới đây.”
Tiểu Yên cắn chặt răng, đưa điện thoại cho Tô Dương Dương, sau đó cầm tách cà phê chạy đi giống như chạy trốn.
Tô Dương Dương cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trên mặt lập tức không còn chút máu.
Đó là diễn đàn bản địa mà nhân viên chăm sóc và chữa bệnh ở Thành phố Thương thường lui tới, bình thường sẽ tán gẫu một vài tin đồn nhỏ như giải trí.
Lúc này, mấy tấm ảnh bị dán ở đầu diễn đàn kia rõ ràng là ảnh chụp ngày hôm qua cô ngồi xổm bên đường lớn uống thuốc.
Ngón tay Tô Dương Dương run rẩy ấn mở bài viết kia.
Trong bài viết còn có rất nhiều ảnh chụp, chính là một loạt ảnh chụp từ khi cô xuống xe đi vào tiệm thuốc, cầm hộp thuốc ngẩn người, uống thuốc, ném thuốc đều bị chụp lại không sót thứ gì, thậm chí còn phóng to hộp thuốc lên.
Ánh mắt Tô Dương Dương nhìn chăm chú mấy tấm ảnh kia, hoàn toàn không nhìn rõ những chữ này nữa.
Sau đó, cô hít sâu một hơi, đặt điện thoại lên trên bàn của Tiểu Yên, vẻ mặt thẫn thờ quay lại chỗ ngồi của mình, đầu óc kêu lên ong ong.
Tiểu Yên bưng tác cà phê trở về, nhìn sắc mặt của Tô Dương Dương, nói: “Chị Tô, em không tin chị là người như vậy. Chắc chắn chị và Tổng Giám đốc Hàn của chúng ta hoàn toàn không phải như bọn họ nói, bọn họ hoàn toàn không hiểu chị.”
Tô Dương Dương cười khổ một tiếng, không nói gì cả.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Tô Dương Dương vang lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!